Edit: Ji
[Vậy em có nhớ màu nào hợp với anh không?]
—–oOo—–
Không ngờ rằng Trần Phi Lân lại sẵn lòng nấu ăn cho mình, Trần Lạc Du liền đặt gói mì xuống rồi theo ra ngoài, nhưng lại bị Trần Phi Lân chặn lại ngay trước cửa phòng 602: “Em quay về trước đi, nấu xong anh sẽ mang qua.”
Trần Lạc Du xoa bụng, thương lượng với Trần Phi Lân: “Anh nấu xong món nào trước thì cho em ăn chút đi, hôm nay em chỉ ăn có một bữa, đói đến mức dạ dày bắt đầu đau rồi.”
Nhớ đến cảnh hôm qua anh đau đến tái mặt, Trần Phi Lân chỉ đành nhượng bộ một bước: “Thôi được, em ngồi chờ đi, anh sẽ mang qua.”
Không cho anh vào phòng, Trần Lạc Du bỗng nhớ lại chuyện Tào Gia từng đến đây. Dù trong lòng tự nhắc nhở mình rằng họ vẫn chưa quay lại với nhau, hỏi thế này thật không phải, nhưng anh vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tào Gia vẫn còn nằm viện đúng không, sao cô ấy không qua đây ăn cơm cùng anh, hay là anh nấu cho ai khác?”
Trần Phi Lân khẽ nhíu mày khi nhìn vào đôi mắt của Trần Lạc Du.
Thực ra, hắn không nấu cho ai cả; lý do không cho anh vào là vì họ cần giữ khoảng cách. Hơn nữa, Tào Tư biết chỗ hắn ở, dù Tào Tư có đến cũng sẽ không bảo gì mà tới, nhưng hắn vẫn cần cảnh giác.
Nhận ra sự không vui trong mắt Trần Phi Lân, Trần Lạc Du bắt đầu hối hận vì mình đã nhiều lời. Khi anh định xin lỗi, thì Trần Phi Lân đã mở lời trước: “Em từng hứa là sẽ giữ khoảng cách, hãy nghe lời anh.”
Trần Lạc Du mím môi, chỉ đáp gọn một câu “Em biết rồi” rồi quay lưng trở về. Trần Phi Lân nhìn theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, nhưng ngay khi sắp đóng lại, anh lại xoay người lại, tay bám nhẹ vào cánh cửa, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Em sẽ không đóng cửa đâu, anh, em chờ anh mà.”
Khi quay lại bếp, trong đầu Trần Phi Lân vẫn hiện lên đôi mắt ánh đầy vẻ chờ mong của Trần Lạc Du.
Thở dài một hơi, hắn có chút thất bại mà dựa vào tường.
Im lặng một lúc, hắn lấy một túi nilon sạch, cho tất cả nguyên liệu cần thiết vào, rồi bê món trứng xào cà chua trên bàn bếp, tắt đèn và khóa cửa, sau đó bước vào nhà của Trần Lạc Du.
Trần Lạc Du ngồi xếp bằng trên sô pha, tay cầm gói khoai tây chiên vị dưa chuột mà nhấm nháp. Thấy cửa mở ra, anh dừng động tác lấy miếng khoai, bắt gặp ánh mắt của Trần Phi Lân, người đang mang theo một túi đồ và bát đĩa.
Khóa cửa lại, Trần Phi Lân đặt đĩa thức ăn lên bàn trà trước mặt anh, rồi quay lưng đi vào bếp.
Trần Lạc Du cũng theo vào, thấy Trần Phi Lân lấy những thứ trong túi ra rồi xếp lên bàn bếp, sau đó còn mở tủ lạnh nhà anh ra.
Nuốt miếng khoai tây nhai dở trong miệng, Trần Lạc Du hỏi: “Anh sẽ qua đây nấu mì sao?”
Trần Phi Lân không trả lời, lấy mấy gói mì ăn liền trong ngăn tủ ra nhìn qua: “Bình thường em chỉ ăn những thứ này thôi à?”
Trần Lạc Du đáp: “Không phải lúc nào cũng vậy, thỉnh thoảng em cũng tự nấu.”
Trước đây khi còn ở bên nhau, Trần Lạc Du vốn chẳng biết nấu ăn, chỉ quen ăn đồ nhà làm hoặc gọi món bên ngoài. Nghĩ đến bữa ăn duy nhất anh từng tự tay nấu cho hắn, Trần Phi Lân rũ mắt, không hỏi thêm nữa.
Hắn rút một đôi đũa từ ống đũa rồi đưa cho anh: “Đói thì ăn món trứng xào cà chua trước đi.”
Nhận lấy đôi đũa, Trần Lạc Du bê đĩa trứng xào cà chua lại gần. Khi vừa đến cửa bếp, nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mái tóc và dáng người của Trần Phi Lân, anh bỗng thấy như thể họ vẫn còn ở bên nhau sáu năm trước, vẫn ở trong căn phòng thuê nhỏ bé ấy.
Dáng vẻ Trần Phi Lân cúi đầu cắt thịt ba chỉ lúc này không khác gì trong ký ức, chỉ là mái tóc hắn đã ngắn hơn nhiều, dù cúi đầu thì tóc mái cũng không che mất mắt.
Cầm đĩa trứng xào cà chua nóng hổi, chiếc đũa gắp vài lần trên đĩa, anh kẹp một miếng trứng lớn nhất, chấm vào nước sốt rồi đưa đến gần miệng Trần Phi Lân.
Vì căng thẳng, tay cầm đũa không vững, vài giọt nước sốt nhỏ tí tách rơi trở lại đĩa. Trần Phi Lân quay đầu lại, định bảo anh tự ăn, nhưng lại thấy trong mắt anh mang theo sự chờ mong.
Có lẽ vì đã tìm lại ký ức, từ tối qua, ánh mắt của Trần Lạc Du đã không còn giống như trước, luôn khiến Trần Phi Lân nhớ đến khoảng thời gian họ còn bên nhau, nhớ đến cái năm mọi chuyện chưa xảy ra.
Yết hầu khẽ chuyển động, Trần Phi Lân mở miệng cắn miếng trứng mà Trần Lạc Du đưa cho.
Hắn không nói gì, ăn xong thì tiếp tục cắt thịt. Trần Lạc Du đứng bên cạnh ăn vài miếng cà chua, rồi lại gắp một miếng trứng lớn đưa cho hắn.
Trần Phi Lân nói: “Em ăn đi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Trần Lạc Du vẫn kiên quyết: “Anh ăn đi, anh gầy đi nhiều lắm rồi, phải ăn thêm protein để bồi bổ.”
Trần Phi Lân lấy chút muối xoa lên miếng thịt ba chỉ, liếc nhìn anh một cái: “Anh có rèn luyện, cũng có cơ bắp mà.”
Đêm đầu tiên gặp lại, Trần Lạc Du đã kiểm tra phần trên của Trần Phi Lân rồi. Lúc đó là kiểm tra cấp cứu thường lệ, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ là trên người Trần Phi Lân đúng là có chút cơ bắp, nhưng so với khi họ còn bên nhau thì gầy hơn rất nhiều.
Nghĩ đến những năm qua, không biết Trần Phi Lân đã sống như thế nào, tâm trạng của Trần Lạc Du lại trở nên nặng nề. Trần Phi Lân tưởng anh buồn vì mình không chịu ăn trứng nên đã ăn miếng trứng đó, rồi bảo anh ra phòng khách đợi.
Trần Lạc Du quay người đi, vừa bước ra một bước thì tiếng “tạch tạch tạch” vang lên. Đó là âm thanh đánh lửa của bếp gas nhà anh, vốn là âm thanh quen thuộc từ lâu, nhưng trong đầu anh đột nhiên hiện lên cảnh tượng chưa từng thấy, một cảnh tượng thật đến mức như chính mình đã trải qua.
Trần Phi Lân cầm thìa chuẩn bị cho thịt vào chảo thì nghe thấy tiếng đũa rơi, quay lại nhìn thấy Trần Lạc Du quay lưng về phía mình, tay phải chống vào khung cửa, đôi vai rõ ràng đang run rẩy.
Trần Phi Lân tắt bếp, đi đến bên cạnh định nhặt đũa lên nhưng phát hiện anh đang nhìn chằm chằm xuống sàn nhà với đôi mắt trống rỗng, đôi môi khẽ run.
Đặt tay lên vai anh, Trần Phi Lân hỏi: “Lại đau dạ dày sao?”
Trần Lạc Du không nói nên lời, th* d*c, đến khi Trần Phi Lân hỏi lần thứ hai, anh mới cứng ngắc quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn về phía nhà bếp.
Theo ánh mắt của anh dừng lại trên bếp gas, Trần Phi Lân hơi chần chừ rồi lập tức hiểu ra, dìu anh ngồi xuống ghế sô pha, để anh nhìn mình: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.”
Mí mắt phải của Trần Lạc Du cũng giật giật, anh không kìm được mà ôm chặt lấy Trần Phi Lân, Trần Phi Lân cũng ôm lại, bàn tay nhẹ nhàng v**t v* sau lưng anh. Một lúc lâu sau, Trần Phi Lân cảm nhận được anh động đậy, nhưng đôi tay ấy vẫn không buông khỏi vai hắn mà còn cúi đầu đến gần.
Cảm giác cùng hơi thở quen thuộc chợt ùa về, Trần Phi Lân nín thở.
Hắn không ngờ Trần Lạc Du lại đột nhiên muốn hôn, vừa định nắm lấy vai anh để lùi lại thì cảm nhận được một chút ướt át trên má.
Ký ức về tối qua vẫn còn rõ ràng, nghĩ đến phản ứng kích động đến mức mất đi ý thức của Trần Lạc Du khi biết được sự thật, Trần Phi Lân ngập ngừng. Hắn không đẩy ra nữa, cũng không mở hàm răng, cho đến khi Trần Lạc Du tự mình dừng lại, th* d*c nhìn hắn.
Lau đi dấu vết nơi khóe mắt của Trần Lạc Du, Trần Phi Lân nhẹ giọng an ủi: “Không sao rồi.”
Trần Lạc Du gật đầu, vẫn không chịu buông tay, tựa vào vai Trần Phi Lân, đợi đến khi hơi thở dần đều mới nói: “Vừa nãy sao anh không đẩy em ra?”
Phía sau anh là phòng ngủ chính, từ góc nhìn của Trần Phi Lân trùng với cảnh tượng mà hắn từng thấy khi leo qua ban công lần trước, một góc giường hiện ra, bên trên là mấy bộ quần áo sạch vừa thu vào chưa gấp, trên cùng vẫn là hai chiếc q**n l*t màu tím nhạt.
Nhìn chằm chằm vào hai chiếc q**n l*t đó, Trần Phi Lân hỏi ngược lại: “Sao em lại luôn mặc q**n l*t màu đó?”
Người trong lòng khựng lại, sau đó Trần Lạc Du ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng nói: “Sao anh biết được?”
“Lần trước leo qua ban công đã thấy một lần, hôm nay lại thấy nữa.” Trần Phi Lân thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng vào người trước mặt: “Sao lại là màu đó?”
Trần Lạc Du quay đi chỗ khác, gương mặt có chút nóng lên: “Trước đây em cũng không biết, nghĩ là thói quen thôi, đến hôm qua mới nhớ ra.”
“Nhớ ra cái gì?”
“Đây là màu anh chọn cho em.”
“Anh nói… nó hợp với em.”
Trần Phi Lân tiếp tục hỏi: “Vậy em có nhớ màu nào hợp với anh không?”
Trần Lạc Du gật đầu, dưới ánh mắt của Trần Phi Lân, khuôn mặt anh càng đỏ hơn. Anh nghiêng người ghé sát tai Trần Phi Lân, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Em chọn cho anh là màu xám tím, đúng không?”
Đôi tay vốn đặt bên cạnh bỗng quấn quanh eo anh, Trần Phi Lân siết chặt Trần Lạc Du trong vòng tay, hơi thở nóng rực thô nặng mà dừng bên cổ áo anh. Trần Lạc Du cảm thấy toàn thân run lên, nhưng lại càng ôm Trần Phi Lân chặt hơn.
Anh không biết Trần Phi Lân đang nghĩ gì, nhưng anh cảm nhận được rằng, trong khoảnh khắc này, Trần Phi Lân rất cần anh. Khi nhớ lại quá khứ thuộc về hai người, Trần Phi Lân rất xúc động.
Thực ra, anh cũng hiểu được cảm giác này. Nếu như là anh nhớ lại mà Trần Phi Lân không nhớ gì, anh không dám tưởng tượng mình sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Hơi thở của Trần Phi Lân tiếp tục lướt qua làn da cổ anh, từ lúc ban đầu chỉ khẽ run lên, rồi sau đó có phản ứng sinh lý rõ rệt. Anh căng thẳng, lưng thẳng lên, vừa sợ bị phát hiện lại không nỡ đẩy hắn ra. May mắn là chẳng lâu sau, Trần Phi Lân buông anh ra, đứng dậy nói: “Anh đi nấu mì.”
Chỉ một lát sau, Trần Phi Lân đã đem lên bàn hai bát mì thơm phức. Trần Lạc Du và hắn ngồi đối diện nhau, giữa hai người là đĩa cà chua xào trứng đã hâm trong lò vi sóng. Trần Phi Lân dùng đũa gắp hết trứng cho Trần Lạc Du. Anh muốn Trần Phi Lân ăn, nhưng Trần Phi Lân lại đổ hết cà chua vào bát mì của mình.
Thời điểm ăn cơm, Trần Phi Lân khá im lặng, chỉ đáp lại vài câu khi Trần Lạc Du hỏi. Dù thái độ của hắn đã trở lại như trước, nhưng Trần Lạc Du vẫn cảm nhận được sự khác biệt. Anh không còn nói chuyện cẩn thận như trước, thậm chí còn nắm lấy tay áo Trần Phi Lân khi hắn đứng dậy chuẩn bị đi rửa bát, hỏi: “Tối nay anh có việc gì không?”
Trần Phi Lân nhìn anh, nhưng không trả lời.
Trần Lạc Du nói: “Có thể cùng em uống vài ly không?”
“Uống ít thôi, em là bác sĩ mà, phải hiểu rõ tác hại của thuốc lá và rượu đối với cơ thể.”
Giọng nói của Trần Phi Lân rất nhẹ nhàng, nhưng Trần Lạc Du lại nghe ra sự quan tâm trong đó. Anh không kìm được bước thêm một bước, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Anh, anh là đang quan tâm đến em.”
Trần Phi Lân không thể trả lời câu hỏi này. Khi hắn quay người muốn đi, lại bị Trần Lạc Du kéo lại: “Vậy anh có thể hứa với em là sẽ hút ít thuốc hơn, ngủ nhiều hơn và bảo vệ bản thân khi ở ngoài không?”
Câu nói cuối cùng mới là điều Trần Lạc Du thật sự muốn nói. Dù anh không hiểu rõ Trần Phi Lân đang làm gì, nhưng với đủ loại dấu vết để lại, có thể cảm nhận được, hẳn không phải là chuyện bình thường.
Anh lo lắng, nhưng lại không thể nói rõ ra, sợ rằng sự gần gũi khó khăn lắm mới có được vì anh đi quá giới hạn sẽ mất đi.
Trần Phi Lân lảng tránh ánh mắt anh, nhìn về phía bàn trà, nơi có một hộp thuốc trị cảm màu trắng bị vứt lung tung. Dường như hắn chợt nhớ ra điều gì, hầu kết chuyển động nhưng không nói gì, chỉ nói: “Anh sẽ cố gắng.”
Ngày hôm sau, sau khi báo cáo công việc ở phòng y tế, Trần Lạc Du nhận được cuộc gọi từ Chu Nham. Chu Nham thông báo đã tìm ra bác sĩ chính năm đó, người này họ Dương, hiện là trưởng khoa tâm lý và trầm cảm ở viện Tinh Vệ Đình Lục Giác.
Chu Nham gửi số điện thoại và địa chỉ của bác sĩ Dương qua WeChat. Kể từ khi nhận được tin này, tâm trạng Trần Lạc Du càng thêm bất an. Đến bữa trưa, anh thậm chí ăn một ít cà rốt mà bình thường không bao giờ động tới. Ngồi cùng bàn, Triệu Tuấn Phàm nhìn thấy liền nhận ra anh không ổn, nhưng khi hỏi thì anh vẫn nói không có gì. Thật vất vả mới đến giờ tan làm, anh thay đồ và rời bệnh viện, bắt taxi đến Đình Lục Giác.