Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 98

Edit: Ji

[Là em có lỗi với anh]

—–oOo—–

Một người đàn ông mặc áo da đẩy cửa bước vào, đưa phần bún bò Tương Dương đang cầm trên tay qua hàng rào sắt, nói với Trần Phi Lân đang tựa vào góc tường: “Ăn cơm đi.”

Trần Phi Lân không để ý đến người kia, hắn dường như ngủ rồi, vẫn giữ nguyên tư thế chân trái duỗi thẳng, chân phải co lại, tay phải đặt trên đầu gối.

Người đàn ông nhìn hắn một lát, nghĩ ngợi rồi vẫn khuyên: “A Siêu, không phải chứ, anh Liễu nói cậu, đây đã là ngày thứ ba rồi, cứ cứng đầu như vậy thì có ý nghĩa gì?”

“Nếu con của Tào Gia là của cậu, thì nghe lời anh Tào kết hôn đi, ổn định lại cũng không có gì không tốt.”

Một bên khóe miệng của Trần Phi Lân còn vương vết máu khô không rõ màu, xương gò má có một mảng bầm tím, mu bàn tay phải đặt trên đầu gối cũng có vết trầy xước rõ ràng. Đây còn là những vết thương nhìn thấy được, hôm đó lúc hắn bị đánh Đại Liễu cũng có mặt, Tào Tư đã rất lâu không nổi nóng đánh người như vậy, Trần Phi Lân lại không phản kháng, cứ để Tào Tư đè xuống đất đánh, cũng chỉ vì chuyện Tào Gia muốn bỏ đứa bé.

Nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc của Tào Gia hôm đó, dù thế nào cũng che chở cho Trần Phi Lân, Đại Liễu lại thở dài.

“Cậu làm vậy là vì cái gì chứ?” Đại Liễu ngồi xuống, khoanh chân tiếp tục “tụng kinh” cho Trần Phi Lân: “Cậu cũng đâu phải không biết, trước đây những kẻ có ý đồ với Tào Gia đều bị anh Tào bẻ gãy ngón tay rồi, bây giờ anh ấy chỉ đánh cậu một trận, còn để cậu cưới em gái ruột của mình, có thể thấy anh Tào thật sự coi cậu là người nhà rồi.”

Trần Phi Lân khẽ nhíu mày, vẫn không có ý định trả lời. Đại Liễu bình thường vốn thích lải nhải, cũng không quan tâm hắn có để ý hay không, cứ nói hết những gì muốn nói trước đã.

“Tào Gia lại thích cậu như vậy, anh cũng thấy bình thường cậu rất che chở cho cô ấy, sao lần này lại gây ra chuyện lớn đến mức để cô ấy muốn bỏ con?”

Đại Liễu có thể coi là người duy nhất bên cạnh Tào Tư có thái độ ôn hòa với Trần Phi Lân, nguyên nhân không phải là vì gã thấy Trần Phi Lân thuận mắt, mà là năm đó Tào Tư vào tù, Đại Liễu cũng đi theo, vốn nghĩ dựa vào mình là có thể bảo vệ được Tào Tư, kết quả chưa đầy một tháng, Tào Tư đã hai lần suýt bị cắt cổ.

Đại Liễu nóng ruột như lửa đốt, lại không có cách nào báo tin ra ngoài. Sau đó, Tào Tư lại gặp một lần nguy hiểm, Đại Liễu vừa hay bị giáo quan gọi đi, khi trở về mới biết Tào Tư bị người ta rạch đứt động mạch đùi, nếu không phải Trần Phi Lân đang tắm gần đó nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, thì có lẽ Tào Tư đã mất mạng rồi.

Lúc đầu Đại Liễu cũng nghi ngờ Trần Phi Lân, nhưng Trần Phi Lân là người rất ít nói, cứu Tào Tư xong cũng coi như không có chuyện gì, còn lạnh lùng giữ khoảng cách với bọn họ. Tào Tư là người phân rõ ân oán, qua lại một thời gian thì dần dần quen thân, nhìn Trần Phi Lân cũng càng ngày càng thuận mắt. Sau này đánh nhau, hễ có Trần Phi Lân ở đó thì đều không nói hai lời mà ra tay giúp, cũng vì vậy mà bị cấm túc mấy lần.

Cấm túc là ở phòng tối, tường xi măng bốn phía, không có chút ánh sáng nào, ném người vào trong đó, thời gian dài căn bản không biết ngày đêm, cũng không có ai để nói chuyện. Mỗi ngày một cốc nước, không cho ăn, nhốt một lần là năm ngày, đại tiểu tiện ngủ nghỉ đều ở trong vài mét vuông đó, rất nhiều người bị nhốt cuối cùng tinh thần suy sụp, khiêng ra thì hoặc là đói ngất xỉu hoặc là vừa khóc vừa cười.

Đại Liễu cũng từng bị nhốt một lần, cái mùi vị đó quả thực sống không bằng chết, còn Trần Phi Lân đã bị cấm túc tổng cộng năm lần, chỉ riêng điều này thôi Đại Liễu đã không còn gì để nói, huống chi sau khi Đại Liễu ra tù, Trần Phi Lân lại thay gã tiếp tục bảo vệ Tào Tư, một khi đã bảo vệ thì kéo dài gần bốn năm.

“A Siêu, cậu đừng có giả vờ ngủ nữa, tôi nói cho cậu biết chuyện này không thể hồ đồ được! Mấy ngày nay tâm trạng anh Tào vốn đã không tốt, bên nhà máy lại xảy ra chút rắc rối, nếu cậu cứ cứng đầu với anh ấy như vậy, nhỡ đâu…”

Trần Phi Lân mở mắt, cổ họng khô khốc đến mức nói chuyện cũng có chút khó khăn, hắn ho khan một tiếng, hỏi: “Nhà máy xảy ra chuyện gì?”

Đại Liễu khựng lại, nhìn về phía cửa, nhỏ giọng: “Chuyện này cậu không cần lo, tôi chỉ là muốn nói cho cậu biết gần đây anh Tào đang phiền não, cậu nên xuống nước với anh ấy một chút, trước mắt cứ kết hôn đi.”

“Cậu nghĩ xem, anh ấy yêu thương em gái Tào Gia như vậy, sao có thể chấp nhận việc Tào Gia chịu thiệt như thế?”

Trần Phi Lân lại nhắm mắt, đầu tựa vào tường không lên tiếng nữa, Đại Liễu tức giận liếc hắn một cái, mắng một câu “Cậu đúng là đồ ngốc” rồi đứng dậy, vừa định bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng giày cao gót gấp gáp truyền đến, sau đó cửa bị đẩy ra, Tào Gia vừa vào đã lao thẳng đến trước song sắt, vội vàng nói: “Anh Siêu! Anh sao rồi?”

“Tào Gia? Sao em lại đến đây?” Đại Liễu thò đầu ra nhìn bên ngoài cửa, “Không ai ngăn em à?”

“Anh Liễu! Sao anh ấy bị thương như vậy mà không ai bôi thuốc? Mau mở cửa cho em!” Tào Gia cầm chiếc túi nhỏ trong tay đánh vào vai Đại Liễu, Đại Liễu né tránh qua loa, bất lực nói: “Ôi em gái của tôi ơi, đừng kích động, em cẩn thận cái bụng!”

Tào Gia tức giận đến đỏ cả mặt: “Còn cái bụng! Cha của đứa bé sắp bị các anh giày vò đến chết rồi, anh bảo tôi sinh ra một đứa trẻ mồ côi à?”

“Sao có thể nói những lời không may mắn như vậy chứ?” Đại Liễu vội vàng đỡ Tào Gia, chỉ sợ cô ấy đang đi giày cao gót bảy phân một khi kích động sẽ sơ ý ngã mất. Tào Gia không thèm để ý đến gã, vứt túi một cái liền bắt đầu lục túi quần Đại Liễu, Đại Liễu né tránh mấy cái không được, đành phải giữ tay cô lại nói: “Tôi lấy, tôi lấy! Em đừng sờ loạn nữa.”

Tào Gia gạt những sợi tóc dính trên môi, trừng mắt đưa lòng bàn tay về phía Đại Liễu, Đại Liễu mò từ túi sau lấy chìa khóa ra, trước khi đưa cho cô thì lại nhắc nhở: “Em cứ thả cậu ta ra như vậy, anh trai em biết chắc chắn sẽ tức chết.”

Tào Gia không để ý nhiều như vậy, giật lấy chìa khóa liền đẩy Đại Liễu ra mở khóa, đi đến bên cạnh Trần Phi Lân, cô ngồi xổm xuống sờ trán Trần Phi Lân: “Anh Siêu, anh thấy thế nào rồi?”

Trần Phi Lân không nói gì, ngay cả mí mắt cũng không động đậy, một lát sau Tào Gia tự mình kêu lên: “Anh bị sốt rồi?!”

“Anh Liễu!” Tào Gia quay đầu nhìn Đại Liễu: “Mau giúp em đưa anh ấy ra ngoài, anh ấy bị sốt rồi, trán nóng quá!”

Đại Liễu bước nhanh vào trong, đi đến bên cạnh Trần Phi Lân ngồi xổm xuống nhìn, Trần Phi Lân cứ ngồi ở góc khuất ánh sáng, Đại Liễu ở bên ngoài thật sự không phát hiện ra sắc mặt của hắn không ổn, vội vàng đỡ hắn lên đưa đến giường ở phòng bên cạnh, gọi điện kêu bác sĩ đến.

Vết thương của Trần Phi Lân bị nhiễm trùng, cho nên mới sốt. Bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt, sau đó rửa vết thương và bôi thuốc, còn dùng cả thuốc kháng sinh. Hắn từ khi nằm xuống thì cảm thấy đầu càng thêm choáng váng, bất giác ngủ thiếp đi, đến hơn tám giờ tối mới tỉnh lại.

Tào Gia vẫn luôn ở bên cạnh giường, Đại Liễu đi ăn cơm rồi, lúc này vừa hay không có ở đây. Thấy hắn mở mắt, mắt Tào Gia đỏ hoe, nắm lấy tay hắn nói: “Anh Siêu, là em có lỗi với anh.”

Đầu của Trần Phi Lân vẫn rất đau, tiếng khóc của Tào Gia vừa lọt vào tai, hắn bất giác nhíu mày, đưa mu bàn tay lên che mặt.

“Anh Siêu, anh có phải rất khó chịu không? Em gọi bác sĩ vào ngay, anh chờ một chút.” Tào Gia nói xong liền định đứng dậy, Trần Phi Lân nói: “Không cần.”

Giọng của hắn gần như khàn đặc, Tào Gia không nghe rõ, hắn đành phải cố gắng hắng giọng, ngồi dậy nói: “Tôi không sao rồi.”

Tào Gia lại ngồi xuống mép giường, mở nắp bình giữ nhiệt trên bàn, rót một nắp nước đưa cho hắn: “Anh uống đi, đây là nước sâm em vừa pha cho anh, bác sĩ nói anh phải uống nhiều nước vào.”

Trần Phi Lân cả ngày chưa uống giọt nước nào, môi đã khô nứt nẻ, đợi đến khi uống hết nước trong bình giữ nhiệt mới đỡ hơn, nhìn Tào Gia hỏi: “Sao em lại tìm được đến đây?”

“Em phải mua chuộc mấy người mới hỏi được, may mà em đến kịp, nếu không anh bị viêm phổi rồi.” Tào Gia vẻ mặt hối hận: “Chuyện này đều tại em, nếu không phải em gọi anh cùng đi phá thai, rồi lại không dám nói thật với anh trai, thì anh trai em cũng sẽ không đối xử với anh như vậy.”

Trần Phi Lân nhắm mắt, khuỷu tay phải chống lên đầu gối đang co lại, xoa xoa thái dương, hỏi: “Đại Liễu cho em ở lại đây sao?”

“Anh ấy cũng không ngờ anh lại bị sốt mà” Tào Gia lau đi khóe mắt ướt át: “Cũng may lần này là anh Liễu trông anh, nếu đổi thành người của Hán Thành thì chắc chắn anh đã bị lột da rồi.”

Trần Phi Lân không tiếp lời này, tiếp tục hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Gần chín giờ rồi.”

“Em đến đây cả một buổi chiều, sớm muộn gì anh trai em cũng biết, vẫn nên về trước đi.”

“Không sao, anh đừng lo cho em. Bên nhà máy lại có chút rắc rối, anh trai em hôm qua nửa đêm đã đến đó rồi, tận giờ vẫn chưa về.”

Động tác xoa xoa thái dương khựng lại, Trần Phi Lân mở mắt, ánh mắt sắc bén trong lòng bàn tay lóe lên, sau đó hắn lại nhắm mắt, hỏi: “Có phải chuyện rất phiền toái không? Hôm nay tôi nghe Đại Liễu cũng nhắc đến chuyện này.”

“Không rõ, anh cũng biết là rất nhiều chuyện anh trai em đều không nói cho em biết” Tào Gia đứng dậy, cúi người đỡ cánh tay Trần Phi Lân: “Không nói chuyện này nữa, anh nằm nghỉ một lát, em đi hâm nóng cơm canh rồi bưng vào cho anh.”

Trần Phi Lân không từ chối, đợi đến khi Tào Gia đi ra ngoài, hắn quay đầu nhìn cửa sổ đen kịt bên giường, bắt đầu suy nghĩ xem nhà máy xảy ra chuyện gì mà cần Tào Tư đích thân đến đó.

Nhà máy chính là nơi sản xuất thuốc giả, địa chỉ chỉ có vài người có tình nghĩa vào sinh ra tử với Tào Tư biết. Trần Phi Lân ở trong tù đã cứu Tào Tư mấy lần, nhưng vì mới ra tù hơn nửa năm, những người bên cạnh Tào Tư vẫn không mấy tin tưởng hắn, nên Tào Tư đã không nói địa chỉ cho hắn biết.

Làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này là vấn đề mà Trần Phi Lân mấy tháng gần đây vẫn luôn suy nghĩ, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra cách, chuyện xảy ra hai ngày trước lại phá vỡ sự tin tưởng mà Tào Tư dành cho hắn.

Việc Tào Gia nhập viện hắn đến thăm, xuất viện cũng là hắn đi cùng, dù sao thì đứa trẻ này cũng không rõ lai lịch, chính Tào Gia cũng không biết cha đứa bé là ai, làm sao dám để Tào Tư biết.

Lúc mới nhập viện hắn đã hỏi Tào Gia định làm gì, khi đó Tào Gia đã quyết định không giữ đứa bé, nhưng vì vấn đề sức khỏe nên không thể phá bỏ ngay được, đành phải nghe theo sắp xếp của bác sĩ. Ai ngờ cuối cùng khi có thể làm phẫu thuật thì lại bị Tào Tư đột ngột trở về nhà nghe được nội dung cuộc điện thoại của cô.

Tào Tư chất vấn chuyện gì xảy ra, Tào Gia không chịu nói cụ thể, Tào Tư liền nghĩ đến quan hệ giữa Tào Gia và hắn, bèn gọi hắn đến.

Hắn không thể bỏ mặc Tào Gia mà nói thẳng sự thật, kết quả không những bị Tào Tư dùng nắm đấm đánh tới tấp, mà còn bị ép phải cưới Tào Gia.

Bây giờ nghĩ lại cảnh tượng hỗn loạn lúc đó, trong lòng hắn vẫn rất phiền muộn, tiếng Tào Gia bận rộn thỉnh thoảng lại truyền đến, vốn dĩ hắn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát rồi nói chuyện sau, ai ngờ bên ngoài lại truyền đến tiếng mở cửa, tiếp đó có thứ gì đó rơi xuống đất, Tào Gia kinh ngạc nói: “Anh?”

“…Sao anh lại đến đây?”

Bình Luận (0)
Comment