Edit: Ji
[…Anh còn có thể… chấp nhận em không?]
—–oOo—–
Chưa bao giờ thấy anh như vậy, da đầu Triệu Tuấn Phàm tê dại, muốn bảo anh đứng lên, nhưng anh lại càng mềm nhũn, cả người dựa hết vào mình.
Triệu Tuấn Phàm không thể buông tay để anh ngã xuống, đành chiều theo: “Cậu đứng thẳng lên đã, rồi hãy cởi giày.”
Tưởng rằng sẽ không dễ dàng như vậy, không ngờ Trần Lạc Du thật sự đứng vững, nhưng hai tay vẫn bám chặt lấy cánh tay y, hai chân giẫm lên nhau.
Sau khi cởi giày, Trần Lạc Du đứng trên gạch men lạnh lẽo, lại dựa vào lòng Triệu Tuấn Phàm, mười ngón chân co ro nói: “Lạnh quá.”
Triệu Tuấn Phàm không muốn so đo vớ kẻ say rượu, dứt khoát cúi người bế ngang anh lên, đặt lên giường trong phòng ngủ.
Lưng vừa chạm vào đệm mềm mại, Trần Lạc Du “ừ” một tiếng, vươn tay định ôm. Triệu Tuấn Phàm nhanh chóng tránh ra, lấy một chiếc gối nhét vào lòng anh, lại kéo chăn đắp kín người anh rồi mới lại gần nói: “Ngủ đi.”
Trên đường vào, Triệu Tuấn Phàm không rảnh tay bật đèn, chỉ dựa trí nhớ về nhà của Trần Lạc Du mới thuận lợi đi đến mép giường. Trần Lạc Du rất say, vẫn cứ tưởng y là Trần Phi Lân, thấy y vẫn lạnh nhạt như vậy liền giãy giụa vài cái, phát hiện y không chịu ôm mình, lập tức không nhịn được nữa, nghẹn ngào nói: “Trần Phi Lân, rốt cuộc em phải làm sao mới chịu tha thứ cho em?”
Triệu Tuấn Phàm nhướng mày, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, Trần Lạc Du đã nổi cáu, hai chân đạp mạnh lên giường, cảm giác như đứa trẻ đang làm nũng.
Không ngờ anh say rượu lại như vậy, Triệu Tuấn Phàm muốn dọa anh vài câu để anh im lặng, lại nhớ đến tối nay khi tìm anh thấy vẻ mặt uể oải của anh và thuốc trong thùng rác, liền ngồi xuống mép giường, hỏi: “Em đã làm gì khiến anh không thể tha thứ?”
Trần Lạc Du tiếp tục vùng vẫy, phát hiện vẫn không thoát được liền dừng lại, mở to mắt nhìn bóng người bên mép giường: “Anh… (ợ).”
Triệu Tuấn Phàm hỏi: “Em nói gì?”
“Biết còn cố hỏi!”
“Ồ, vậy em trả lời anh trước đã, tại sao lại uống Paroxetine?”
Người trên giường im lặng một lát, rồi thì thầm: “Em không biết anh nói gì…”
Triệu Tuấn Phàm cũng không nhìn rõ mặt Trần Lạc Du, nhưng từ giọng điệu mềm yếu của anh đoán ra là đang chột dạ: “Đây là thuốc chống trầm cảm, em đã uống bao lâu rồi? Có đi khám bác sĩ tâm thần không?”
Câu nói này khiến Trần Lạc Du nhớ lại chuyện xảy ra ở Trung tâm Tinh Vệ, trong lòng lại bắt đầu buồn, hỏi lại: “Vậy tại sao anh không trả lời tin nhắn của em?”
“Tin nhắn gì?”
“Là em nói muốn gặp anh” Trần Lạc Du cảm thấy rất tủi thân, muốn giận nhưng sợ Trần Phi Lân sẽ không để ý đến mình, đành phải nuốt giận xuống: “Bây giờ anh sao lại thế này, trước kia đi đâu cũng nói với em, bây giờ cứ… (ợ), cứ im lặng rồi biến mất…”
“Anh có nghĩ đến không, em không tìm thấy anh sẽ lo lắng thế nào chứ?”
“Em một mình đến Đình Lục Giác, bác sĩ Dương nói là do em… (ợ), mẹ đưa em đi trung tâm cải tạo nên mới quên anh, em khổ sở lắm!”
Cảm nhận được sức lực đè lên hai bên người mình đã thả lỏng, Trần Lạc Du giơ tay che mặt, nhưng không che được tiếng nói yếu ớt.
Anh thực sự không chịu nổi nữa rồi.
Kiểu nửa vời này, không nhìn thấy điểm cuối còn phải kéo dài bao lâu nữa Trần Phi Lân mới chịu tha thứ cho anh, mới chịu đồng ý hàn gắn?
Hay là nói thực ra cả đời này họ không có cơ hội ở bên nhau nữa? Cho nên Trần Phi Lân mới luôn từ chối anh?
Anh kích động đến nỗi ngực phập phồng, mắt Triệu Tuấn Phàm đã thích nghi với bóng tối, cũng nhìn rõ bóng người trên giường.
Những lời Trần Lạc Du nói lúc nãy nghe thì hơi khó hiểu với người ngoài, nhưng Triệu Tuấn Phàm hiểu anh một mức độ nào đó, lại đều học y, đương nhiên có thể hiểu Đình Lục Giác là gì, đoán được ý nghĩa của việc đưa đi cải tạo.
Một bàn tay chạm đến bên hông Triệu Tuấn Phàm, thăm dò rồi bóp nhẹ bàn tay y đang chống trên giường, rồi sau đó là một ngón út móc vào ngón út của y.
Triệu Tuấn Phàm cúi đầu, nhìn thấy Trần Lạc Du đã dời tay che mặt ra, đôi mắt ẩm ướt trong bóng tối nhìn anh, dù không nhìn rõ cảm xúc, vẫn có thể cảm nhận được sự tập trung trong ánh mắt đó.
Ngập ngừng một hồi, Trần Lạc Du nhẹ giọng nói: “Anh… anh có thể trả lời em một câu hỏi không?”
Triệu Tuấn Phàm nhìn anh: “Câu hỏi gì?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Trần Lạc Du như đang suy nghĩ, lại như rất khó mở miệng, Triệu Tuấn Phàm đợi một lúc lâu mới nghe thấy anh hỏi nhỏ hơn: “Anh…”
“…Anh còn có thể… chấp nhận em không?”
***
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp mây mỏng, phản chiếu những vầng sáng màu vàng nhạt trên bức tường gạch men trắng của ban công. Một chú chim lông xanh không biết tên đậu yên lặng trên dây phơi quần áo, dường như đang nhìn chằm chằm người đàn ông đang hút thuốc, sau khi người đàn ông thở ra một làn khói, nó đập cánh bay đi.
Nhìn sang ban công bên cạnh vẫn yên tĩnh, Trần Phi Lân quay người lại, dựa lưng bên ngoài ngước nhìn lên.
Đứng trên ban công chưa được hai mươi phút, hắn đã hút được bốn điếu thuốc rồi. Trước đó đã hứa với Trần Lạc Du sẽ cố gắng kiềm chế chứng nghiện thuốc lá, nhưng thực sự làm thì rất khó. Đặc biệt là tối qua, để tăng thêm sự tin tưởng của Tào Tư, hắn đã vận chuyển an toàn một lô thuốc giả đến điểm đến.
Người nhận hàng kiểm tra xong liền khoác vai hắn, nhét một phong bao lì xì dày cộp vào túi áo ngực hắn, cười rồi vỗ vỗ, nói với hắn rằng vất vả rồi, đi massage thư giãn một chút.
Nhìn những người đó khiêng hàng lên xe, tay hắn trong túi nắm chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng chỉ có thể lấy thuốc lá ra, mượn động tác hút thuốc để che giấu vẻ khác thường.
Tào Tư làm thuốc giả đã lâu, phạm vi hoạt động rộng, số tiền cũng lớn, đội của lão Ngô luôn theo dõi gã. Tiếc là Tào Tư và những người đứng sau gã rất cẩn thận, vẫn chưa bắt giữ được bằng chứng cụ thể, lần trước Tào Tư vào tù cũng chỉ vì vấn đề kế toán, ra tù liền tách khỏi tập đoàn, lại càng tăng thêm không ít khó khăn cho việc phá án.
Trần Phi Lân ở bên cạnh Tào Tư bốn năm rưỡi, trong tù chịu đủ cực khổ mới dần dần được Tào Tư tin tưởng, ra tù vẫn ở bên cạnh. Nhưng xung quanh Tào Tư vẫn còn những người khác, hắn muốn lấy được những tài liệu quan trọng nhất chỉ có thể từ từ thâm nhập.
Dập tắt đầu thuốc lá trong gạt tàn, Trần Phi Lân lại châm một điếu khác, vừa đóng nắp bật lửa, cửa ban công bên cạnh liền mở ra.
Hắn tưởng Trần Lạc Du đã tỉnh, ngước mắt lên lại thấy một người đàn ông cao gần bằng mình.
Đối phương cũng hơi bất ngờ, quan sát hắn một lát rồi hỏi: “Trần Phi Lân?”
Đầu mẩu thuốc bị răng cắn mạnh, vị đắng của thuốc lá tràn vào cổ họng, Trần Phi Lân sững sờ tại chỗ, các dây thần kinh trên mặt đều có chút cứng đờ.
Từ phản ứng của hắn có thể thấy mình đoán đúng rồi, Triệu Tuấn Phàm cong môi, lại quan sát hắn một lần nữa rồi quay người vào trong. Nhìn thấy cửa ban công đóng lại sau lưng Triệu Tuấn Phàm, Trần Phi Lân dùng tay chống vào lan can, mạnh mẽ lắc đầu.
Lúc vừa nhìn thấy đối phương, vì ánh sáng ngược chiều nên hắn không nhận ra, sau đó mới nhớ ra đây là đồng nghiệp ở bệnh viện của Trần Lạc Du, cũng là người đã khiêng Trần Lạc Du lên lầu lần trước.
Nhưng đối phương sao lại gọi được tên thật của hắn?!
Hơn nữa bây giờ mới hơn năm giờ, đối phương đã xuất hiện trên ban công nhà Trần Lạc Du, hắn về nhà lúc ba giờ rưỡi cũng không nghe thấy tiếng động gì ở nhà Trần Lạc Du, vậy người này là qua đêm ở nhà Trần Lạc Du?
Có thể gọi tên hắn, lại còn ở lại qua đêm.
Trần Phi Lân không dám nghĩ nữa, mối quan hệ của họ khó khăn lắm mới khôi phục lại một chút, Trần Lạc Du chắc không thể không biết nặng nhẹ được. Nhưng nếu không phải Trần Lạc Du nói, thì người này sao lại biết được?
Điếu thuốc trong miệng đã cháy được một phần ba, cuối cùng tàn thuốc cũng rơi xuống, làm bỏng mu bàn chân, cũng thu hút sự chú ý của hắn trở lại.
Hắn lại nhìn sang ban công đối diện, nghĩ rằng thay vì ngồi đây đoán già đoán non, chi bằng qua đó tìm hiểu tình hình trước.
Trở về phòng thay bộ quần áo, hắn trực tiếp sang bên kia gõ cửa, Triệu Tuấn Phàm nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy hắn cũng không hề ngạc nhiên, chỉ là không cho hắn vào nhà.
Trần Phi Lân cau mày nhìn Triệu Tuấn Phàm, Triệu Tuấn Phàm hơi dựa vào khung cửa, bày ra vẻ muốn hắn nói chuyện.
Giằng co một lúc, Trần Phi Lân hỏi trước: “Lạc Du đâu?”
“Đang ngủ” Triệu Tuấn Phàm chỉ về phía phòng ngủ chính: “Tối qua trên giường lăn lộn quá mệt rồi, ngủ say như heo.”
“Cậu nghe này” Triệu Tuấn Phàm cười híp mắt nói: “Còn ngáy nữa.”