Uông Duệ và chồng phải tranh thủ thay trang phục và chụp ảnh trước khi tiệc tối bắt đầu, nên nhiếp ảnh gia và Phù Tô chỉ kịp trao đổi vài câu trước khi quay lại công việc.
Trên bãi cỏ giờ chỉ còn lại Uông Tễ và Phù Tô. Hai người nhìn nhau một lúc, trong lòng Uông Tễ đầy ắp câu hỏi:
Triển lãm gì nhỉ? Mình cứ tưởng anh ta chỉ chụp chơi, hóa ra không đơn giản như vậy. Cái “hóa ra là” kia là ý gì? Sao không để người ta nói hết câu chứ?Nhưng hỏi quá nhiều thì lại như xâm phạm đời tư người khác. Uông Tễ kiềm chế, chỉ hỏi một câu: “Tài khoản gì thế? Anh ấy theo dõi, tôi cũng muốn theo dõi thử.”
Phù Tô hiếm khi có vẻ lảng tránh. Xung quanh đông người, hắn cất bước đi về phía trước.
Giờ thì Uông Tễ nhàn nhã bước theo sau hắn, vừa đi vừa đoán: “Weibo? Douyin?”
Nhìn xuống chiếc khuy măng sét trên cổ tay Phù Tô, anh đùa: “Đừng nói với tôi là anh khoe đồ hiệu trên Tiểu hồng thư đấy nhé.”
Phù Tô lắc đầu, bất đắc dĩ cười.
“Tài khoản gì thế?”
Nhớ lại câu nói đùa đêm hè hôm đó, hắn trả lời mà không ngoảnh lại: “Tài khoản đăng ảnh khỏa thân của tôi.”
Uông Tễ đi sau sửng sốt vài giây, rồi phá lên cười: “Tôi biết ngay mà. Tôi nói rồi, sao anh trẻ thế mà đã tự do tài chính, hóa ra còn làm thêm nghề tay trái.”
Phù Tô bỗng dưng dừng chân, xoay người lại. Hai người gần như suýt va vào nhau.
Ánh mắt hắn thoáng qua chút bất lực, nhưng lại pha lẫn ý trêu đùa.
“Gì thế?” Uông Tễ nhìn hắn, linh cảm điều gì đó không hay.
Quả nhiên, Phù Tô nhướng mày: “Chỉ nói riêng chuyện tối qua thôi, cậu biết tôi bình thường báo giá bao nhiêu không?”
Buổi tiệc tối diễn ra tại sảnh tiệc của khách sạn. Vì nghi thức đã hoàn tất vào buổi chiều, bữa tối chủ yếu là một bữa ăn thân mật để đôi tân lang tân nương kính rượu các vị khách.
Sau khi bữa tối kết thúc, nhiều bậc trưởng bối về phòng nghỉ sớm. Còn lại trong sảnh tiệc là những người trẻ tuổi, và giờ mới là phần cao trào của buổi tiệc.
Uông Duệ là một blogger nổi tiếng, còn chồng cô sở hữu một studio dựng phim hợp tác với nhiều người trong giới sáng tạo nội dung. Bởi vậy, khách mời hôm nay đều là các influencer có tiếng trên mạng, một “tổ hợp blogger” thực thụ.
Sau màn khiêu vũ mở đầu của cô dâu chú rể dưới ánh sáng lung linh và âm nhạc du dương, không khí trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Nam thanh nữ tú ăn mặc lộng lẫy, người khiêu vũ, kẻ giao lưu, tiếng cười nói rộn ràng. Rượu vang và champagne trên quầy bar phục vụ liên tục nhưng vẫn không kịp hết nhu cầu.
Uông Tễ bị Uông Duệ kéo vào sàn nhảy, cùng cô khiêu vũ một đoạn. Dưới ánh đèn rực rỡ, cô mặc một chiếc váy tua rua lấp lánh hơn cả đèn chùm trên trần nhà. Trong tiếng nhạc ồn ào, cô ghé sát tai anh nói: “Anh, đây là cơ hội tốt, sao không tranh thủ làm quen với mọi người đi!”
Uông Tễ nhấc tay, để cô xoay một vòng. Tua rua trên váy quét qua chiếc quần âu thẳng tắp của anh. Anh cúi người xuống, cười đáp: “Giới của em thời thượng quá. Anh nhìn thôi đã thấy ngợp rồi, chắc không hòa nhập nổi đâu.”
Uông Duệ kéo tay anh, váy xòe bay lên khi cô kiễng chân: “Vậy để anh Phù Tô kết bạn. Chiều nay hai người vừa xuất hiện, bao nhiêu chị em của em đã đến hỏi rồi. Mức độ chú ý còn vượt cả cô dâu như em đấy!”
Trong lúc cô nói, những lọn tóc xoăn lướt qua vai Uông Tễ. Anh hơi sững lại, ánh mắt bất giác tìm kiếm bóng dáng của Phù Tô giữa đám đông.
Người nổi bật thì ở đâu cũng thu hút ánh nhìn. Dưới ánh sáng lấp lánh, Phù Tô cầm ly thủy tinh đứng tựa vào quầy bar một góc, nơi có một bình hoa mạ vàng với những cành mẫu đơn cắm nghiêng. Ánh đèn hắt lên nửa gương mặt hắn, một cảnh tượng đầy chất thơ. Nhưng con người ấy lại tách biệt với không gian, mang theo vẻ lạnh lùng khó tả.
Mày Uông Tễ khẽ nhíu khi nhìn thấy một người phụ nữ đang bước tới, tay vươn về phía cành hoa mẫu đơn.
Âm nhạc quá ồn ào, khi Uông Tễ bị Uông Duệ kéo đi, Phù Tô đã lùi ra tìm một góc yên tĩnh. Tại quầy bar, ngoài đồ uống có cồn, chỉ có nước chanh, nhưng để giải rượu, họ đã cho thêm nhiều mật ong, khiến thức uống ngọt lịm và dính cổ họng khó chịu.
Phù Tô nói vài câu với người phục vụ bên cạnh. Cậu thanh niên dù thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, xin anh chờ một chút.”
Nhận ly thủy tinh từ tay người phục vụ, Phù Tô định tìm Uông Tễ giữa đám đông thì bất ngờ ly của hắn bị chạm nhẹ.
Hắn ngoảnh lại, một người phụ nữ tóc uốn sóng lớn đứng trước mặt, mỉm cười: “Chào anh, uống cùng tôi một ly nhé?”
Ly đã chạm, Phù Tô cũng nhấc ly, lịch sự nhấp một ngụm.
Người phụ nữ lại hỏi: “Anh làm gì vậy? Có sống ở Hàng Châu không?”
“Không,” hắn đáp, “tôi sống trên núi, làm nông.”
Người phụ nữ khựng lại, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cô suy nghĩ một lúc rồi bật cười: “À, tôi hiểu rồi, dạo này phong cách sống ở núi cũng đang hot mà.”
Cô nói hiểu, nhưng thực ra Phù Tô chẳng hiểu gì cả.
Cô tiếp tục hỏi: “Sao rồi? Ngành của anh dễ kiếm tiền không? Nhìn điều kiện của anh thế này thì làm gì cũng nổi được hết. Tôi cũng có kha khá fan đấy, chúng ta kết bạn nhé? Sau này có thể trao đổi nhiều hơn.”
Vừa nói, cô vừa đưa bàn tay được sơn móng óng ánh nạm đầy đá lên màn hình điện thoại: “Thêm WeChat nhé?”
Phù Tô không nói, cũng không rút điện thoại ra, nhưng ánh mắt vẫn lịch sự nhìn cô.
Người phụ nữ sững lại, đối diện với ánh mắt đó vài giây rồi thở dài: “Tôi đoán giờ anh đang nghĩ làm cách nào từ chối mà không khiến tôi khó xử, đúng không?”
Phù Tô khẽ cười, nâng ly cụng nhẹ với cô.
“Được thôi,” cô lắc đầu cười, “biết ngay mà, đàn ông đẹp trai cấp này không dễ chinh phục.”
Ly cụng xong, cô ngửa cổ uống một ngụm rượu. Ánh mắt lướt qua ly của hắn, cô tò mò hỏi: “Tôi không rành lắm về rượu, cái này… nhìn màu giống rượu vang, mà bọt lại như champagne. Đây là cocktail đặc biệt à?”
Quầy bar chỉ bày champagne và rượu vang, không thấy phục vụ cocktail.
Phù Tô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, khẽ lắc ly trong tay. Thực ra, hắn không thể uống rượu vì lý do sức khỏe, thứ trong ly chỉ là cola không đường.
Uông Tễ vừa kết thúc một điệu nhảy với Uông Duệ, thoáng thấy Phù Tô đang trò chuyện với ai đó. Anh chưa vội bước qua, cố len qua đám đông đang khiêu vũ để tìm đường. Đúng lúc đó, một chiếc ly trong tầm mắt anh lảo đảo sắp đổ. Anh nhanh chóng giữ lại và ngay lập tức nhận ra một người thanh niên say khướt đang ngả vào lòng mình.
Uông Duệ nửa lời cũng chưa kịp nói rõ, rằng hội bạn cô không chỉ toàn “chị em”.
Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc sôi động. Người thanh niên trong lòng anh đang nhảy tưng bừng, mùi rượu phảng phất. Đám đông chen lấn, Uông Tễ đành đỡ đối phương lùi ra ngoài, dìu anh ta ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.
“Cậu ổn chứ?” Anh hỏi, thấy người kia có vẻ còn trẻ, liền nói thêm: “Cậu đi với bạn à? Đừng uống nữa, nhờ bạn đưa cậu về đi.”
Trong lòng Uông Tễ không khỏi lo lắng. Tiệc vui là một chuyện, nhưng nếu có ai uống quá chén rồi xảy ra sự cố thì không ổn chút nào. Anh định gọi phục vụ đến trông chừng thanh niên này để mình đi tìm Uông Duệ dặn dò.
Không ngờ người kia lại túm lấy tay áo anh, miệng lẩm bẩm: “Sao phải về? Tôi đã đặt phòng trên tầng rồi.”
“Vậy để tôi nhờ phục vụ đưa cậu về phòng.”
Người thanh niên vẫn nắm chặt tay anh, ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt say xỉn bỗng chốc sáng bừng: “Wow, anh đẹp trai đấy!”
“…” Uông Tễ thoáng chững lại trước câu cảm thán bất ngờ, nhưng vẫn đáp: “Cảm ơn.”
“Nhưng mà nhìn anh có vẻ cũng không thẳng nhỉ?”
Câu nói khiến Uông Tễ cứng người.
Người thanh niên vốn là thử thăm dò, nhưng giờ đây lại chắc chắn: “Thật sự không thẳng!”
“Không phải…” Uông Tễ không biết nên trả lời thế nào. Rõ ràng anh đang đứng, còn đối phương ngồi, nhưng ánh mắt kia như áp bức anh. Anh không lạ gì chuyện đồng tính, cũng từng giao tiếp với những người như vậy. Nhưng nghe nói giữa họ có “gaydar” nhận diện.
Anh không dám chắc “ra-đa” của người này chuẩn không, chỉ biết bối rối nghĩ:
Chẳng lẽ mình là cong? Nhưng từ trước đến giờ mình vẫn luôn thẳng cơ mà… phải không?Câu hỏi bất ngờ của người thanh niên khiến Uông Tễ sững sờ: “Anh là trên hay dưới? Để tôi xem chúng ta có hợp nhau không.”
Thật sự quá đáng sợ.
Uông Tễ vừa sốc vừa bất lực, cổ tay bị kéo đến tê rần. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, khuyên nhủ: “Cậu say rồi, thế này thật sự không an toàn. Để phục vụ đưa cậu về phòng nghỉ đi.”
Anh hy vọng người trẻ tuổi biết tự bảo vệ bản thân. Nhưng đối phương lại ngoan cố hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là 0.5?”
Uông Tễ, người đã sống 33 năm cuộc đời thẳng tắp, hoàn toàn không hiểu nổi thuật ngữ chuyên môn của cộng đồng gay. May thay, bạn đi cùng người thanh niên cuối cùng cũng để ý đến tình hình. Đó là một cô gái, nhìn qua còn tỉnh táo, vội vàng cảm ơn Uông Tễ rồi kéo cậu thanh niên lại, giữ cằm cậu và ép cậu uống một cốc nước chanh giải rượu.
Uông Tễ dặn dò họ vài câu về việc giữ an toàn rồi định rời đi, nhưng áo vẫn bị túm chặt. Người say không biết lý trí là gì, tiếp tục cứng đầu đòi anh đưa ra câu trả lời.
Trong tình huống gấp gáp, coi như dỗ trẻ con, Uông Tễ cúi xuống, ghé sát tai cậu ta, thốt ra sự thật: “Xin lỗi, trên hay dưới tôi đều không được.”
Khi đối phương mở to mắt, biểu cảm như muốn hét lên
“Ôi trời, hóa ra anh bất lực à?!”, Uông Tễ nhanh chóng bước đi. Tấm lưng cao gầy của anh như đè nặng ngàn cân, hai má nóng rực như bị lửa thiêu.
Ra khỏi đại sảnh, cánh cửa dày đóng lại, ngăn cách hoàn toàn sự ồn ào bên trong. Uông Tễ dựa vào hành lang, thở phào nhẹ nhõm.
Rẽ phải, anh đi về phía nhà vệ sinh, đầu óc rối bời. Đứng bên bồn rửa tay, anh xả nước, thấm ướt tay rồi vốc nước lên mặt.
Nhìn những giọt nước trong suốt chảy trên mu bàn tay, anh chợt nhận ra: có những chuyện không phải cứ không nghĩ đến là sẽ biến mất, không phải cứ trì hoãn là có thể trốn tránh. Những gì cần đối mặt, sớm muộn cũng phải đối mặt.
Ai cũng là nhà lý luận trong đầu mình, nhưng giữa lý thuyết và thực tế là cả một khoảng cách xa xôi. Khoảng cách đó cần rất nhiều dũng khí, cần quyết tâm lớn lao, cần vượt qua nỗi sợ hãi về những điều chưa biết, và cần cả sự chấp nhận khả năng thất bại.
Ngừng dòng suy nghĩ, anh tắt nước, tay khẽ xòe dưới máy sấy.
Sắc đỏ trên mặt đã tan, anh quay người chuẩn bị rời đi thì cánh cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, một người bước vào.
Anh ngẩng đầu, dừng bước lại. Người đến chính là nhiếp ảnh gia đã gọi Phù Tô vào chiều nay.