Edit: Ji
[Dù ở nhà, họ cũng phải giữ khoảng cách sao?]
—–oOo—–
Nằm trong chăn ấm, Trần Lạc Du nhìn lên trần nhà, chăm chú nhìn hồi lâu mà vẫn không cảm nhận được cảm giác chân thực.
Trần Phi Lân lại chủ động nhắc đến chuyện ở bên nhau, mặc dù hắn chưa đồng ý, lại còn đưa ra yêu cầu giữ khoảng cách, nhưng Trần Lạc Du không biết giải thích cảm giác này thế nào, chỉ cảm thấy dường như Trần Phi Lân đã mềm lòng, anh vẫn còn cơ hội.
Anh đưa tay ra, chạm vào tấm ga giường lạnh lẽo bên cạnh, nhớ về lúc vừa tỉnh lại, Trần Phi Lân đến gần anh từ phía sau. Lúc đó, anh đã nhìn rõ, Trần Phi Lân đắp chung một chiếc chăn với anh.
Trong ba giờ anh mất đi ý thức, Trần Phi Lân đã ở bên cạnh, ngủ cùng anh.
Nếu thật sự không còn tình cảm gì, Trần Phi Lân hoàn toàn có thể ngồi trên ghế sô pha đợi anh tỉnh lại, hoặc gọi anh dậy, sao lại nằm chung chăn gối với anh?
Cho nên giữa bọn họ, giữa bọn họ…
Anh kéo chăn lên che kín mặt, ép buộc bản thân không được nghĩ thêm nữa. Anh cần phải bình tĩnh, cần phải nghỉ ngơi.
Ngày mai anh phải đi làm, giờ mà không ngủ thì sáng mai chắc chắn sẽ không dậy được. Dù lý trí rõ ràng biết phải làm gì, nhưng niềm vui mừng theo bản năng cứ nhảy múa trong đầu anh, khiến anh chỉ có thể ôm chiếc gối mà Trần Phi Lân đã nằm lên, cứ như đang ôm lấy Trần Phi Lân, cho đến khi tâm trạng của anh dần bình tĩnh, anh mới lật người, lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Anh mở WeChat của Trần Phi Lân, muốn gửi tin nhắn, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên ba dòng tin nhắn Trần Phi Lân đã trả lời, cùng với đoạn sám hối mà anh đã gửi trước đó.
Ngón tay anh từ từ trượt xuống, khi nghe được tin nhắn thoại của mình thông báo về việc Tào Gia mang thai, anh mới nhớ ra một chuyện quan trọng mà đã quên hỏi.
Thực ra, theo những gì anh biết về Trần Phi Lân, đứa bé chắc chắn không liên quan đến hắn, nhưng mối quan hệ giữa Tào Gia và Trần Phi Lân cũng thật khó đoán, nhất là khi Tào Gia khiến anh liên tưởng đến chuyện ngày xưa với Thái Thơ Nghi.
Anh đã không ít lần nghi ngờ mối quan hệ Trần Phi Lân và Thái Thơ Nghi có gì mờ ám, nhưng sau đó Trần Phi Lân đã giải thích rõ ràng, anh cũng yên tâm, mặc dù trong lòng vẫn có chút gì đó không yên.
Lúc đó tình cảm của họ rất tốt, anh không nghĩ nhiều. Giờ thì đã năm năm trôi qua, thái độ của Trần Phi Lân đối với anh cũng không còn như trước, anh không dám đoán mấy năm qua Trần Phi Lân có gặp gỡ ai khác, có yêu ai ngoài anh không.
Ánh mắt Trần Lạc Du dừng lại trên khung nhập văn bản trên màn hình, anh do dự một lúc lâu, cuối cùng không kìm được mà nhấn nút gửi tin nhắn thoại: “Đứa bé đó không phải của anh, đúng không?”
Tin nhắn “Tích” một tiếng gửi đi, trên màn hình hiện lên một đoạn ghi âm dài năm giây màu xanh lục. Anh nhìn chằm chằm vào ba chữ “Trần Phi Lân” trên màn hình, rồi nhấn vào ảnh đại diện, thay ghi chú thành “Anh”.
Anh không chắc Trần Phi Lân có trả lời ngay hay không, nhưng câu hỏi này với anh quá quan trọng, nên anh cứ thế ngồi đợi với chiếc điện thoại trong tay. Kết quả là, cậu đợi rất lâu mà chẳng thấy phản hồi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, mãi đến khi tiếng chuông báo thức vang lên mới tỉnh dậy.
Anh mơ màng tìm điện thoại, mở mắt một chút rồi nhấn nút “dừng”, màn hình chuyển sang chế độ khóa. Anh thấy thông báo mới trên WeChat nên lập tức mở khóa điện thoại.
Khoảng một giờ sau khi anh gửi tin nhắn thoại, Trần Phi Lân đã trả lời. Anh áp điện thoại lên tai và nghe giọng Trần Phi Lân nói: “Không phải, đừng nghĩ lung tung, ngủ sớm đi.”
Chỉ có bảy chữ trong tin nhắn thoại, nhưng Trần Lạc Du lại không ngừng mở ra nghe, và chỉ dừng lại khi đến gần cửa bệnh viện. Chưa kịp ổn định tâm trạng để vào trong, đột nhiên có ai đó vỗ vai anh, khuôn mặt bất ngờ hiện ra trước mắt. Anh định nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của người kia làm nghẹn lời, người đó ngạc nhiên nói: “Ôi, hôm nay chủ nhiệm Trần vui vẻ quá, có chuyện gì thế?”
Đẩy khuôn mặt của Triệu Tuấn Phàm ra, Trần Lạc Du che giấu nói: “Người bình thường hãy hành động bình thường, đừng sáng sớm đã dùng mặt dọa người khác.”
“Mặt anh làm sao?” Triệu Tuấn Phàm ngẩng đầu lên, hỏi lại: “Có biết mấy cô y tá trong bệnh viện khen tôi đẹp trai lắm không. Chỉ có mỗi cậu là suốt ngày ghét bỏ.”
Khi Triệu Tuấn Phàm nói câu đó, bên cạnh có vài y tá chào hỏi hai người, Trần Lạc Du đẩy tay của y ra khỏi vai mình, rồi nói: “Sáng nay không phải anh không có ca trực sao? Sao lại tới sớm thế?”
“Có một ca phẫu thuật sáng nay” Triệu Tuấn Phàm vừa đi về phía văn phòng vừa nói: “Hôm qua lúc tan ca không phải tôi đã nói với cậu à?”
Hôm qua Triệu Tuấn Phàm có nhắc đến, nhưng tối qua có quá nhiều chuyện xảy ra, đến nỗi Trần Lạc Du giờ đang đứng trong hành lang phòng cấp cứu của bệnh viện mà cảm giác như đã qua mấy đời rồi.
Nếu không phải có Triệu Tuấn Phàm đi cùng, anh thậm chí sẽ nghĩ có thể tại ngay góc rẽ kia gặp Chung Hàng mặc áo blouse trắng, tay cầm ly sữa đậu đỏ ấm áp đến tìm anh.
Triệu Tuấn Phàm kéo anh tránh qua một chiếc cáng bệnh đang di chuyển, rồi quay lại hỏi: “Sao vậy? Vừa rồi còn ổn, sao bây giờ lại thất thần thế?”
“Không có gì” Anh muốn tiếp tục đi, nhưng Triệu Tuấn Phàm đã phát hiện ra chiếc bình giữ nhiệt màu hồng cất trong túi áo khoác bên kia của anh.
Thấy chiếc bình lạ, Triệu Tuấn Phàm lấy ra quan sát: “Của cậu à?”
Anh vội vàng đoạt lấy chiếc bình để vào túi, mất tự nhiên mà đáp lời. Triệu Tuấn Phàm lại nói: “Cậu không phải ghét nhất màu hồng nhạt sao?”.
Sáng nay rời khách sạn anh để bình giữ nhiệt ở trong túi, lúc ấy hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, nhớ rõ đây là Trần Phi Lân mua cho anh, giờ phút này đành phải nói: “Tiện mua thôi, anh sao mà hỏi lắm vậy”.
Triệu Tuấn Phàm nhìn ra anh đang chột dạ, định kéo anh đến chỗ yên tĩnh để hỏi rõ, thì lúc này gặp bác sĩ Dư từ khoa ngoại, Triệu Tuấn Phàm bị gọi đi, vừa đi vừa bàn công việc.
Trần Lạc Du thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng dáng Triệu Tuấn Phàm cùng các y tá chào hỏi phía trước, anh bất giác như nhìn thấy bóng dáng của Chu Nham.
Nếu lúc đó không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có lẽ anh sẽ không để Chung Hàng quyết định từ bỏ làm bác sĩ, quay lại trường học giảng dạy. Cũng sẽ không biết rằng sau này, Chu Nham cũng từ bỏ nghề y và trở thành nhiếp ảnh gia. Và liệu mối quan hệ của anh và Trần Phi Lân sẽ thuận lợi hay không, để rồi một ngày nào đó công khai chuyện tình này.
Nếu cuộc sống có thể đi theo đúng lộ trình đã lên kế hoạch, có lẽ giờ đây họ sẽ mua nhà trong thành phố này, lại mua một chiếc xe nhỏ để đi lại. Cùng nhau trả nợ, cùng nhau đi làm, ăn cơm, cuối tuần đi dạo phố, hẹn hò. Khi có kỳ nghỉ sẽ cùng nhau du lịch.
Nếu họ có thể ở bên nhau mà không bỏ lỡ từng ấy năm, thì tốt biết bao.
Điện thoại rung lên kéo anh trở lại với thực tại, anh đi vào hành lang an toàn và nhận cuộc gọi.
“Lạc Du, cậu sao rồi?”
“Ừm.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Đêm qua cậu cũng không nhắn tin cho tôi, gọi điện thoại suốt nhưng chỉ có tin nhắn thoại.” Giọng Chu Nham có thể nghe ra sự lo lắng thật lòng: “Tôi liên lạc với Chung Hàng, nhưng tên đó cũng tắt máy, tôi thật sự rất lo…”
“Tôi không sao” Trần Lạc Du cắt ngang lời Chu Nham, giọng điệu bình tĩnh: “Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Chu Nham hiểu rõ Trần Lạc Du vẫn còn giận, dù sao việc lấy điện thoại của anh cũng là lỗi của mình, vì thế cậu hỏi khéo: “Cậu xem hết những thứ trong điện thoại chưa?”
Chuyện đêm qua xảy ra quá đột ngột, anh chỉ kịp xem một vài bức ảnh và tin nhắn trên WeChat. Trần Lạc Du trả lời là chưa, vì vậy Chu Nham nhắc nhở: “Điện thoại của cậu có cài Baidu Netdisk (1) lúc đó vẫn đăng nhập, nhưng tài khoản lấy số điện thoại của cậu, tôi sợ sau này cậu muốn xem lại mà số điện thoại bị hủy và không có mật khẩu, nên tôi đã sao lưu giúp cậu.”
(1) Baidu Netdisk: còn được gọi là Baidu Cloud, là một dịch vụ lưu trữ đám mây do công ty Baidu phát triển và cung cấp. Ra mắt vào năm 2012, dịch vụ này cho phép người dùng tải lên, lưu trữ, đồng bộ hóa và chia sẻ dữ liệu trực tuyến thông qua nền tảng đám mây.
“Tôi sẽ gửi tài khoản và mật khẩu cho cậu, cậu dùng cái này đăng nhập, có thể xem tất cả những thứ cậu đã lưu trên đó.”
Trần Lạc Du lập tức tải Baidu Netdisk về, đăng nhập bằng tài khoản và mật khẩu Chu Nham đưa, quả nhiên nhìn thấy các thư mục được phân loại rõ ràng.
Ngoài những bức ảnh, video và bản sao nhạc trong điện thoại, còn có rất nhiều tài liệu mà sinh viên y khoa sẽ dùng đến. Những tài liệu này từ khi ra nước ngoài, vì không nhớ nên anh chưa động đến, anh lần lượt lướt qua, đến khi nhìn thấy một thư mục tên là “Thực tập tại Bệnh viện Dung Hợp” thì dừng lại.
Lúc đó ba người bọn họ đều thực tập tại Dung Hợp, nhưng ban đầu Chu Nham đã đăng ký vào Trung tâm Tinh Vệ, còn Trần Lạc Du trong thời gian trước khi ra nước ngoài đã từng điều trị tại Trung tâm Tinh Vệ.
Lúc đó, Lưu Lệ Á bảo anh nằm viện là vì cú sốc mất bà ngoại và áp lực học tập dẫn đến trầm cảm, giờ anh có thể xác định việc nhập viện của mình chắc chắn có liên quan đến Trần Phi Lân, và Lưu Lệ Á chưa bao giờ nhắc đến Trần Phương Văn. Qua nhiều năm như vậy, Trần Phương Văn chắc chắn đã không còn nữa.
Anh nghĩ tới việc không chỉ không thể gặp bà ngoại lần cuối, mà ngay cả lần cuối gặp cha cũng không có, anh buông điện thoại xuống, lấy thuốc lá ra và châm một điếu.
Trong hành lang an toàn thỉnh thoảng có các bác sĩ hoặc người nhà bệnh nhân đi qua hút thuốc, anh hút hai điếu, đã bị buộc phải chào hỏi bốn người, đành phải quay lại phòng làm việc để thay đồ.
Số lượng bệnh nhân sáng nay không nhiều, nhưng có vài ca bệnh phức tạp, anh bận đến trưa mới có thời gian liên lạc với Chung Hàng, nhưng kết quả lại nghe thấy tín hiệu tắt máy, vì vậy anh gọi lại cho Chu Nham để hỏi về chuyện khi anh nằm viện tại Trung tâm Tinh Vệ.
Chu Nham không biết rõ chuyện này, lúc đó Lưu Lệ Á đã ngăn không cho ai thăm anh vì lý do sức khỏe của anh không tốt, chỉ có Chung Hàng là đã đến thăm anh một lần. Trần Lạc Du lại hỏi về bác sĩ điều trị lúc đó, Chu Nham nhớ rõ nhưng đã nhiều năm không liên lạc, cậu không thể nhớ ra tên bác sĩ.
Chu Nham nói sẽ lo chuyện này, bảo anh yên tâm chờ điện thoại. Trần Lạc Du không muốn Lưu Lệ Á biết, nên nhờ Chu Nham, vừa nói lời cảm ơn thì thấy Triệu Tuấn Phàm đẩy cửa bước vào phòng làm việc.
Ca phẫu thuật sáng nay rất suôn sẻ, xong xuôi Triệu Tuấn Phàm lại trò chuyện với bác sĩ gây mê một chút, thấy Trần Lạc Du có vẻ mệt mỏi, y bảo không đi ăn cơm, sẽ gọi đồ ăn nhanh.
Anh không muốn động, Triệu Tuấn Phàm liền gọi pizza từ Meituan (2), rồi ngẩng đầu thấy Trần Lạc Du đang cầm một chiếc điện thoại màu trắng, liền hỏi: “Điện thoại chưa sửa xong à?”
(2) Meituan (美团) là một công ty công nghệ lớn của Trung Quốc, chuyên cung cấp các dịch vụ tiêu dùng theo yêu cầu thông qua nền tảng trực tuyến. Được thành lập vào năm 2010 bởi Wang Xing, Meituan đã phát triển thành một “siêu ứng dụng” phục vụ nhiều lĩnh vực, từ giao đồ ăn đến đặt phòng khách sạn và dịch vụ vận chuyển.
Trần Lạc Du lắc đầu, ánh mắt vẫn dán vào khung chat, nghĩ một lát rồi xóa hết, rồi khóa màn hình lại.
Vừa rồi anh mở WeChat của Trần Phi Lân, rồi chợt nhớ lại những lời Trần Phi Lân đã dặn khi rời đi đêm qua, rằng hiện tại cần giữ khoảng cách.
Anh chống cằm, nhìn màn hình điện thoại tắt đi một lát, rồi lại ngước lên nhìn màn hình máy tính. Ngón tay gõ vài chữ rồi dừng lại, nhấn giữ phím xóa để xóa tất cả. Khi ngả người vào lưng ghế, anh mới nhận ra Triệu Tuấn Phàm đang đứng sau lưng anh.
Anh ngượng ngùng ngồi thẳng người, muốn tiếp tục tập trung vào màn hình, nhưng Triệu Tuấn Phàm đã ngồi xuống mép bàn, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhỏ giọng nói: “Cậu có biết vừa rồi cậu trông như một chàng trai đang yêu không?”
Trần Lạc Du suýt nữa bị sặc nước miếng của mình, anh trừng mắt nhìn Triệu Tuấn Phàm, định trả lời như mọi khi, nhưng Triệu Tuấn Phàm đã nói trước: “Đừng biện bạch nữa, cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ. Cậu đã dám nói thích đàn ông với tôi, sao lại không dám thừa nhận có người mình thích?”
Trần Lạc Du xoa trán, không biết mình đã bao nhiêu lần hối hận vì sự nông nổi đêm đó rồi. Anh thật không nên nói chuyện với Triệu Tuấn Phàm lúc đang không tỉnh táo, kết quả là bí mật giấu kín suốt bao năm lại bị lộ ra, y không những khó mà lui mà còn khiến Triệu Tuấn Phàm càng thêm hứng thú, suốt ngày hỏi anh người mình thích là ai.
Về vấn đề này, Triệu Tuấn Phàm và Chung Hàng quả thực có điểm tương đồng rất lớn, Trần Lạc Du bất đắc dĩ nói: “Anh hỏi cái này làm gì?”
“Chẳng phải tôi quan tâm cậu à” Triệu Tuấn Phàm nghiêm túc nhìn anh: “Cậu thử nhìn lại mình xem, đã gần ba mươi rồi, ngày nào cũng chỉ chạy qua chạy lại giữa nhà và bệnh viện, ông già suốt ngày bảo tôi giới thiệu đối tượng cho cậu, nói cậu chẳng bao giờ ưng mấy người tôi giới thiệu.”
“Giờ mới biết lý do cậu không ưng rồi” Triệu Tuấn Phàm vỗ vỗ lên quần: “Nếu cậu nói sớm cho tôi biết, đâu cần phải phí thời gian như vậy, anh đây chỉ cần trực tiếp đưa cậu đến quán bar gay là được, đơn giản thế mà.”
Trần Lạc Du cảm thấy túng quẫn vô cùng, may mà Triệu Tuấn Phàm nói nhỏ, lại không có ai xung quanh. Anh khẽ nói: “Chuyện của tôi tôi tự giải quyết, anh đừng nhọc lòng vô ích nữa được không?”
Giọng điệu của anh có chút bất mãn, nhưng biểu cảm có thể nhìn ra là anh đang xin tha. Triệu Tuấn Phàm nhìn một lúc vào chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng bên bàn, nghĩ lại vẫn im miệng, bỏ ống nghe ra khỏi cổ rồi nhét vào túi áo blouse trắng, đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Sau khi Triệu Tuấn Phàm rời khỏi văn phòng, Trần Lạc Du để đầu ghé vào cổ tay, nhắm mắt lại tính nghỉ ngơi một chút.
Dù không thích Triệu Tuấn Phàm lúc nào cũng ầm ĩ như vậy, nhưng anh hiểu Triệu Tuấn Phàm thật sự quan tâm đến mình. Rốt cuộc về nước mấy năm nay, ngoài Triệu Tuấn Phàm thì anh không có bạn bè nào khác, và tính cách của anh cũng khác hẳn trước kia, ngoài công việc anh đều tránh tiếp xúc với người khác, nên việc Triệu Tuấn Phàm liên tục giới thiệu đối tượng cho anh cũng là điều dễ hiểu.
Anh không thể dùng lời để diễn tả hết lòng biết ơn đối với gia đình nhà họ Triệu.
Khi anh còn thực tập ở bệnh viện Dung Hợp, Triệu Uẩn Nho là phó chủ nhiệm khoa cấp cứu của bệnh viện, cũng là giáo sư do trường mời về, từng dạy anh một năm. Chính nhờ mối quan hệ này, khi anh trở về sau thời gian du học, biết Triệu Uẩn Nho chuyển sang khoa cấp cứu của bệnh viện Trung Tâm, anh đã gửi hồ sơ xin việc đến đó.
Cũng chính từ lúc đó, anh quen biết Triệu Tuấn Phàm, một người có tính cách trái ngược hoàn toàn với anh, vậy mà họ lại trở thành bạn bè tốt. Anh vẫn không hiểu tại sao, giờ mới nhận ra, vì Triệu Tuấn Phàm và Chung Hàng rất giống nhau.
Chiều hôm đó, anh tham gia hai cuộc họp, lúc gần hết giờ làm, anh nhìn thấy bác sĩ thực tập Tiểu Phương đang ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Gần đây, Triệu Tuấn Phàm không dưới một lần nhắc nhở về sự tập trung của Tiểu Phương, Trần Lạc Du liền đi tới, đầu tiên quan sát bệnh án trên màn hình, rồi vỗ nhẹ lên vai Tiểu Phương: “Nếu cậu mệt thì uống một cốc cà phê để thư giãn, hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn xa một chút cũng được. Đừng viết bệnh án khi không tập trung, như vậy không chỉ không có trách nhiệm với bệnh nhân mà cũng không có trách nhiệm với chính cậu.”
Tiểu Phương nhìn thấy là anh, vội vàng đứng dậy, nói: “Chào chủ nhiệm Trần, tôi hiểu ý của anh rồi.”
“Vậy nếu gặp khó khăn, không tiện tìm trưởng khoa Lý, có thể đến tìm tôi.”
Trần Lạc Du cũng đã từng là thực tập sinh, rất hiểu rõ những khó khăn và áp lực mà các thực tập sinh phải đối mặt. Tiểu Phương gật đầu, vẫn cúi đầu nhìn mặt đất: “Tôi sẽ làm vậy.”
Tiểu Phương tính cách hướng nội, đã thực tập ở bệnh viện một thời gian, bình thường ít nói, nhưng dạo gần đây quả thực có vẻ không ổn. Trần Lạc Du muốn nói chuyện sâu hơn với Tiểu Phương, nhưng Tiểu Phương không phải là thực tập sinh của anh, nếu anh trực tiếp tìm Tiểu Phương mà không qua trưởng khoa Lý thì sẽ không hay. Với tính cách nhỏ mọn và đa nghi của trưởng khoa Lý, nếu biết được có thể sẽ hiểu lầm, rồi lại báo cáo lên Triệu Uẩn Nho. Vì vậy, nếu muốn nói chuyện, chỉ có thể đợi một ngày sau khi tan làm, tìm Tiểu Phương nói chuyện riêng.
Lấy một gói cà phê từ ngăn kéo, Trần Lạc Du đưa cho Tiểu Phương, rồi rời đi. Tiểu Phương đứng yên tại chỗ, mãi đến khi bóng dáng Trần Lạc Du khuất sau cánh cửa, cậu mới nhíu mày, cúi đầu nhìn gói cà phê trong tay.
Bước ra ngoài dưới ánh nắng lúc bốn giờ rưỡi, Trần Lạc Du ghé qua siêu thị gần đó mua mì ăn liền và vài món ăn nhanh. Khi ra khỏi cửa, anh lại nhìn thấy biển hiệu của cửa hàng trà sữa “Đơn Mỹ” đối diện.
Kể từ khi ra nước ngoài, anh đã hình thành thói quen uống cà phê, trong hai năm trở về nước này, hầu như anh chẳng còn đụng đến trà sữa nữa. Mỗi lần thấy thương hiệu này, anh đều bước qua mà không để ý, nhưng hôm nay lại dừng lại một chút rồi bước vào.
Cửa hàng rất đông, trên quầy là một dãy đơn hàng giao tận nơi của Meituan và Eleme. Anh gọi hai ly sữa đậu đỏ, phải đợi gần hai mươi phút mới lấy được.
Khi trên đường về, anh đã hai lần rút điện thoại ra định nhắn tin cho Trần Phi Lân, nhưng cuối cùng lại dừng lại. Mùa đông ngày ngắn, khi về đến dưới tòa nhà thì ánh sáng mặt trời đã gần như không còn, làn gió lạnh thổi qua những chiếc lá rơi, anh kéo chặt cổ áo rồi bước lên tầng. Khi đến chỗ rẽ tầng sáu, anh dừng lại.
Cửa phòng 602 đối diện với cầu thang, vì vậy anh dễ dàng nhìn thấy ánh đèn lộ ra từ khe cửa.
Anh lập tức bước lên, đứng trước cửa 602, do dự một chút rồi không kìm được mà gõ cửa.
Mấy giây chờ đợi như kéo dài hàng phút, cửa mở ra, Trần Phi Lân mặc đồ đen, mặc một chiếc tạp dề đen, đang nhìn anh.
Sau khi chia tay tối qua, anh nghĩ sẽ lại phải chờ vài ngày mới có thể gặp lại. Vì vậy, khi thấy Trần Phi Lân thực sự đứng trước mặt, anh không thể che giấu được niềm vui trong lòng. Nhưng chưa kịp lên tiếng, Trần Phi Lân đã hỏi: “Có việc gì không?”
Câu hỏi cứng nhắc ấy khiến niềm vui trong lòng anh vụt tắt. Anh nhớ lại lời dặn dò tối qua của Trần Phi Lân về việc giữ khoảng cách.
Vậy nên, dù ở nhà, họ cũng phải giữ khoảng cách sao?
Trần Phi Lân sắc mặt không hề thay đổi, anh đành lắc đầu, cầm ly sữa đậu đỏ đưa qua khe cửa sắt: “Em mua thêm một ly.”
Ánh mắt Trần Phi Lân dừng lại ở những ngón tay đang cầm ly trà sữa của anh.
Vẫn như trước, da anh rất trắng, vào mùa đông tay anh dễ bị đỏ, mu bàn tay còn dán một miếng băng cá nhân to từ tối qua.
Trần Phi Lân nhận lấy, khẽ nói: “Lần sau đừng làm như vậy.”
Anh nói được, nhưng trong ánh mắt không giấu nổi sự thất vọng, vẫn cố gắng mỉm cười hỏi: “Anh đang nấu cơm à?”
“Ừ.”
“Chắc là trứng xào cà chua?”
Trần Phi Lân không trả lời, Trần Lạc Du nhìn xuống gói đồ ăn nhanh anh cầm trong tay, đột nhiên không biết phải nói gì, bèn nói: “Vậy em đi đây”.
Trần Phi Lân nhìn anh quay lưng, mở cửa phòng 601, trước khi đóng cửa lại còn nhìn hắn lần nữa. Không biết có phải vì không bật đèn không, mà ánh mắt anh đong đầy sự thất vọng.
Cửa đóng lại, Trần Phi Lân siết chặt ly sữa đậu đỏ còn ấm trong tay, trong đầu lại hiện lên phản ứng của Trần Lạc Du khi hắn vừa mở cửa.
Giống hệt như năm năm trước, mỗi lần gặp mặt đều không kìm được mà mỉm cười.
Hắn đặt ly sữa đậu đỏ lên bàn, rồi quay lại bếp, mở tủ lạnh tìm một lát, phát hiện mấy miếng thịt ba chỉ mua lần trước vẫn chưa ăn hết, liền qua phòng bên gõ cửa.
Trần Lạc Du đang cầm một hộp mì bò kho, nhìn thấy là Trần Phi Lân, anh hơi ngạc nhiên. Hắn liếc nhìn hộp mì ăn liền đã mở một nửa, rồi nói: “Anh nấu mì, lát nữa anh sẽ mang một bát qua cho em”.