Edit: Ji
[Anh thật sự là con ruột của Lưu Lệ Á sao?]
—–oOo—–
Trước khi Trần Lạc Du đến, Chu Nham đã giúp anh hẹn gặp bác sĩ Dương. Nhờ quan hệ của ông Chu Nham, bác sĩ Dương đã dành cho Trần Lạc Du một giờ rảnh.
Trên đường taxi tới Đình Lục Giác, Trần Lạc Du lấy chiếc điện thoại cũ ra và mở album ảnh để xem.
Trong điện thoại, những bức ảnh về anh và Trần Phi Lân đã vượt quá 40G, điều mà hiện tại anh là người không muốn chụp ảnh khó tưởng tưởng như thế nào. Vào thời điểm đó, anh luôn tự nhiên mà nhìn vào máy ảnh, nghịch ngợm trêu ghẹo Trần Phi Lân, cùng Trần Phi Lân trong khung hình luôn quấn quýt bên nhau, không màng xung quanh.
Dù đã lấy lại được ký ức trước kia, nhưng với hiện tại của anh, thật khó để quay lại trạng thái vô lo, vô nghĩ ấy, và Trần Phi Lân thì càng không cần phải nói tới.
Âm nhạc trong tai rất hợp với bầu không khí u ám ngoài cửa sổ, cảm xúc của anh dần trở nên trầm xuống. Đến khi tài xế nhắc anh đã tới, anh mới cất điện thoại, mở cửa xe bước xuống.
Nhìn tòa nhà phòng khám đứng sừng sững bên đường, anh như bị kéo trở lại năm năm trước, về những ngày tháng có Lưu Lệ Á làm bạn.
Anh bước vào cổng phòng khám, một tình nguyện viên đứng bên cạnh đưa cho anh một tấm bản đồ chỉ dẫn, với các mô tả chi tiết về các khoa, lại nhiệt tình hỏi anh có cần giúp đỡ gì không.
Đã lâu lắm rồi anh không đến đây, nên anh hỏi đường đến khu điều trị tâm lý. Tình nguyện viên chỉ anh rồi đưa thêm một tờ tài liệu về sức khỏe tâm lý, trong đó có các bài kiểm tra tự đánh giá, nói nếu cần, anh có thể thử làm trước.
Anh cảm ơn và cầm tài liệu, kẹp vào cùng tấm bản đồ, rồi đi đến văn phòng của bác sĩ Dương.
Bác sĩ Dương, người đeo kính gọng vàng, độ tuổi khoảng năm mươi, vẫn giữ vẻ hiền hậu như trong trí nhớ của Trần Lạc Du. Anh tiến lên giới thiệu về mình, nhưng chưa kịp nói được bao nhiêu thì bác sĩ Dương đã cắt lời.
“Tôi nhớ rồi, Chu Nham đã nói với tôi, sau đó tôi đã tìm lại hồ sơ bệnh án của cậu.” Bác sĩ Dương cười và vỗ nhẹ lên cánh tay Trần Lạc Du, bảo anh ngồi xuống ghế sofa, rồi quay đi rót nước cho anh.
Trong lúc Trần Lạc Du uống nước, bác sĩ Dương đóng cửa phòng lại, ngồi đối diện anh và hỏi: “Mấy năm qua cậu sống thế nào?”
“Khá tốt.”
“Ngừng thuốc rồi à?”
Gần đây, Trần Lạc Du lại bắt đầu uống Paroxetine, cảm thấy không chắc có nên thừa nhận với bác sĩ Dương hay không. Bác sĩ Dương có nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng, chỉ trong vài giây, ông đã nhận ra phản ứng của Trần Lạc Du và thay đổi cách hỏi: “Nếu cần giúp đỡ gì, cứ nói với tôi. Ngày xưa cậu vừa vào là tôi đã khám cho cậu, nhiều chuyện vẫn còn nhớ rõ.”
“Vâng, hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn hiểu rõ tình huống năm đó.”
Bác sĩ Dương gật đầu, để Trần Lạc Du tiếp tục: “Bác sĩ Dương, tôi bị đưa đến đây như thế nào?”
Bác sĩ Dương mở hồ sơ bệnh án trong hệ thống, xác nhận xong rồi mới nói: “Mẹ cậu nói cậu ở nhà phát bệnh, lúc đó cậu tự đến bệnh viện, không có hồ sơ xe cứu thương.”
Trần Lạc Du lại hỏi: “Mẹ tôi nói gì, bác sĩ còn nhớ không?”
Về phần tiền sử bệnh, hồ sơ đã ghi lại, vì đây là hồ sơ của Trần Lạc Du, bác sĩ Dương cho anh xem màn hình. Khi anh nhìn thấy thông tin: [Bệnh nhân có vết bầm tím nhẹ đến trung bình ở các vị trí như cổ tay, hông, hai bên đùi và mắt cá chân], anh kéo chuột xuống và nhìn thấy những bức ảnh chụp các vết thương ở tay chân.
Khoảng thời gian nằm viện, ký ức của anh rất mơ hồ, chủ yếu vì trạng thái tinh thần rất kém, phần lớn thời gian đều trong tình trạng hôn mê, vì vậy anh hoàn toàn không nhớ mình đã có những vết thương này.
Anh nhìn những vết bầm tím trên màn hình và lập tức nhận ra đây chắc chắn là dấu vết do các vật dụng thít chặt nên mới để lại dấu vết.
Anh nhíu mày, nhìn về phía bác sĩ Dương: “Mẹ tôi có giải thích gì về nguồn gốc của những vết thương này không?”
Bác sĩ Dương suy nghĩ một chút rồi nhớ lại: “Mẹ cậu nói khi cậu bị bệnh sẽ có hành vi tự làm tổn thương bản thân, bà ấy không còn cách nào khác nên đã phải trói cậu lại.”
Bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần đa phần có xu hướng tự làm tổn thương bản thân, vì vậy quy trình tiếp nhận tại đây khác với các bệnh viện thông thường. Khi đó tình trạng của Trần Lạc Du không đủ nghiêm trọng để phải báo cảnh sát, nên bệnh viện đã tiếp nhận anh theo quy trình bình thường.
Tuy nhiên, bác sĩ Dương lại nhắc đến một chuyện khác: “Lúc mới nhập viện, cậu có triệu chứng nôn mửa thường xuyên, tôi đã làm cho cậu một xét nghiệm CT não, phát hiện có tổn thương ở một bên vùng hải mã trong não (1) của cậu.”
(1) Vùng hồi hải mã trong não đóng vai trò quan trọng trong việc ghi nhớ và định vị không gian. Các nghiên cứu chỉ ra rằng kích thước của vùng hồi hải mã có liên quan trực tiếp đến khả năng ghi nhớ của một cá nhân.
Bác sĩ Dương dùng chuột và tiếp tục kéo hồ sơ xuống, chỉ vào một bức ảnh CT não và giải thích: “Lúc đó bệnh tình của cậu khá phức tạp, mẹ cậu rất lo lắng, phải đến lần khám thứ ba tôi mới biết được, trước khi đưa cậu vào viện, cậu đã ở một trung tâm cải tạo nửa tháng.”
“Cái gì?” Trần Lạc Du ngạc nhiên hỏi: “Trung tâm cải tạo?”
Bác sĩ Dương chỉ vào phần ghi chú ở trang thứ năm của hồ sơ: [Mẹ bệnh nhân cho biết, trước khi đưa vào viện, bệnh nhân đã trải qua 14 ngày điều trị bằng điện giật nhẹ và thôi miên tại một trung tâm cải tạo, nhằm mục đích điều chỉnh khuynh hướng giới tính của bệnh nhân.]
Sau khi đọc hai dòng chữ này, sắc mặt Trần Lạc Du thay đổi nhanh chóng, tay phải của anh lại bắt đầu run rẩy không kiểm soát được. Thấy vậy, bác sĩ Dương đoán chắc rằng suốt những năm qua, mẹ anh chưa bao giờ nói chuyện này với anh, và ông nhớ lại sự ân hận của mẹ anh lúc trước, cùng những lời dặn dò kỹ càng. Bác sĩ Dương cũng cảm thấy tiếc nuối.
Trong bối cảnh chính sách hiện tại và quan niệm xã hội, những trung tâm cải tạo không chuyên nghiệp này lại vẫn đang âm thầm tồn tại trong xã hội. Nhiều phụ huynh, sau khi không đạt được kết quả như mong muốn từ các phương pháp điều trị chính thống, đã tin vào các trung tâm cải tạo này, đưa con cái hoặc người thân vào đó, hy vọng có thể thay đổi các “loại hình phản nghịch” của họ.
Bác sĩ Dương đã làm việc trong lĩnh vực này hơn hai mươi năm, chứng kiến không ít phụ huynh như Lưu Lệ Á, và cũng đã tiếp nhận nhiều bệnh nhân giống như Trần Lạc Du.
Những người này vốn dĩ hoàn toàn khỏe mạnh về thể chất và tinh thần, nhưng vì nhiều lý do khác nhau mà thể hiện những suy nghĩ và hành vi khác biệt so với giá trị chủ đạo của xã hội, cuối cùng bị gia đình đưa đến các trung tâm “điều trị bệnh”. Những người may mắn có thể hòa nhập lại với xã hội mà không mất đi chính mình, nhưng đa số người không thể đáp ứng kỳ vọng của gia đình, hoặc là trở nên bất ổn về tinh thần và tâm lý, hoặc là gặp phải các phản ứng bệnh lý.
Từ góc nhìn của bác sĩ Dương, Trần Lạc Du xem như một trong số những người may mắn hiếm hoi trong số những người không may mắn.
Anh đã trải qua một liệu trình điều trị không chính quy kéo dài nửa tháng. Mặc dù có một số di chứng, nhưng mẹ anh đã kịp thời nhận ra tình hình và từ bỏ ý định tiếp tục điều trị. Sau khi nằm viện một thời gian, tinh thần của anh cũng dần ổn định lại. Dù trí nhớ có bị ảnh hưởng, nhưng khả năng tự chăm sóc bản thân của anh không bị ảnh hưởng. Chỉ cần kiên trì uống thuốc và tái khám, cuối cùng cũng có thể khôi phục lại.
Khi Chu Nham gọi điện đến, bác sĩ Dương đã hỏi qua về tình hình hiện tại của Trần Lạc Du. Chu Nham không nói chi tiết, chỉ đề cập rằng hiện Trần Lạc Du đang làm bác sĩ khoa cấp cứu.
Có thể làm bác sĩ khoa cấp cứu, về cơ bản bệnh tình của Trần Lạc Du đã bình phục, nếu không anh không thể chịu đựng được áp lực tinh thần cao độ của công việc này.
Nhìn bàn tay phải đang run của Trần Lạc Du, bác sĩ Dương nhẹ nhàng nhắc nhở: “Hít thở sâu, thả lỏng cơ vai.”
Trần Lạc Du làm theo, thực ra anh không cần bác sĩ Dương nhắc nhở, những động tác thư giãn này đã khắc sâu vào trí nhớ của anh từ lâu. Mặc dù anh vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn phản ứng của cơ thể, nhưng cảm xúc của anh đã được kiềm chế, chỉ là khi mở miệng nói, giọng anh khàn đi khá nhiều.
“Ông còn biết điều gì nữa không?”
Là bác sĩ điều trị chính của anh lúc trước, bác sĩ Dương đã thử nói chuyện chuyên sâu với anh không chỉ một lần, nhưng vì Trần Lạc Du bị tổn thương ở não, nên nhiều việc anh cũng không nhớ được. Lưu Lệ Á lại có thái độ không muốn nhắc đến, vì vậy bác sĩ Dương không thể tìm hiểu thêm.
“Vậy ông có biết là trung tâm cải tạo nào không?”
Bác sĩ Dương thở dài: “Cái này tôi cũng không biết.”
“Về lý thuyết, nếu người nhà không muốn nói, chúng tôi không thể ép buộc được.”
Trần Lạc Du thả tay phải đang nắm chặt thành nắm đấm ra, ngồi thẳng người lại, nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông vì đã nói cho tôi những điều này.”
Bác sĩ Dương vẫn luôn quan sát phản ứng của anh, thấy tay phải của Trần Lạc Du vẫn chưa thể ngừng run hoàn toàn, ông liền hỏi: “Lúc nãy tôi hỏi cậu đã ngừng thuốc chưa, cậu không trả lời tôi, có phải cậu có còn đang uống thuốc không?”
Dựa lưng vào ghế sofa, Trần Lạc Du mệt mỏi gật đầu.
Bác sĩ Dương nói: “Tôi nhớ lúc đó mẹ cậu định đưa cậu ra nước ngoài học, sau đó có tiếp tục gặp bác sĩ không?”
Trần Lạc Du lại gật đầu.
Bác sĩ Dương không trực tiếp chạm vào tay trái của anh, mà chỉ chỉ vào miếng băng dán lớn trên mu bàn tay: “Triệu chứng này suốt bao năm nay vẫn chưa thuyên giảm sao?”
Trần Lạc Du lấy tay phải che tay trái lại, nói: “Thực ra tôi đã ngừng thuốc từ ba năm trước, lúc đó tôi cũng không còn cào vào mu bàn tay nữa, cảm giác cả người bình thường hơn rất nhiều, cảm xúc cũng dễ kiểm soát hơn.”
“Vậy sau đó gặp chuyện gì mà tái phát?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Gần đây tôi nhớ lại một số chuyện trong quá khứ, cảm xúc trở nên rất bất ổn, vì thế tôi lại bắt đầu uống Paroxetine.”
“Vậy hiện tại cậu còn tiếp tục gặp bác sĩ tâm lý không?”
Sau một khoảng thời gian dài im lặng, bác sĩ Dương mới thấy Trần Lạc Du nhẹ nhàng lắc đầu.
Đối với câu trả lời của anh, bác sĩ Dương không hề bất ngờ chút nào.
Hầu hết bệnh nhân tâm thần sau khi trải qua quá trình điều trị và hồi phục, đều không muốn thừa nhận mình từng mắc phải bệnh lý tâm thần. Họ không muốn bị người khác nhìn bằng ánh mắt đánh giá, càng không muốn điều này ảnh hưởng đến cuộc sống tưởng chừng an ổn bề ngoài. Vì vậy, khi có triệu chứng tái phát, rất nhiều người sẽ chọn tự mình uống thuốc hoặc tìm đến những phương pháp không chính quy để khám chữa bệnh và mua thuốc.
Cách làm này rất dễ khiến tình trạng bệnh nặng thêm. Bác sĩ Dương nói: “Tôi làm kiểm tra cho cậu nhé? Dù có tiếp tục điều trị tại đây hay không, ít nhất cậu cũng cần phải hiểu rõ tình trạng của mình.”
“Là bác sĩ, cậu chắc cũng hiểu việc che giấu bệnh tật có thể gây ra những ảnh hưởng gì.”
Bác sĩ Dương không muốn tạo thêm gánh nặng tinh thần cho Trần Lạc Du, nên dù là một vấn đề nghiêm trọng như vậy, ông vẫn cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng để nhắc nhở anh.
“Hiện giờ không cần đâu” Trần Lạc Du đứng dậy: “Hai ngày nay tôi thấy ổn hơn.”
Bác sĩ Dương định khuyên thêm vài câu, nhưng bị anh cắt ngang: “Bác sĩ Dương, những gì hôm nay ông nói với tôi, và chuyện tôi đang uống thuốc, tôi mong ông giữ bí mật.”
Bác sĩ Dương gật đầu: “Cái này cậu có thể yên tâm.”
Là bác sĩ, ông luôn giữ đúng đạo đức nghề nghiệp. Trần Lạc Du không thật sự lo lắng, anh chỉ muốn nhắc nhở: “Đặc biệt là mẹ tôi, nếu sau này bà có liên hệ với ông, hy vọng ông cũng giữ kín chuyện tôi đến gặp ông.”
Ra khỏi cổng khu Đình Lục Giác, Trần Lạc Du đưa tay ra đón những giọt mưa lất phất trong không khí.
Lúc anh đến vẫn là trời âm u, nhưng giờ đây mưa đã bắt đầu rơi. Ba chiếc xe bán hàng rong bên đường lập tức dựng ô che. Anh nhìn lướt qua và nhận thấy chiếc xe ở giữa đang bán bánh cuộn muối tiêu.
Chủ của quầy hàng là một người phụ nữ đã lớn tuổi, khuôn mặt có hai vết nám do cháy năng lâu ngày, khiến anh nhớ đến mẹ của Trần Phi Lân.
Giống như việc anh không thể liên lạc được với Cao Vũ Hành và không biết nơi an táng của Trần Phương Văn, anh cũng không biết tình hình của gia đình Trần Phi Lân.
Chắc chắn gia đình Trần Phi Lân đã rất khó khăn sau khi xảy ra chuyện đó.
Ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, vài giọt mưa rơi vào khóe mắt và bờ môi. Nhìn làn khói từ hơi thở của mình tan biến vào bầu trời xám xịt, anh đưa tay ra bắt lấy, nhưng tay không hề nắm được gì.
Cảm giác đó giống như tình cảnh hiện tại của anh, không thể nắm giữ được gì.
Dù bác sĩ Dương hy vọng anh sớm kiểm tra sức khỏe để có trách nhiệm với cơ thể mình, nhưng anh có thể đổi lại điều gì từ việc kiểm tra đó?
Để biến anh thành một “người bình thường”, Lưu Lệ Á có thể tàn nhẫn đưa anh đi điều trị c**ng b*c trong hoàn cảnh đó.
Anh thật sự là con ruột của Lưu Lệ Á sao?
Không biết đã ngẩng đầu bao lâu, cổ anh bắt đầu mỏi, tầm nhìn mờ đi. Anh cúi đầu, đi đến dưới một gốc cây gần đó, lấy điện thoại ra và tìm số của Trần Phi Lân, nhưng ngay khi chuẩn bị ấn gọi, anh lại nhớ lời Trần Phi Lân đã nói.
Yêu cầu anh giữ khoảng cách.
Ngón tay cái phải run rẩy một chút, cuối cùng anh ấn nút back, mở WeChat và gõ một dòng tin nhắn trong khung trò chuyện với Trần Phi Lân.
【Tối nay anh có về không? Chúng ta có thể gặp nhau một lần nữa không?】
Anh mua hai phần bánh cuộn muối tiêu ở đối diện đường rồi trở về nhà.
Trần Phi Lân không trả lời tin nhắn, cửa phòng 602 cũng không có ánh sáng nào chiếu ra. Anh về đến nhà, ăn bánh cuộn muối tiêu coi như bữa tối và mở hai chai Corona để uống thay nước.
Tiếc là bánh cuộn muối tiêu không ngon như mẹ Trần Phi Lân làm, Corona cũng không ngon bằng rượu do Trần Phi Lân pha chế.
Tắm xong, anh nằm lên giường, lại mở WeChat một lần nữa.
Ngoài mấy nhóm trong bệnh viện có thông báo mới, Chung Hàng, Chu Nham và Triệu Tuấn Phàm đều đã nhắn tin cho anh, nhưng anh không muốn mở bất cứ khung trò chuyện nào.
Anh chỉ uống hai chai bia, giờ vẫn chưa đến 9 giờ, mà cơ thể lại mệt mỏi đến mức không còn sức lực, đầu óc như đang say rượu, không thể tập trung nổi.
Ánh mắt dừng lại trên một khung trò chuyện đã được ghim ở trên cùng, nhìn vào dòng tin nhắn anh đã gửi đi mà không nhận được hồi đáp, anh chậm rãi chớp mắt một cái rồi nhắm mắt lại.
Ác mộng bất tri bất giác mà đến.
Anh lại đứng trước căn phòng trọ bị cháy, khác với lần trước, lần này ngọn lửa đã được dập tắt. Anh mặc áo ngủ, chân không đi giày, đứng giữa vũng nước trước cửa, cách không xa có một bóng lưng cao gầy.
Người đó cúi đầu đứng giữa đống đổ nát, chiếc áo phông của hắn dính đầy vết bẩn và máu, cánh tay phải bị ngọn lửa thiêu đốt đến mức da thịt bong tróc, ngón tay trái vẫn còn đang rỉ máu. Anh nhận ra đó là Trần Phi Lân, kinh hoàng đến mức lá gan cũng muốn nứt ra, nhưng còn chưa kịp bước lên thì đã bị người khác kéo đi.
Người kéo anh chỉ lộ ra bóng lưng, anh nhìn thấy chiếc váy dài trắng đen, kiểu váy này Lưu Lệ Á thích nhất đang mặc trên người này. Khi anh vật lộn muốn thoát ra, ai đó thì thầm bên tai, một cơn chóng mặt ập đến, sau đó anh bị trói lên giường.
Đó là loại giường sắt đặc biệt, cổ tay và mắt cá chân của anh bị buộc chặt vào dây đai, hông và đùi cũng bị cố định, anh giống như một con cừu chờ bị mổ mà không thể cử động, trên đầu anh đeo một dụng cụ đặc biệt, sau đó có người bật công tắc máy móc bên cạnh, dòng điện mạnh mẽ xâm nhập vào não anh.
Cơ thể anh không kiểm soát được, mặc dù mắt anh mở nhưng không nhìn thấy gì, và chất lỏng có mùi khó chịu cứ liên tục từ miệng anh trào ra.
Anh bị sặc vào phế quản, ho đến mức phổi đau đớn như bị kim đâm, nhưng tất cả những cơn đau này chẳng là gì so với đầu đau như muốn nứt ra.
Chỉ đến khi anh mất đi ý thức, sự tra tấn mới dừng lại. Nhưng không lâu sau, anh lại phải trải qua những đau đớn giống hệt như thế, như thể bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không thể thoát ra.
Ngày hôm sau anh nghỉ phép, không có tiếng đồng hồ báo thức làm phiền, vì vậy đến gần trưa anh mới tỉnh lại. Khi thức dậy, đầu óc anh choáng váng, tay chân mềm nhũn, cổ và nách ướt đẫm mồ hôi, anh ngồi bên giường một lúc lâu mới đứng dậy nổi.
Anh đi tắm nước nóng, tinh thần cũng khá hơn một chút. Sau khi uống một cốc nước lạnh, anh đi gõ cửa nhà bên cạnh.
Trần Phi Lân vẫn không có ở đó, cũng không trả lời tin nhắn, lại một lần nữa biến mất một cách lặng lẽ như trước.
Anh ngồi xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhựa trên bàn trà đựng mấy miếng bánh cuộn muối tiêu còn lại, nhìn đến phát ngốc. Bất tri bất giác anh ngồi đến tận chiều, trong lúc đó có vài cuộc gọi nhỡ, nhưng không có cuộc gọi nào từ Trần Phi Lân.
Anh ngủ gật trên sofa cho đến khi mặt trời lặn, thì một hồi tiếng gõ cửa vang lên liên tục. Anh không muốn động đậy, cho đến khi người gõ cửa bắt đầu gọi tên anh và gọi điện thoại cho anh, anh mới miễn cưỡng dậy.
Triệu Tuấn Phàm trông có vẻ không hài lòng, nhưng ngay khi mở miệng, y nhìn sắc mặt tái nhợt của anh mà câm lặng. Vừa vào cửa, thay dép xong, quay lại thấy anh nằm trên sofa, Triệu Tuấn Phàm tiến lại gần hỏi: “Cậu bị ốm à?”
Trần Lạc Du không muốn nói gì, chỉ nhắm mắt lại ngủ. Triệu Tuấn Phàm đặt tay lên trán anh, rồi lẩm bẩm: “Nhiệt độ bình thường mà.”
Y ngồi xổm xuống bên cạnh, hỏi: “Có phải người cậu thích lại làm cậu thất vọng rồi không?”
Trần Lạc Du vẫn không phản ứng, Triệu Tuấn Phàm liền kéo chăn anh ra: “Tối nay phải chia tay chủ nhiệm Tống, cậu quên rồi à?”
Mi mắt anh động đậy, cuối cùng Trần Lạc Du mở mắt ra, Triệu Tuấn Phàm tiếp tục nói: “Họ đều đã đến, bây giờ là 6 giờ 40 rồi, nếu cậu không có tâm trạng thì tôi có thể giúp cậu tìm lý do để vắng mặt.”
“Không cần, tôi chỉ cần thay quần áo rồi đi.”
Anh chống tay lên sofa, ngồi dậy và đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Triệu Tuấn Phàm đi quanh trong phòng khách một vòng, rồi vào bếp nhìn một chút, không thấy gì ăn, thùng rác cũng trống rỗng, chỉ có một chiếc hộp thuốc trắng vứt ở bên trong.
Hộp thuốc trông rất bình thường, nếu là người khác có thể sẽ bỏ qua, nhưng Triệu Tuấn Phàm là bác sĩ, chỉ nhìn một cái là y đã nhận ra ngay, sắc mặt liền thay đổi, cúi xuống nhặt hộp thuốc lên.
Bên trong là vỉ thuốc đã hết, Triệu Tuấn Phàm suy nghĩ một lúc, rửa tay xong mở tủ lạnh xem qua, khi y quay lại phòng khách, Trần Lạc Du đã thay xong quần áo đi ra, chẳng thèm nhìn y một cái, liền đến cạnh tủ giày thay giày.
Triệu Tuấn Phàm cũng không nói gì, xuống lầu, Trần Lạc Du định mở khóa xe, nhưng Triệu Tuấn Phàm bảo anh ngồi xe của mình sẽ tiện hơn.
Anh vốn không thích lái xe, vì vậy ngồi vào ghế phụ của xe Triệu Tuấn Phàm. Trên đường đi, Triệu Tuấn Phàm hiếm khi im lặng không làm phiền anh, anh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi xe dừng lại, Triệu Tuấn Phàm mới hỏi về món quà.
Ở khoa cấp cứu của bệnh viện trung tâm, chủ nhiệm Tống là bậc tiền bối, Trần Lạc Du khi mới đến cũng từng theo ông học một thời gian cũng rất kính trọng ông. Lần này chủ nhiệm Tống được thăng chức, mọi người đều rất vui mừng, một tuần trước đã quyết định tổ chức bữa tiệc tối nay để chúc mừng, vì vậy Trần Lạc Du không thể từ chối.
“Quà?” Trần Lạc Du tỏ vẻ khó xử: “Tôi quên mất… làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Triệu Tuấn Phàm thở dài, bảo anh đợi ở đây, rồi chạy sang trung tâm thương mại đối diện mua giúp anh.
Anh dựa vào cửa xe, đợi một lúc rồi lại lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Trần Phi Lân, nhưng ngón tay cứ ngừng lại rồi lại ấn, cảm thấy gửi bất cứ thứ gì cũng chỉ làm phiền Trần Phi Lân. Khi anh đang cảm thấy chán nản, có người gọi anh từ phía sau.
Tiểu Phương cầm một món quà đã được đóng gói hỏi: “Chủ nhiệm Trần, sao anh không lên?”
Trần Lạc Du đứng thẳng người đáp: “Đang đợi người, sao cậu đến muộn thế?”
“Tôi có một bệnh nhân nên bị chậm một chút.” Tiểu Phương nhìn chiếc xe phía sau anh: “Đây là xe của bác sĩ Triệu đúng không? Anh ấy không ở đây à?”
“Anh ấy đi mua giúp tôi chút đồ.”
“Vậy tôi lên trước nhé.”
“Được.” Anh nhìn Tiểu Phương đi được vài bước, chuẩn bị tiếp tục xem điện thoại thì thấy Tiểu Phương dừng lại, quay lại hỏi anh: “Chủ nhiệm Trần, anh và chủ nhiệm Triệu quan hệ tốt như vậy, các anh quen nhau lâu rồi à?”
Khi mới đến bệnh viện, Trần Lạc Du không muốn bị người ta đồn đại sau lưng nên đã giấu mối quan hệ trước đây với Triệu Uẩn Nho. Sau này có một lần, Triệu Uẩn Nho uống say trong buổi tiệc mới vô tình tiết lộ.
Tiểu Phương đến bệnh viện không lâu, chưa rõ chuyện này, Trần Lạc Du liền giải thích: “Khi tôi học đại học, chủ nhiệm Triệu dạy tôi, sao vậy?”
“Không có gì” Tiểu Phương lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy quan hệ giữa thầy trò mà thân thiết như các anh thì hơi lạ.”
“Chắc là tôi may mắn, gặp được thầy có tính kiên nhẫn và tốt tính.”
Tiểu Phương cười cười, nụ cười có chút gượng gạo. Trần Lạc Du hỏi: “Có gì muốn nói à?”
Tiểu Phương do dự một chút, rõ ràng có điều muốn nói nhưng lại liếc nhìn chiếc xe sau lưng Trần Lạc Du rồi thôi, nói không có gì rồi đi lên trước.
Triệu Tuấn Phàm đã giúp Trần Lạc Du chọn món quà là chiếc Phật ngọc treo xe, chủ nhiệm Tống rất thích, trong bữa tiệc còn mời Trần Lạc Du uống rượu Mao Đài.
Trần Lạc Du tửu lượng kém, Triệu Tuấn Phàm theo lệ cầm sẵn ly chắn giúp anh, nhưng chủ nhiệm Tống lại không đồng ý, nói rằng sau bữa tiệc này không biết còn có dịp gặp lại không, nhất định phải để Trần Lạc Du tự mình uống.
Trần Lạc Du không từ chối, nhưng gần đây dạ dày anh không tốt, sau ba ly rượu vào bụng, anh bắt đầu cảm thấy nóng ruột cồn cào. Triệu Tuấn Phàm ngồi bên cạnh gắp cho anh vài miếng đồ ăn, nhưng anh ăn được vài miếng thì không muốn ăn tiếp. Sau đó, khi có mấy bác sĩ đến kính rượu, anh lại uống thêm mấy ly, đến khi lên xe của Triệu Tuấn Phàm thì anh đã lâng lâng, cười một cách ngây ngô.
Mọi người còn định đi tăng hai, Triệu Tuấn Phàm nói sẽ đưa anh về. Trên đường về, Trần Lạc Du rất im lặng, như lúc đi đến, anh dựa vào ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Khi về đến dưới nhà, Triệu Tuấn Phàm đỡ anh lên lầu, vất vả lắm mới lên đến tầng sáu, anh giơ tay gõ cửa phòng 602.
Lúc này đã gần 11 giờ đêm, phần lớn mọi người đã nghỉ ngơi. Triệu Tuấn Phàm biết anh đã cho thuê phòng 602, sợ anh làm loạn rồi bị người thuê nhìn thấy, vội vàng dỗ anh lấy chìa khóa, mở cửa xong thì đưa anh vào.
Khi thay giày, Trần Lạc Du cảm thấy chân mềm nhũn, Triệu Tuấn Phàm vội vàng đưa tay đỡ anh. Không rõ là vì chưa bật đèn hay do anh say quá, mà tay Trần Lạc Du lại vòng qua vai Triệu Tuấn Phàm, cười ngây ngô dựa vào y, thì thầm bên tai: “Anh à…”
Triệu Tuấn Phàm ngẩn người một chút, chưa kịp phản ứng thì đã nghe anh tiếp tục nói: “Chúng ta… hức… làm một lần đi?”
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Tuấn Phàm: ?? Hóa ra bình thường cậu lại có thể phóng khoáng đến vậy trước mặt đàn ông?