Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 97

Edit: Ji

[Phạm sai lầm thì phải chuộc tội, bất kể là hình phạt gì cũng phải chấp nhận.]

—–oOo—–

Một ngàn vạn?!

Khớp ngón tay đang cầm điện thoại không tự chủ được mà dùng lực, hơi thở Triệu Uẩn Nho có chút gấp gáp.

Bình thường ông ta thay một bộ phận cơ thể thù lao cơ bản từ 20 đến 30 vạn, còn phải chịu rủi ro rất lớn. Nếu lần này có thể kiếm được một ngàn vạn, thì không phải có thể nghỉ hưu ra nước ngoài sớm hơn sao? Cũng không cần phải luôn lo lắng sợ hãi đối phó với Tào Tư, lo lắng lúc nào chuyện bại lộ bị bắt.

Nhưng chuyện này không dễ dàng như tưởng tượng, hơn nữa bây giờ cũng không biết đối phương đã tìm được thông tin của ông ta như thế nào. Triệu Uẩn Nho bình tĩnh lại, bảo Trịnh Như ở nhà đợi, ông ta sẽ về.

Trịnh Như dặn ông ta nhanh lên, lại hỏi con trai có đang ở bệnh viện không?

Vừa họp xong, Triệu Tuấn Phàm có bệnh nhân liền đi làm rồi, hiện tại là thời điểm bận rộn nhất trong ngày, không có thời gian về nhà.

Ông ta bảo Trịnh Như yên tâm, đến văn phòng gọi Trần Lạc Du đến, dặn dò anh giúp mình để ý rồi vội vã rời đi.

Lái xe đến tầng hầm để xe dưới nhà, Triệu Uẩn Nho nhìn thấy một chiếc Cadillac màu nâu biển số “鄂B” (1) ở vị trí đỗ xe kế bên nhà mình, cả biển số lẫn kiểu xe đều không giống ở khu nhà của họ. Ông ta để ý, chụp lại chiếc xe, đi thang máy lên lầu, vừa vào nhà đã nhìn thấy một thanh niên đang ngồi trên ghế sofa.

(1) Trong hệ thống biển số xe của Trung Quốc, ký tự đầu tiên trên biển số đại diện cho tỉnh hoặc thành phố nơi xe được đăng ký. Ký tự  là viết tắt của tỉnh Hồ Bắc. Chữ cái tiếp theo, thường được sử dụng để phân biệt các khu vực hành chính hoặc thành phố trực thuộc trong tỉnh đó. Cụ thể, B” thường đại diện cho thành phố Hoàng Thạch thuộc tỉnh Hồ Bắc.

Đối phương đeo kính không viền, mặc một bộ vest màu xanh biển đậm kiểu dáng thoải mái, khí chất rất nho nhã. Động tác đứng dậy cũng chậm rãi, hai tay đút vào túi quần tây, cong môi nói: “Chủ nhiệm Triệu, cuối cùng cũng đợi được ông trở về rồi.”

“Lão Triệu, chính là cậu ta đấy.” Trịnh Như vẻ mặt không tự nhiên chỉ vào thanh niên.

“Được rồi, đi pha cho tôi một ấm trà.” Triệu Uẩn Nho đóng cửa lại nói, đợi Trịnh Như vào bếp rồi mới cúi người thay dép, lấy bình xịt cồn trên giá để xịt lên tay vài cái, lại xịt lên người và đôi giày đã thay xuống, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thanh niên.

“Cậu là ai? Sao tìm được đến đây?”

Thanh niên cười cười, đi đến trước mặt Triệu Uẩn Nho đưa tay ra: “Tôi cũng họ Triệu, chủ nhiệm cứ gọi tôi là tiểu Triệu là được rồi.”

Triệu Uẩn Nho không bắt tay người này, mà là đi vòng qua y đến bên cạnh ghế sofa, bắt đầu cởi áo khoác.

Đối phương không hề để ý đến sự lạnh nhạt của Triệu Uẩn Nho, quay lại nói với ông ta: “Nếu chủ nhiệm cảm thấy một ngàn vạn không đủ, có thể ra giá.”

Động tác tháo cúc áo khựng lại, trên mặt Triệu Uẩn Nho không có biểu cảm gì, đợi cởi áo khoác xong, ông ta ngồi xuống ghế sofa, nói với Tiểu Triệu: “Tôi không biết cậu đang nói gì, cậu tìm nhầm người rồi.”

Tiểu Triệu khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh Triệu Uẩn Nho, lấy ra một hộp thuốc lá màu đen từ trong túi, dùng đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đưa cho Triệu Uẩn Nho: “Chủ nhiệm Triệu, không cần phải cẩn thận như vậy.”

“Dù ông luôn kín đáo không lộ mặt, nhưng trên đời này không có bức tường nào không có lỗ hổng. Hơn nữa ông là vì tiền, tôi là vì mạng sống của ông nội, lợi ích của chúng ta là thống nhất, ông không cần nghi ngờ động cơ và thành ý của tôi.”

Triệu Uẩn Nho không tiếp lời, chỉ cau mặt nhìn Tiểu Triệu. Tiểu Triệu để mặc ông ta quan sát, châm thuốc rồi dựa vào lưng ghế sofa, ngậm thuốc nheo mắt nói: “Chủ nhiệm đừng nhìn tôi như vậy, có thắc mắc gì cứ nói ra, cứ thế này thì phí thời gian mà cũng không giải quyết được vấn đề.”

Triệu Uẩn Nho vẫn không nói gì, Tiểu Triệu hút một hơi thuốc, thở ra rồi lại nói: “Đúng rồi, để chứng minh thành ý, hôm nay tôi mang theo một 100 vạn tiền mặt, không phải là tiền cùng số seri.”

Tiểu Triệu cúi người, lấy hai chiếc vali da màu đen ở bên cạnh bàn trà ra, mở ra đặt lên bàn trà.

Nhìn hai chiếc vali này xếp đầy tiền trên đó, ngón tay Triệu Uẩn Nho động đậy, rồi lại chuyển tầm nhìn sang hướng nhà bếp.

Trước đây ông ta đều đợi Tào Tư thông báo việc phẫu thuật, chưa từng trực tiếp tiếp xúc với bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân. Phải nói rằng, Tiểu Triệu tìm đến hôm nay quả thực đã phá bước đi của ông ta, cũng khiến ông ta nhìn thấy một khả năng phát triển khác của sự việc.

Chỉ là việc này phải chịu rủi ro quá lớn, dù có sự cám dỗ của một ngàn vạn, ông ta vẫn phải cẩn thận thận trọng. Ông đứng dậy nói: “Cậu mang tiền đi đi, tôi không biết ông nội cậu gặp phải vấn đề gì, nhưng nếu y tế chính quy đều không cứu được thì tôi cũng không có cách nào.”

Tiểu Triệu khinh thường cười một tiếng, dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong gạt tàn thuốc: “Chủ nhiệm Triệu, ông nói chuyện như vậy thì không hay chút nào.”

“Tôi hiểu ông chắc chắn có lo lắng, nhưng tình trạng của ông nội tôi thực sự đặc biệt, ông ấy là nhóm máu Rh âm tính.”

Triệu Uẩn Nho quay đầu lại, Tiểu Triệu đóng lại hai chiếc vali, cũng đứng dậy nhìn ông ta: “Ông chắc biết nhóm máu này phiền phức như thế nào, chúng tôi thậm chí đã tìm hiểu cả nước ngoài.”

“Ban đầu tìm được một quả tim phù hợp, nhưng đối phương chưa đợi được phẫu thuật thì bất ngờ qua đời, luật pháp nước ngoài khác với chúng ta, chỉ có thể bỏ lỡ cơ hội này.”

Tiểu Triệu liếc nhìn hai chiếc vali: “Nhà chúng tôi không thiếu tiền, nhưng mạng sống của ông nội tôi rất quan trọng, ông ấy hiện tại không thể chết được.”

“Tôi thực sự đã dùng thủ đoạn mới tìm được một chút manh mối. Nhưng ông yên tâm, đã nhờ ông giúp đỡ, tất nhiên tôi sẽ không tiết lộ chuyện của ông với bất kỳ ai.”

Sau khi nói những lời này xong, thái độ của Tiểu Triệu thành khẩn hơn lúc nãy rất nhiều. Triệu Uẩn Nho suy nghĩ một lúc, ngồi xuống hỏi: “Cậu tìm được tôi như thế nào?”

Tiểu Triệu cũng ngồi xuống: “Nhà tôi có quan hệ, chỉ cần muốn điều tra thì không có gì khó khăn.”

“Không phải tôi sắp xếp phẫu thuật cho lão Vương, sao cậu không đi tìm người sắp xếp phẫu thuật?”

“Lý do tôi đã nói với vợ ông rồi, nhà chúng tôi với người họ Tào đó có hiềm khích.”

“Trùng hợp vậy sao?” Giọng điệu Triệu Uẩn Nho rõ ràng là không tin, Tiểu Triệu bất đắc dĩ giải thích: “Đúng là trùng hợp, một vụ làm ăn khác của Tào Tư đã ảnh hưởng đến nền tảng của nhà tôi.”

Triệu Uẩn Nho giật mình, định mở miệng thì nghe thấy Tiểu Triệu lại khinh thường cười một tiếng, ánh mắt gần như đã nhìn thấu ông ta.

 “Không nói đến những chuyện khác, trong tay Tào Tư có nguồn cung cấp tôi cần, hơn nữa tôi biết ông bị ép buộc hợp tác với gã ta, ông cũng muốn thoát khỏi gã ta”.

Sau khi tiễn Tiểu Triệu đi, mấy ngày sau Triệu Uẩn Nho đều không ngủ ngon giấc.

Trước khi đi Tiểu Triệu đã tăng giá, nói chỉ cần ông ta có thể tìm được nguồn cung cấp đó, dù không làm ca phẫu thuật này cũng có thể cho một 1500 vạn.

Số tiền này đối với Triệu Uẩn Nho, một trí thức chỉ biết cúi đầu làm việc và người vợ già không có thu nhập quả thực quá hấp dẫn. Hai năm nay ông ta giúp Tào Tư làm phẫu thuật ghép tạng, thu nhập hàng năm nhiều nhất cũng không quá một 150 vạn, còn phải gánh chịu rủi ro rất lớn, một khi xảy ra chuyện sẽ liên lụy đến cả gia đình, bao gồm cả đứa con trai hiện tại vẫn chỉ là bác sĩ điều trị.

Triệu Tuấn Phàm trong công việc không tích cực lắm, đến nay 30 tuổi rồi vẫn chưa có bạn gái tử tế. Nếu ông ta xảy ra chuyện, tương lai của Triệu Tuấn Phàm chắc chắn cũng bị hủy hoại, đến lúc đó ông ta không chỉ phải ngồi tù trong suốt quãng đời còn lại, mà còn phải đối mặt với cảnh gia đình tan nát.

Đây không chỉ là nỗi lo lắng của ông ta, mà còn là của Trịnh Như, đến nỗi mấy ngày nay Trịnh Như luôn nhắc nhở bên tai ông, nói nếu kiếm được số tiền này, ông sẽ có thể nghỉ hưu sớm, bán nhà cả gia đình định cư nước ngoài. Ông và Triệu Tuấn Phàm đều có thể vào bệnh viện làm việc, dù cuối cùng có bị bại lộ, miễn là không có điều khoản dẫn độ thì vẫn an toàn.

“Thầy…“

“Thầy ?”

Giọng Trần Lạc Du truyền đến từ bên cạnh, Triệu Uẩn Nho hoàn hồn: “Gì vậy?”

Trần Lạc Du đang báo cáo kết quả đi kiểm tra phòng bệnh buổi chiều, thấy ông liên tiếp hai lần mất tập trung, liền đặt tập tài liệu xuống hỏi: “Thầy có phải quá mệt rồi không? Hay là để em mua cho thầy một ly cà phê rồi nghỉ ngơi một chút?”

“Không cần, chỉ là ngủ không ngon nên hơi đau đầu” Triệu Uẩn Nho xoa xoa ấn đường: “Tiếp tục nói đi.”

Trần Lạc Du gật đầu, báo cáo xong phần còn lại liền đưa cho Triệu Uẩn Nho, đợi Triệu Uẩn Nho ký xong anh đóng tập tài liệu lại, đứng dậy nói: “Em vẫn là nên đi mua cho thầy một ly cà phê.”

“Không uống.” Triệu Uẩn Nho bảo anh ngồi xuống: “Thầy nói với em về chuyện chuyển khoa.”

Trần Lạc Du ngồi xuống lại, nghe Triệu Vận Du nói: “Là thế này, bây giờ sắp hết năm rồi, em cũng biết, cứ đến cuối năm là bận nhất. Hôm đó thầy tìm phó viện trưởng Đường nói chuyện này, ông ta đồng ý sẽ xem xét, hôm nay ăn cơm trưa nói với thầy là thực sự không thể điều người đến khoa cấp cứu, hỏi em có thể kiên trì đến sau Tết khi tuyển dụng đợt mùa xuân không?”

Trần Lạc Du một lúc không trả lời, Triệu Uẩn Nho liền tiếp tục nói: “Thầy đã xem hồ sơ bệnh án tái khám tuần trước của em, cũng đã xem hồ sơ tiếp nhận bệnh nhân hai tuần nay của em, thực ra tình trạng của em vẫn khá ổn định.”

“Phó chủ nhiệm Phương khoa da liễu lén nói chuyện với thầy, sau Tết khoa họ sẽ có hai bác sĩ điều trị nghỉ việc, đến lúc đó thầy sẽ sắp xếp em qua đó.”

“Tình hình khoa da liễu em cũng biết sơ sơ rồi, bên đó khá nhàn hạ, công việc đều ở phòng khám, thời gian có quy luật”.

Hiện tại chỉ còn khoảng một tháng nữa là đến Tết, Tết năm ngoái và năm kia Trần Lạc Du đều trực đêm ở khoa cấp cứu, cho nên rất rõ ràng trong thời gian sắp tới do vấn đề nghỉ phép và xin nghỉ phép trước của nhân viên y tế, nhân lực sẽ càng ngày càng ít đi.

“Nếu em có thể kiên trì thì thầy sẽ để Tuấn Phàm tiếp tục cùng em khám bệnh” Triệu Uẩn Nho cười nói: “Thằng bé trong chuyện này rất chủ động, có thầy ở đây, em cũng không cần lo lắng người khác sẽ nói gì.”

Gần đây Triệu Tuấn Phàm vẫn luôn cùng Trần Lạc Du khám bệnh, anh cũng không cảm thấy áp lực quá lớn, còn về phía chủ nhiệm Lý, anh càng không để ý. Cho nên gật đầu: “Thầy, em nghe theo thầy sắp xếp.”

Triệu Uẩn Nho thở phào nhẹ nhõm, lại nhắc nhở vài câu liền bảo anh đi ra ngoài. Trần Lạc Du đóng cửa văn phòng lại, vừa đi đến chỗ rẽ phía trước thì đụng phải một người.

Tiểu Phương đang cầm một tập tài liệu, dựa vào góc tường cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

“Tiểu Phương, sao lại đứng đây ngẩn người vậy?” Trần Lạc Du đi đến hỏi.

Tiểu Phương lắc đầu, vẫy vẫy tập tài liệu trong tay: “Em mang báo cáo đã sửa lại cho chủ nhiệm Triệu xem.”

Nhớ đến chuyện buổi trưa y lại bị Triệu Uẩn Nho khiển trách trước mặt mọi người, Trần Lạc Du an ủi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, đã sửa lại rồi thì vào đi, chủ nhiệm Triệu cũng là vì tốt cho em nên mới nghiêm khắc như vậy.”

Tiểu Phương cười cười, biểu cảm vẫn toát ra vẻ chán nản: “Chủ nhiệm Triệu rất nghiêm khắc, nhưng sự nghiêm khắc của thầy ấy cũng chọn người, em biết lần kiểm tra này chắc chắn không thể vượt qua rồi.”

Cuối năm bệnh viện sẽ có một lần kiểm tra đối với thực tập sinh, vô cùng quan trọng đối với thực tập sinh. Tiểu Phương thành tích ở trường khá tốt, có lẽ là do tính cách và kinh nghiệm, cho nên trong số vài thực tập sinh cùng khóa thì biểu hiện thực sự không được tốt.

Năm đầu tiên bị bệnh, Trần Lạc Du cũng trải qua một thời gian rất dài tự nghi ngờ bản thân và thiếu tự tin, cho nên anh hiểu tâm lý chán nản của Tiểu Phương.

Anh dẫn Tiểu Phương đến máy pha cà phê tự động phía trước, gọi hai ly mocha nóng, lại cùng nhau đi thang máy lên sân thượng.

Sân thượng bệnh viện vào mùa đông sáng sớm và chiều tối cơ bản không có người, anh tìm một vị trí tránh gió, cùng Tiểu Phương nhìn về phía xa.

Tầng mây trên trời rất dày, ban ngày hầu như không nhìn thấy mặt trời, lúc này lại có một đám mây bị gió xé rách, một tia nắng màu vàng đỏ từ khe hở chiếu xuống, rơi trên mặt sông Trường Giang.

Vị trí họ đứng đủ cao, phía trước hầu như không có tòa nhà nào che chắn, nhìn về phía ánh sáng mỏng manh rơi xuống từ bầu trời, Trần Lạc Du cảm thán nói: “Hoàng hôn hôm nay thật đẹp, may mà không bỏ lỡ.”

Tiểu Phương căn bản không có tâm trạng thưởng thức, lại uống hết ly mocha, thấy y vẫn cứ chán nản, Trần Lạc Du cười nói: “Chỉ là một lần biểu hiện thực tập không tốt thôi, lần sau cố gắng sửa lại là được, chúng ta làm bác sĩ vốn dĩ áp lực đã lớn rồi, em phải học cách điều tiết bản thân.”

“Chủ nhiệm Trần anh không hiểu đâu” Tiểu Phương lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Không phải ai cũng may mắn như anh.”

Trần Lạc Du dừng lại một chút, thấy ngón tay Tiểu Phương đang bấu vào nắp ly, tiếp tục nói: “Anh là sinh viên trường danh tiếng, vừa tốt nghiệp đã là bác sĩ điều trị, lại có thầy giáo là chủ nhiệm hành chính đề bạt. Chủ nhiệm Lý làm mười mấy năm mới được thăng chức phó chủ nhiệm, anh hai năm đã đạt được rồi.”

Trần Lạc Du có chút ngỡ ngàng, Tiểu Phương kể lại quá khứ của anh như vậy, anh không chắc ý của Tiểu Phương là gì. May mà Tiểu Phương cũng phản ứng lại: “Anh đừng hiểu lầm, em không phải nói anh không tốt, năng lực của anh ai cũng thấy rõ, em chỉ muốn bày tỏ đạo lý ‘người khác nhau, số mệnh khác nhau’ mà thôi.”

Người khác nhau, số mệnh khác nhau?

Câu nói này khiến Trần Lạc Du đột nhiên nhớ đến Trần Phi Lân.

Hồ sơ của người đó vốn còn xuất sắc hơn anh, nhưng lại vì một sai lầm của anh mà phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.

Thực sự đúng là người khác nhau số mệnh khác nhau.

Bất kể hiện tại anh làm gì, cũng không thể bồi thường cho Trần Phi Lân một tương lai tươi sáng.

Ban đầu là lên đây an ủi Tiểu Phương, anh lại bị một câu nói của Tiểu Phương chọc trúng chỗ đau. Nghĩ đến việc đã hơn nửa tháng không liên lạc được với Trần Phi Lân, anh dựa vào bức tường bê tông, tâm trạng lại không kiềm chế được mà sa sút, đáp: “Em nói đúng, người khác nhau mệnh khác nhau. Người may mắn thì không có chuyện gì, người xui xẻo thì ngay cả cơ hội bắt đầu lại cũng chỉ là mộng tưởng.”

Khi giải thích Tiểu Phương đã lo lắng anh sẽ hiểu lầm, kết quả thấy anh mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm xuống đất, còn nói ra những lời kỳ lạ như vậy, lập tức có chút không hiểu, hỏi: “Chủ nhiệm Trần, anh đang nói gì vậy?”

Trần Lạc Du lắc đầu, hàng mi dài giống như hai chiếc cánh chuồn mỏng manh, che khuất phần lớn cảm xúc trong mắt: “Thực ra vận may của anh không tốt như em thấy đâu. Nghỉ học đại học nửa năm, còn suýt nữa là không thể học tiếp được. Chủ nhiệm Triệu chỉ dạy anh một năm vào năm thứ ba, anh cũng không khác gì những sinh viên khác.”

“Nếu anh làm không tốt, thầy ấy vẫn sẽ mắng anh.” Trần Lạc Du không quên mục đích ban đầu mình lên đây, dù lúc nãy anh không thể kiểm soát được tâm trạng sa sút, nhưng vẫn cố gắng làm theo cách mà một tiền bối nên làm, để mình trông đáng tin cậy hơn: “Trừ phi là những người có hậu thuẫn, nếu không thì chúng ta đều như nhau cả, em chỉ cần cố gắng hơn một chút, bỏ nhiều công sức hơn vào chuyên môn là có thể nhìn thấy sự thay đổi.”

Bầu trời dần dần tối lại, mùa đông buổi chiều tối là như vậy, mặt trời lặn chỉ trong nháy mắt. Không biết từ lúc nào Tiểu Phương đã không nhìn rõ mặt anh nữa rồi, nhưng chiếc áo blouse trắng của Trần Lạc Du lại rất nổi bật trong màn đêm, trở thành màu sắc duy nhất trong tầm mắt của Tiểu Phương.

Đi thêm hai bước về phía Trần Lạc Du, Tiểu Phương cùng anh dựa vào bức tường bê tông lạnh lẽo: “Em luôn nghĩ anh và chủ nhiệm Triệu quan hệ rất thân thiết.”

Trần Lạc Du không trả lời, Tiểu Phương lại hỏi: “Chủ nhiệm Trần, em có thể hỏi anh một câu không?”

“Em cứ hỏi.”

“Nếu anh phát hiện chủ nhiệm Triệu cũng làm sai, anh sẽ sửa sai cho thầy ấy chứ?”

Tâm trạng Trần Lạc Du đã chạm đáy rồi, nếu là nửa tháng trước, anh sẽ rơi vào sự tự nghi ngờ và chán ghét bản thân. Nhưng gần đây anh kiên trì uống thuốc tái khám, quan hệ với Trần Phi Lân cũng được cải thiện nhiều hơn, cho nên việc xử lý cảm xúc tiêu cực sẽ tốt hơn trước đây, có thể duy trì được suy nghĩ bình thường. Nhưng anh vẫn không phát hiện ra câu hỏi của Tiểu Phương có gì không ổn, chỉ trả lời: “Ai cũng có thể phạm sai lầm, phạm sai lầm chắc chắn phải sửa sai.”

“Vậy anh có vì người phạm sai lầm khác nhau mà lựa chọn đối xử khác nhau không?”

Lắc đầu, Trần Lạc Du nhìn chằm chằm vào khe hở màu đen giữa hai viên gạch, nói: “Phạm sai lầm thì phải chuộc tội, bất kể là hình phạt gì cũng phải chấp nhận, chịu không nổi cũng phải chịu.”

Khi Trần Lạc Du trả lời, đèn trên tháp nước sân thượng được bật sáng, bóng tối xung quanh bị ánh sáng xua tan, Tiểu Phương lại nhìn rõ mặt Trần Lạc Du.

Lúc đầu y  thấy lời Trần Lạc Du nói có chút kỳ lạ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Trần Lạc Du, đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Có phải… Trần Lạc Du cũng giống như mình, đã phát hiện ra những việc làm sai trái của Triệu Uẩn Nho rồi không?

Cùng lúc đó Tiểu Phương đột nhiên rất muốn hỏi ra, nhưng lời nói đến bên miệng lại kìm nén.

Nếu như là y nghĩ nhiều, Trần Lạc Du vẫn chưa biết gì thì sao?

Đêm đó, Tiểu Phương liên tục nhớ lại cuộc trò chuyện trên sân thượng với Trần Lạc Du, càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán của mình có thể không sai. Nếu Trần Lạc Du chưa biết, thì sao lại nói ra những lời kỳ lạ như vậy?

Sau khi suy nghĩ cả đêm, y sao lưu dữ liệu trong USB, rồi cho USB vào một túi chuyển phát nhanh niêm phong kín, sáng sớm hôm sau đi đến nhà Trần Lạc Du.

Toàn bộ người của khoa cấp cứu đều biết Trần Lạc Du sống một mình, Tiểu Phương do dự rất lâu trước cửa mới lấy hết can đảm gõ cửa, không lâu sau, Trần Lạc Du mặc đồ ngủ liền mở cửa, vẫn còn vẻ buồn ngủ.

Che miệng ngáp một cái, Trần Lạc Du khàn giọng hỏi: “Sao lại đến sớm thế? Có chuyện gì sao?”

Tiểu Phương nắm chặt dây đeo ba lô, nhỏ giọng nói: “Chủ nhiệm Trần, anh ở nhà một mình phải không?”

“Đúng.”

“Vậy em có thể vào không?” Tiểu Phương lo lắng nhìn anh: “Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”

Bình Luận (0)
Comment