Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 96

Edit: Ji

[Cái này em không tiện nói, thầy có thể đừng hỏi không?]

—–oOo—–

Vừa rẽ khỏi cửa bệnh viện, Trần Lạc Du bị một người phụ nữ đi ngược chiều đụng phải, cà phê trong tay đổ một ít lên áo khoác, ô cũng không cẩn thận rơi xuống.

Đối phương vội vã xin lỗi anh, giúp anh nhặt ô rồi lấy khăn giấy từ trong túi xách ra. Anh nhận lấy lau, nói mình cũng không để ý đường, bảo đối phương đừng bận tâm.

Người phụ nữ đang vội, thấy anh không sao liền rời đi. Anh vứt khăn giấy đã lau vào thùng rác bên cạnh, đứng bên đường một lúc, không đợi được xe liền tiếp tục đi về phía trước.

Sáng nay khi ra khỏi nhà mưa đã khá lớn, bình thường anh sẽ chọn lái xe đi, nhưng gần đây mỗi khi ở một mình anh đều thất thần, nhớ lại lời dặn dò của bác sĩ trước đây, anh không lái xe, định đi bộ đến phía trước để bắt tàu điện ngầm.

Thành phố này mùa đông mưa nhiều, hai ngày nay nhiệt độ giảm, đi tàu điện ngầm một vòng, cà phê dùng để sưởi ấm tay cũng nguội lạnh rồi. Ra khỏi ga bên cạnh có một cửa hàng ‘Đồ dùng sinh hoạt’, tủ kính trưng bày đang có chương trình khuyến mãi đẩy mạnh tiêu thụ bình giữ nhiệt hình trứng.

Một đôi tình nhân trẻ tuổi đứng trước tủ kính, cô gái đội mũ len, chỉ vào bình giữ nhiệt nói nhỏ với chàng trai, rồi hai người cùng vào trong. Anh đứng đó một lúc, cũng cất ô đi vào.

Bình giữ nhiệt đang khuyến mãi là mẫu đôi màu hồng phấn và xanh dương nhạt. Trước đây anh rất ghét màu hồng, nhưng từ khi Trần Phi Lân mua cho anh một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng, anh bắt đầu thấy màu này cũng khá đẹp.

Cửa hàng là hình thức tự chọn, anh tìm đến khu vực bán bình giữ nhiệt, lấy mẫu giống như trong tủ kính rồi đi tính tiền.

Nhân viên giúp anh thử điện, không có vấn đề gì liền gói mẫu màu xanh dương nhạt lại. Anh cầm mẫu màu hồng phấn trên tay, vừa định rời đi thì nghe thấy phía sau có tiếng “A” vang lên.

Quay đầu lại nhìn, cô gái lúc nãy đang ôm bụng, anh lúc này mới phát hiện ra bên trong áo khoác của đối phương đang mang thai, nhìn qua có vẻ khoảng sáu bảy tháng rồi.

Cô gái không sao, chỉ là vô tình dẫm phải vũng nước nhỏ trượt chân. Chàng trai đang nói chuyện với nhân viên cửa hàng vừa chạy đến xin lỗi, anh nhìn khuôn mặt tức giận đó, không tự chủ được mà nhớ đến Trần Phi Lân.

Kể từ lần nói chuyện cuối cùng của họ đã qua một tuần rồi, Trần Phi Lân giống như con diều đứt dây, không chỉ thực sự không quay lại, mà còn không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của anh.

Tuy trước khi rời đi, Trần Phi Lân đã giải thích việc không liên lạc không phải là muốn trốn anh, nhưng trong lòng anh vẫn không thể bình tĩnh. Đặc biệt là sau khi đoán được Trần Phi Lân có thể đang làm gì đó, cảm giác bồn chồn lo lắng đó mỗi đêm yên tĩnh lại càng được phóng đại, khiến anh trằn trọc, mấy ngày nay đều ngủ không ngon giấc.

Là bác sĩ khoa cấp cứu, mất ngủ sẽ làm tăng gánh nặng tinh thần và thể chất của anh, hai ngày gần đây khi cấp cứu cho bệnh nhân anh thậm chí còn bị run tay và ra mồ hôi lạnh nhiều lần. Anh biết rõ những triệu chứng này biểu hiện cho điều gì, đành phải liên hệ với bác sĩ Dương, hẹn chiều nay đi khám.

Đến khu Đình Lục Giác, bác sĩ Dương vừa họp xong, lần này anh đến với danh nghĩa khám bệnh, bác sĩ Dương liền gặp anh ở phòng khám.

Làm xong các xét nghiệm thông thường, bác sĩ Dương lại cho anh kiểm tra áp lực. Lần này anh không giấu giếm các triệu chứng của mình nữa, dù sao anh cũng không muốn gây phiền phức cho bất kỳ ai nữa. Đặc biệt là Triệu Tuấn Phàm, những ngày này không hỏi gì về chuyện của Trần Phi Lân, mà còn sắp xếp ca cùng với anh, bất cứ bệnh nhân nào anh phụ trách, Triệu Tuấn Phàm đều sẽ đi khám cùng, để tránh xảy ra vấn đề.

Hai người họ đều là bác sĩ có thể tự mình phụ trách bệnh nhân, chức vụ của anh còn cao hơn Triệu Tuấn Phàm, cho nên trong khoa đã có một số lời bàn tán. Chỉ là vì Triệu Tuấn Phàm là con trai của Triệu Uẩn Nho, lúc bình thường luôn làm theo ý mình, Triệu Uẩn Nho gần đây lại đến Quảng Châu họp, cho nên cũng không có ai nói gì.

Biết anh hôm nay sẽ đến khu Đình Lục Giác, Triệu Tuấn Phàm còn nói muốn đi cùng anh, kết quả lại bị gọi đi hỗ trợ phẫu thuật, đành phải dặn anh sau khi xong việc gọi điện thoại cho y.

Bác sĩ Dương đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính viết hồ sơ bệnh án, Trần Lạc Du bóp nhẹ cổ tay phải của mình, lại hỏi một lần nữa: “Nhất định phải nghỉ ngơi sao?”

Tầm mắt chuyển đến khuôn mặt anh, bác sĩ Dương nhẹ nhàng giải thích: “Triệu chứng hiện tại của cậu không ổn định, công việc ở khoa cấp cứu áp lực quá lớn, chỉ tăng thêm gánh nặng cho cậu.”

“Tôi cũng biết khoa cấp cứu đều rất thiếu người” gỡ kính xuống, bác sĩ Dương suy nghĩ một lúc: “Nếu cậu thực sự không muốn xin nghỉ, có thể tạm thời xin chuyển sang khoa nào đó nhẹ nhàng hơn, đợi khi nào tốt hơn rồi lại chuyển về.”

Trần Lạc Du cau mày, thực ra anh rất muốn ở lại khoa cấp cứu. Tuy công việc ở khoa cấp cứu thời gian dài, làm việc vất vả mà không được đền đáp xứng đáng, nhưng anh rất thích cảm giác phải gạt bỏ mọi thứ, chỉ tập trung vào hiện tại khi cấp cứu, còn cả cảm giác thành tựu khi cứu sống được những bệnh nhân nguy kịch.

Nhưng anh cũng biết rõ, hiện tại mình xuất hiện những triệu chứng không phù hợp để ở lại khoa cấp cứu, tiếp tục cố chấp chính là không có trách nhiệm với bệnh nhân. Mím môi, anh nói: “Được rồi, tôi về sẽ bàn bạc với chủ nhiệm.”

Bác sĩ Dương an ủi anh: “Làm những việc mình thích có thể giảm bớt áp lực, công việc chính của cậu là chữa bệnh cứu người, nhưng không có nghĩa là chỉ có thể thực hiện ở khoa cấp cứu.”

“Cậu nhìn chỗ này của tôi xem”, bác sĩ Dương cười nhìn quanh phòng khám: “Sạch sẽ ngăn nắp, hầu như không nhìn thấy dụng cụ y tế, nhưng tôi vẫn đang chữa bệnh cứu người.”

Theo lời bác sĩ Dương nhìn về phía sau, Trần Lạc Du hiểu ý bác sĩ Dương, nói: “Tôi biết rồi.”

“Chuyển sang khoa nào đó nhẹ nhàng hơn, cậu phải cố gắng khôi phục lại chế độ sinh hoạt bình thường, đối với thuốc cũng phải từ từ cai, không thể tiếp tục dựa vào nó để kiểm soát bản thân.”

Trần Lạc Du gật đầu đồng ý, chủ nhiệm Dương lại dặn dò vài câu liền tiễn anh ra ngoài, nhắc nhở anh một tuần sau nhớ đến tái khám, có vấn đề gì cứ liên lạc qua WeChat.

Anh cảm ơn bác sĩ Dương, đến phòng thuốc lấy thuốc. Ra ngoài thì thấy trời đã tạnh mưa, trước bệnh viện có khá nhiều người đang ngẩng đầu nhìn về phía tây, còn có rất nhiều người đang cầm điện thoại chụp ảnh.

Anh đi đến xem, hóa ra là sau cơn mưa có cầu vồng, còn là hai cầu vồng vô cùng hiếm gặp.

Cầu vồng màu sắc rất nhạt cùng song song, mờ ảo bắc qua một dãy nhà cũ, bầu trời vẫn mặc chiếc áo khoác dày của mây mù, nhưng trong không khí lại có hơi thở thơm mát sau cơn mưa, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Anh đã rất lâu rồi không nhìn thấy cầu vồng, liền lấy điện thoại ra chụp lại, gửi cho Trần Phi Lân qua WeChat, còn viết một dòng chữ: 【Vừa thấy, không biết anh có thấy không, nếu không thì xem ảnh nhé】

Gửi xong dòng chữ này, anh nghe thấy một tràng cười giòn tan, ngước mắt nhìn lên, cách đó vài bước có hai cô gái trẻ tựa đầu vào nhau quay lưng về phía cầu vồng tự chụp ảnh. Nhìn nụ cười rạng rỡ của các cô gái, anh nhớ trước đây khi cùng Trần Phi Lân tự chụp ảnh, mình cũng thích cười như vậy, để lộ hai hàng răng, mắt cũng cười đến híp lại, bây giờ nghĩ lại thấy hơi ngốc nghếch.

Hai cô gái đó chụp hai tấm rồi đi, anh đứng đó một lúc, mở máy ảnh ra, chuyển sang chế độ tự chụp, cũng quay lưng về phía cầu vồng.

Tấm đầu tiên anh không cười, tự nhìn cũng thấy quá nghiêm túc, tấm thứ hai liền cong khóe môi lên, chụp khá tốt, tiếc là biểu cảm hơi cứng đờ, anh cố gắng nhếch khóe miệng lên vài lần, cuối cùng cũng thấy trên màn hình một bức ảnh tự chụp cười tự nhiên của mình.

Nhấn nút chụp ảnh màu đỏ, anh lưu lại bức ảnh hiếm hoi này, mở cài đặt WeChat, đổi ảnh này làm ảnh đại diện, hy vọng lần sau Trần Phi Lân tìm anh, có thể ngay lập tức nhìn thấy anh đang cười.

Triệu Uẩn Nho cuối tuần thứ hai thì trở về, vừa họp xong, Trần Lạc Du liền tìm ông, đề nghị muốn chuyển sang khoa khác một thời gian.

Trần Lạc Du được xem là học trò do Triệu Uẩn Nho trực tiếp đào tạo, Triệu Uẩn Nho thậm chí còn bỏ công sức nhiều hơn cả con trai mình là Triệu Tuấn Phàm, cho nên khi nghe anh nói muốn chuyển tạm sang khoa khác, Triệu Uẩn Nho liền dẫn anh đến nhà hàng mở phía bên cạnh căng tin, gọi hai ly cà phê ngồi xuống nói chuyện.

Sau khi xem xong báo cáo bệnh án anh đưa lên, Triệu Uẩn Nho vẻ mặt nghiêm trọng, hỏi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại giấu thầy?”

“Em xin lỗi thầy” Trần Lạc Du cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong ly cà phê, nhỏ giọng nói, “Em cũng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.”

“Thầy không trách em” Triệu Uẩn Nho giải thích: “Chỉ là em là bác sĩ, đáng lẽ phải biết rõ hậu quả của việc giấu giếm bệnh tình của bản thân, nếu bị người có tâm tư biết được, nói chuyện này đến văn phòng y tế, em đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

Đầu Trần Lạc Du càng cúi thấp hơn: “Là em sai rồi.”

Triệu Uẩn Nho vốn không có ý định trách anh, huống hồ bác sĩ Dương trong hồ sơ bệnh án của anh đã viết rất rõ ràng, cố gắng tránh bị k*ch th*ch.

Lật hồ sơ bệnh án lại, Triệu Uẩn Nho nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau đè lên hồ sơ bệnh án, nói với anh: “Lạc Du, nhìn thầy.”

Trần Lạc Du từ từ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt luôn bình tĩnh và lãnh đạm kia lại xuất hiện một chút sợ sệt. Triệu Uẩn Nho sửng sốt, những lời nói đang dâng lên trong cổ họng không nói ra được, đành phải đổi giọng: “Lần này em tái phát là vì lý do gì?”

Trần Lạc Du lắc đầu: “Cái này em không tiện nói, thầy có thể đừng hỏi không?”

“Được” Triệu Uẩn Nho luôn tôn trọng quyết định của anh, gập hồ sơ bệnh án trả lại cho anh: “Chuyển khoa em cứ để thầy lo, nhưng em bị trầm cảm thì tạm thời đừng nói với người khác.”

Trần Lạc Du nhận lấy hồ sơ bệnh án, nghi ngờ hỏi: “Không phải nói là không được giấu giếm sao?”

Uống một ngụm cà phê, Triệu Uẩn Nho hạ giọng: “Em còn trẻ, mới tốt nghiệp hai năm đã thi đỗ chức phó chủ nhiệm, lão Lý không chỉ một lần nói trước mặt thầy là em chưa đủ tư cách. Giờ lão Tống đi rồi, khoa tạm thời không định bổ nhiệm thêm phó chủ nhiệm nào nữa, cho nên ý của lão Lý là muốn người của lão Tống chuyển sang.”

“Ông ta làm việc không đàng hoàng, ai cũng nhìn ra ông ta rất nóng lòng muốn thăng tiến.” Triệu Uẩn Nho sắc mặt trầm xuống: “Nếu bây giờ để ông ta biết được em là vì vấn đề tinh thần muốn chuyển khoa, ông ta sẽ thêm mắm thêm muối báo cáo với văn phòng y tế, em cảm thấy dựa vào cách làm việc thường ngày của văn phòng y tế, sẽ cho em cơ hội quay lại phòng cấp cứu không?”.

Trần Lạc Du ở bệnh viện hơn hai năm, tuy rằng quan hệ với đồng nghiệp không thân thiết, cũng biết chủ nhiệm Lý thường ngày  nhìn anh không thuận mắt, nhưng không nghĩ chủ nhiệm Lý vì chuyện thăng tiến của mình mà có thể làm chuyện này. Anh không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Triệu Uẩn Nho uống xong cà phê, lại nói: “Em nỗ lực cố gắng thầy có thể nhìn thấy, cũng biết rõ em rất thích làm việc ở phòng cấp cứu, cho nên nghe thầy, chuyện này không cần nói với bất kỳ ai, để thầy sắp xếp là được”.

Trần Lạc Du gật đầu, bưng cà phê lên uống hai ngụm, lại phát hiện ra tay phải của mình bắt đầu không thể khống chế mà run rẩy.

Anh lập tức đặt tay phải lên bàn, dùng tay trái đè lại. Nhìn anh cố  gắng hết sức che giấu cảm xúc, Triệu Uẩn Nho thở dài: “Không có gì, có thầy ở đây, sẽ ổn thôi”.

“Vâng.”

“Lão Lý nói với thầy, gần đây Tuấn Phàm thường cùng khám với em. Tuấn Phàm biết rồi sao?”.

“Anh ấy biết”, Trần Lạc Du giải thích: “Nhưng anh ấy làm như vậy cũng không nghĩ sẽ tạo áp lực cho em, sợ em chịu đựng không nổi sẽ mắc sai lầm”.

“Lần này nó làm như vậy là đúng”, Triệu Uẩn Nho cau mày, khoanh tay rồi tựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi hỏi: “Có muốn chuyển sang khoa nào không?”

“Không ạ, thầy cứ sắp xếp đi, em đều được.”

“Vậy em về văn phòng trước đi, nhớ mang hồ sơ bệnh án về, đừng để ở bệnh viện.”

Cảm ơn Triệu Uẩn Nho xong, Trần Lạc Du đứng dậy rời đi, Triệu Uẩn Nho đi vệ sinh, ra ngoài thì nhận được cuộc gọi của bà xã Trịnh Như, nghe Trịnh Như lo lắng nói: “Lão Triệu, bây giờ anh có tiện nói chuyện không?”

Triệu Uẩn Nho đã đi đến bên ngoài tầng một rồi, xung quanh không có ai, ông liền nói: “Có, chuyện gì vậy?”

Trịnh Như che điện thoại: “Lần trước anh không phải đã giúp một người đàn ông tên Vương Đăng thay thận sao? Giờ con trai anh ta muốn thay tim, trực tiếp tìm đến nhà mình rồi.”

Bước chân khựng lại, Triệu Uẩn Nho lại nhìn quanh một vòng, nhanh chóng đi đến góc bên cạnh. nhỏ giọng quát: “Sao lại tìm đến được?!”

“Em biết sao được! Người này không chịu nói gì cả, nhất định đòi gặp anh.”

“Bảo cậu ta đi tìm người họ Tào!”

“Em đã nói rồi”, Trịnh Như lo lắng quay đầu lại, nhìn cửa nhà vệ sinh đang đóng kín: “Cậu ta nói xích mích với người họ Tào, chuyện này chỉ có thể qua mặt họ Tào kia tìm anh. Còn nói ông nội cậu ta không đợi được, mới hôm kia vừa cấp cứu một lần.”

“Hơn nữa cậu ta còn nói” Trịnh Như dừng lại một chút, khi Triệu Uẩn Nho hỏi nói gì thì giọng của bà càng nhỏ hơn, nghiến răng nói: “Cậu ta nói chỉ cần anh tìm được nguồn để thay, chữa khỏi liền cho nhà mình một ngàn vạn!”

Bình Luận (0)
Comment