Edit: Ji
[Em đến Đình Lục Giác là để tái khám hay có mục đích khác?]
—–oOo—–
Trần Phi Lân hiểu rõ hơn ai hết Trần Lạc Du ngủ có ngáy hay không, hắn đã không còn kiên nhẫn để trì hoãn nữa, đẩy Triệu Tuấn Phàm ra rồi bước vào trong.
Triệu Tuấn Phàm đi theo vào phòng, đợi Trần Phi Lân nhìn thấy người đang ngủ say trên giường rồi mới nói: “Cậu làm vậy không tốt đâu, không được phép mà vào xem người ta ngủ.”
Ga trải giường của Trần Lạc Du là chất liệu nhung trơn san hô, loại chất liệu dễ bị nhàu nát này sau một hồi giãy giụa tối qua đã nhăn nhúm hết lên, một chiếc gối còn rơi xuống thảm bên cạnh giường, khiến Trần Phi Lân nhớ lại những cảnh tượng họ lên giường trước đây.
Nghiêng đầu nhìn Trần Phi Lân một cái, Triệu Tuấn Phàm khoanh tay nói tiếp: “Nhìn đủ rồi chứ? Ra ngoài đi.”
Trần Phi Lân đi đến mép giường cúi người xuống, Triệu Tuấn Phàm tưởng hắn muốn vén chăn lên, đang định bước đến ngăn lại thì thấy hắn sờ vào lòng bàn chân lộ ra của Trần Lạc Du, kéo chăn đắp lại, lại nhặt chiếc gối lên phủi sạch rồi đặt lại chỗ cũ, cuối cùng mới đắp kín chăn ở hai bên vai Trần Lạc Du.
Nhìn hắn làm những việc này, trong lòng Triệu Tuấn Phàm mơ hồ có chút suy đoán.
Tối qua Trần Lạc Du nói lảm nhảm, Triệu Tuấn Phàm chỉ đoán được anh và Trần Phi Lân từng ở bên nhau, sau đó vì một số lý do mà chia tay, mẹ anh còn đưa anh đi cải tạo, kết quả là anh quên mất Trần Phi Lân.
Trần Lạc Du chưa từng nhắc đến chuyện liên quan đến ký ức, cũng không nói nhiều về quá khứ của mình, Triệu Tuấn Phàm luôn cho rằng anh vốn dĩ có tính cách kín đáo và trầm lặng như vậy. Nhưng nếu nguyên nhân khiến anh trở nên như bây giờ cùng chứng trầm cảm là vì mẹ anh thì Trần Phi Lân có biết những chuyện này không?
Triệu Tuấn Phàm không phải là người thích lo chuyện bao đồng, chỉ là tối qua Trần Lạc Du gọi y là Trần Phi Lân mà khóc như vậy, y không nhìn nổi nữa.
“Này”, Y lên tiếng, đợi Trần Phi Lân quay đầu lại mới nói: “Cậu làm như vậy là có ý gì?”
Trên mặt Trần Phi Lân không có biểu cảm gì, nhẹ nhàng hỏi: “Sao em ấy lại say đến vậy?”
Triệu Tuấn Phàm khinh thường cười một tiếng, dựa vào tủ phía sau: “Cậu dựa vào tư cách gì để hỏi tôi?”
Ánh mắt đối diện nhìn qua lạnh đi vài phần, Triệu Tuấn Phàm cũng không hy vọng Trần Phi Lân sẽ trả lời thẳng thắn, liền đổi chủ đề: “Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng trốn tránh sẽ không giải quyết được vấn đề. Tối qua cậu ấy say rượu, còn tưởng tôi là cậu.”
Triệu Tuấn Phàm cố ý nói đến đây thì dừng lại, dù biểu cảm của Trần Phi Lân không có gì thay đổi, nhưng cũng có thể quan sát thấy tần suất hô hấp có chút khác biệt.
Đạt được hiệu quả như mong muốn, Triệu Tuấn Phàm ra lệnh đuổi khách: “Cậu về trước đi, bây giờ cậu ấy không có chút phản kháng nào, tôi không thể để cậu ở riêng với cậu ấy được.”
Trần Phi Lân vẫn đứng nguyên tại chỗ, cũng không phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Triệu Tuấn Phàm, chỉ tiếp tục hỏi: “Tối qua em ấy nói gì?”
“Không được sự cho phép của cậu ấy, tôi không thể nói cho cậu biết.”
Trần Phi Lân lại hỏi: “Anh thích đàn ông?”
“Đây là chuyện riêng tư của tôi, càng không thể nói cho cậu biết.” Triệu Tuấn Phàm nhún vai, rồi cười nói: “Nhưng mà người như Lạc Du, thả ra không an toàn đâu, nhất là khi say rượu liền lộ ra bản tính.”
Tưởng rằng kiểu lời khiêu khích này sẽ khiến Trần Phi Lân kích động lên, không ngờ Trần Phi Lân quay người liền đi ra ngoài, mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, Triệu Tuấn Phàm mới sờ cằm, “chậc” một tiếng.
Ở nhà Trần Lạc Du đến sáu giờ, Triệu Tuấn Phàm xuống lầu mua hai phần điểm tâm, tự ăn một phần để lại một phần, còn viết một tờ giấy nhắn, bảo Trần Lạc Du tỉnh dậy gọi điện thoại cho y trước, rồi tới bệnh viện làm.
Trần Phi Lân vẫn dựa vào cửa, từ lỗ mèo xác nhận Triệu Tuấn Phàm đã đi rồi mới trèo qua ban công. Vào phòng ngủ chính, hắn đứng bên cạnh giường Trần Lạc Du, im lặng hồi lâu nhưng không biết nên làm gì, cuối cùng nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.
Vén sợi tóc mai của Trần Lạc Du lên, ánh mắt Trần Phi Lân theo sống mũi anh đến môi.
Vì uống nhiều rượu, hai má Trần Lạc Du hơi đỏ, màu môi cũng đẹp hơn bình thường.
Đôi môi này từng mang lại cho Trần Phi Lân những trải nghiệm đầu tiên theo nhiều nghĩa, ngay cả sau khi chia tay cũng không ngoại lệ, nghĩ đến nụ hôn không thể gọi là hôn mấy ngày trước, Trần Phi Lân cúi người xuống, định hôn thì dừng lại.
Đây là đang làm cái gì vậy? Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Hắn tự hỏi mình, vì vài câu nói của người khác mà mất kiểm soát à?
Họ còn chưa làm hòa, hắn làm sao có thể lợi dụng lúc Trần Lạc Du ngủ mà làm chuyện này.
Gạt bỏ những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, hắn định ngồi thẳng dậy, nhưng không ngờ hơi thở lúc nãy vẫn luôn dừng trên mặt Trần Lạc Du, Trần Lạc Du thấy ngứa ngáy, không ngờ lại khéo léo quàng tay qua cổ hắn, lật người liền kéo hắn ngã xuống.
Tay trái hắn chống bên cạnh Trần Lạc Du mới không bị đè lên người, tư thế này có chút không thoải mái, chưa kịp kéo tay khỏi cổ thì Trần Lạc Du mấp máy môi, lẩm bẩm một tiếng “Anh…”
Trần Lạc Du là vô thức gọi, cũng không biết đã nằm mơ gì, nhưng tiếng gọi kéo dài này lại đưa Trần Phi Lân trở về quá khứ. Giống như mỗi buổi sáng khi còn ở bên nhau, Trần Phi Lân cúi đầu nhìn người đang ngủ say, cuối cùng vẫn không nhịn được, hôn lên môi anh.
Chạm vào rồi tách ra, dường như sợ chỉ cần dừng lại thêm một giây cũng sẽ đánh thức anh. Tiếc là người bị hôn không hề hay biết, còn người hôn thì có chút ngây dại, lại cúi xuống lần nữa.
Cẩn thận đưa đầu lưỡi vào, Trần Phi Lân nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng, nghĩ đến tối qua anh say đến mức còn nhận nhầm người khác, Trần Phi Lân nhắc nhở bản thân đừng nghĩ nhiều, thế mà khuôn mặt đắc ý của Triệu Tuấn Phàm lại hiện ra quấy nhiễu. Tâm trí rối loạn, Trần Phi Lân không kiểm soát được góc độ, răng vô tình va vào răng anh.
th* d*c một cái, Trần Phi Lân lập tức buông tay anh ra, ngồi thẳng dậy rồi chỉnh lại cổ áo, kết quả phát hiện anh căn bản không hề động đậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại có chút bất lực nhìn anh.
Dù không thích những lời Triệu Tuấn Phàm nói lúc nãy, nhưng phải thừa nhận rằng, Trần Lạc Du ngủ say quả thật rất giống heo.
Thích ôm đồ vật, thích đạp chăn, sẽ mấp máy môi, quá mệt còn ngáy nữa.
Duỗi tay sờ lòng bàn chân anh, lúc nãy trước khi đắp chăn vào vẫn lạnh ngắt, bây giờ đã ấm hơn một chút rồi. Trần Phi Lân nhìn quanh, phòng vẫn gọn gàng như lúc trước hắn nhìn thấy, chỉ là dưới đèn ngủ đầu giường có một tờ rơi quảng cáo đầy màu sắc.
Nếu là bình thường, hắn sẽ không động vào đồ đạc của Trần Lạc Du, nhưng một mặt của tờ rơi này lộ ra nửa địa chỉ, Trần Phi Lân lập tức mở ra xem, quả nhiên là bản đồ chỉ dẫn khu vực Đình Lục Giác của Trung tâm Tinh Vệ, bên trong còn kẹp thêm bảng tự kiểm tra sức khỏe tâm thần.
Lần trước hắn đi khám cũng nhận được loại bảng này, giờ lại xuất hiện trên đầu giường Trần Lạc Du, vẻ mặt Trần Phi Lân nghiêm túc lên, nghĩ đến tin nhắn WeChat mà Trần Lạc Du gửi cho hắn ngày hôm qua, không biết có phải đã đến Trung tâm Tinh Vệ rồi, lại nhớ ra điều gì đó không?
Nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy này, Trần Phi Lân còn chưa sắp xếp được suy nghĩ thì điện thoại trong túi bắt đầu rung. Hắn gấp gọn những thứ đó lại rồi đặt trở lại chỗ cũ, đi đến nhà bếp cách xa phòng ngủ nhất để nghe máy.
Tào Gia hỏi hắn mấy giờ qua, hắn định hỏi có chuyện gì? Lời nói đến môi lại nhớ ra hôm nay là ngày Tào Gia xuất viện. Nghĩ đến việc mình đã thức cả đêm,hắn nói buổi trưa. Tào Gia muốn xuất viện vào buổi sáng, hắn đành hẹn mười giờ, Tào Gia lại bảo hắn mang điểm tâm đến, muốn ăn bánh bao thịt và trứng rượu của thợ làm bánh Phó.
Cúp máy, Trần Phi Lân dựa vào cạnh bồn rửa, nhìn chằm chằm một chậu xương rồng nhỏ trên bệ cửa sổ, lại nhớ đến trước kia nhà thuê cũng có một chậu xương rồng trên bệ cửa sổ bếp.
Quán thợ làm bánh Phó mà Tào Gia thích ăn là lúc hắn và Trần Lạc Du mới quen biết, Trần Lạc Du từng nhắc đến.
Lúc đó hắn còn rất khó khăn về kinh tế, thời gian rảnh hầu như đều đi làm thêm, làm sao có thời gian rảnh rỗi mà đi nửa thành phố chỉ để ăn sáng.
Nghe nói hắn chưa từng ăn đồ của thợ làm bánh Phó, Trần Lạc Du còn rất ngạc nhiên, muốn mời hắn đi ăn. Hắn dùng lý do xa xôi, Trần Lạc Du nói từ trường học họ gọi xe cũng chỉ mất nửa tiếng, nhưng không biết tiền gọi xe đủ cho hắn ăn hai ngày rồi.
Bây giờ hắn đã không còn phải lo lắng về tiền bạc, nhưng bên cạnh lại không còn sự bầu bạn của Trần Lạc Du.
Cất điện thoại vào túi, Trần Phi Lân mở vòi nước rửa tay, lấy hai tờ giấy từ hộp khăn giấy trên tường lau tay, định vứt vào thùng rác thì dừng lại.
Thùng rác hình tròn bên trong có túi nilon màu đen, chỉ có một hộp thuốc màu trắng vứt bên trong.
Trần Phi Lân ngồi xổm xuống, nhìn thấy trên hộp thuốc in một hàng chữ lớn: 【Viên nén Paroxetine Hydrochloride】
Ba dòng chữ nhỏ bên dưới viết: 【Điều trị các loại trầm cảm, bao gồm cả trầm cảm kèm theo lo âu và trầm cảm phản ứng. Điều trị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Điều trị chứng rối loạn hoảng sợ có hoặc không kèm theo chứng sợ không gian mở. Điều trị chứng sợ xã hội/rối loạn lo âu xã hội.】
Mở ra xem, bên trong là một vỉ thuốc đã hết.
Nhìn chằm chằm vào 20 lỗ tròn trống rỗng, hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ chính vọng lại. Ngước mắt nhìn lên, không biết Trần Lạc Du tỉnh dậy từ lúc nào, đang vịn vào khung cửa đi ra. Nhưng mắt Trần Lạc Du vẫn còn nhắm nghiền, hoàn toàn không nhìn thấy hắn, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh.
Trần Phi Lân vừa định hỏi anh về chuyện thuốc, liền đứng dậy đi đến, phát hiện anh không đóng cửa mà đứng trước bồn cầu tháo dây lưng.
Trần Phi Lân sững sờ, định tránh ra một chút để anh không xấu hổ, kết quả nhìn thấy anh lảo đảo, lùi lại một bước định giữ thăng bằng, nhưng không cẩn thận dẫm phải ống quần, lập tức ngã ngửa ra sau.
Trần Phi Lân lập tức tới đỡ anh, vì quán tính còn bị anh đụng vào cửa. Giữ lấy nách anh, Trần Phi Lân đợi anh đứng vững rồi mới hỏi: “Không sao chứ?”
Ban đầu Trần Lạc Du vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, sau khi trải qua chuyện này đã tỉnh táo hơn nhiều. Quay đầu lại nhìn rõ Trần Phi Lân, biểu cảm của anh vẫn còn ngơ ngác, không hiểu rõ tình huống trước mắt, mãi đến khi nghe Trần Phi Lân nói “Em đi vệ sinh trước đi”, anh mới giơ tay kéo người định ra ngoài, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Khi kéo anh lại tiến lên một bước, lần này không dẫm phải ống quần, nhưng lại khiến chiếc quần tây vốn đã lỏng lẻo tuột hẳn xuống mắt cá chân. Trần Phi Lân cúi đầu nhìn anh một cái, rồi lập tức nhìn sang chỗ khác, anh cũng cúi đầu xuống, phát hiện lúc nãy để đi vệ sinh đã cởi hết quần áo rồi, chỉ còn một góc áo sơ mi trắng nhăn nhúm bị đẩy lên tạo thành một đường cong, căn bản không che được gì.
Anh vội vàng kéo thẳng gấu áo, Trần Phi Lân quay người lại, nói một câu “Anh đợi em ở phòng khách” rồi đóng cửa đi ra. Nhìn khe cửa có ánh sáng xuyên qua, đầu anh sắp nổ tung rồi.
Thật là xấu hổ quá…
Anh che mặt lại, lại nhìn trộm từ kẽ tay, trong đầu toàn là ánh mắt của Trần Phi Lân trước khi đi ra.
Trần Phi Lân ngồi trên ghế sofa, đợi hơn mười phút mới nghe thấy tiếng mở cửa nhà vệ sinh. Quay đầu nhìn lại, Trần Lạc Du đã ăn mặc chỉnh tề, chắc là đã rửa mặt rồi, ngay cả phần đuôi tóc dựng ngược cũng trở nên gọn gàng.
Anh đứng cạnh cửa, khi nhìn hắn còn có chút không tự nhiên, Trần Phi Lân cố gắng không nghĩ đến cảnh tượng k*ch th*ch vừa rồi, nói với anh: “Qua đây ngồi, anh có chuyện hỏi em.”
“Ồ.” Trần Lạc Du đáp một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Trần Phi Lân, vừa nhìn thấy hộp thuốc trên bàn liền sững sờ, nghe Trần Phi Lân hỏi: “Thuốc này là bác sĩ cho phép em uống?”
“Em đến Đình Lục Giác là để tái khám hay có mục đích khác?”