Trên Núi Có Chuyện Gì? - Uông Nhạ Nhạ

Chương 32

Khi trở lại sảnh lớn, Phù Tô vẫn tựa vào góc phòng. Người phụ nữ bên cạnh hắn đã rời đi. Uông Tễ tiến lại gần, hỏi: “Về phòng trước ha?”

Phù Tô nhấp ngụm cuối trong ly Coca, hỏi lại: “Vậy có ổn không?”

“Không sao đâu,” Uông Tễ nói, “Giờ cũng tám giờ rồi, chờ ở đây đến lúc xong chắc phải thức trắng.”

Mấy người lớn đã rời đi từ lâu, đừng nói đến bà cô và mấy chị em họ của anh, ngay cả cậu em họ cũng biến mất tăm. Nếu không phải bị Uông Duệ kéo nhảy một điệu, chắc một tiếng trước anh đã lôi Phù Tô về phòng rồi. Anh sợ ban nhạc chơi ồn quá, làm tai của Phù Tô khó chịu.

Hai người quay lại phòng trên lầu. Lúc nãy trong sảnh đèn quá sáng, cái gì cũng khó nhìn rõ. Giờ thì, ánh mắt của Phù Tô dừng lại ở vết bẩn mờ mờ trên cổ áo sơ mi của Uông Tễ: “Cậu đi tắm trước đi?”

Uông Tễ cúi xuống nhìn theo ánh mắt hắn, nhận ra một vết bẩn nhỏ giống như phấn trang điểm. Với vị trí này, chắc là từ chàng thanh niên say rượu lúc nãy cứ níu kéo anh không buông.

Anh cười nhẹ: “Chắc lúc nhảy với Uông Duệ thì bị dính thôi.”

Thật ra không có gì phải giấu, nhưng gần đây anh rất nhạy cảm. Nghĩ đến chàng trai say rượu đó, anh lại thấy không thoải mái. Chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủi cũng đủ khiến anh bứt rứt không yên.

Cầm bộ đồ ngủ và khăn tắm, Uông Tễ bước vào phòng tắm. Dưới dòng nước ấm áp, anh đứng xả mãi, cơ thể dần dần nóng lên, đến cả trái tim cũng như bị nung đến mức tê dại.

Trong làn hơi nước mờ ảo, lần đầu tiên anh dám đối diện với cảm xúc của chính mình. Nhưng anh không đủ can đảm để nghĩ đến người kia. Trước giờ anh luôn né tránh chuyện tình cảm, giờ đây lại bắt đầu cẩn trọng cân nhắc. Trong mối quan hệ này, liệu những gì anh cảm nhận được có phải chỉ là ngộ nhận của bản thân?

Cánh cửa phòng tắm vang lên hai tiếng gõ nhẹ. Uông Tễ tắt vòi sen, quay đầu lại. Nước còn đang nhỏ giọt trên cơ thể, anh lên tiếng: “Sao vậy?”

Phù Tô nghĩ Uông Tễ tối nay chỉ nhấp nửa ly rượu vang, nhưng tiếng nước trong phòng tắm quá lâu khiến hắn lo lắng.

“Cậu ở trong đó lâu quá, tôi sợ cậu bị ngất rồi.”

Nghe thấy tiếng đáp, hắn mới yên tâm, quay lại ngồi trên sofa.

Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra. Uông Tễ bước ra trong bộ đồ ngủ. Vì tắm quá lâu dưới nước nóng, da anh đỏ lên.

Anh ngồi xuống mép giường lau tóc. Phù Tô ngồi trên sofa, quay lưng lại với anh. Uông Tễ hỏi: “Ở chơi hai ngày nữa rồi về hả?”

Phù Tô ngoảnh lại nhìn anh: “Hả? Chứ không phải đi công viên à?”

“Còn đi công viên thiệt hả,” Uông Tễ bật cười, “Đã đến đây rồi thì ít ra cũng đi ngắm cảnh. Chẳng phải hôm tới tài xế nói đi Tây Hồ ngắm cảnh, rồi ghé chùa Linh Ẩn thắp nhang sao?”

Còn chuyện đi mua sắm ở Yintai thì khỏi nhắc tới, bọn họ đã tiêu sớm ở chỗ khác rồi, anh tự động bỏ qua khoản này.

“Được thôi,” Phù Tô hoàn toàn nghe theo sắp xếp, đứng dậy cầm lấy quần áo chuẩn bị thay, “Tạm tính vậy đi. Giờ tôi đi tắm trước nha?”

“Đi đi.”

Phù Tô bước vào phòng tắm. Uông Tễ nhìn cánh cửa đóng chặt một lát, rồi đặt khăn lau tóc sang bên, ngả lưng lên đầu giường, cầm điện thoại lên.

Tim anh đập nhanh hơn.

Hơn một tiếng trước.

“Chuyện đó…” Anh siết chặt ngón tay, cẩn thận lựa lời với người thợ chụp ảnh trước mặt, “Chiều nay ở bãi cỏ, anh nói tài khoản gì ấy nhỉ?”

Là một trang web nước ngoài. Uông Tễ không quen sử dụng VPN nên phải mò mẫm để truy cập, lập tài khoản mới. Trong lúc đó, anh ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng tắm. Tiếng nước bên trong vang đều đều, giống như dòng nước đang rơi thẳng xuống lòng anh.

Anh gần như nôn nóng muốn làm rõ, “hóa ra” đó là gì? Là cái gì?

“Chính là tài khoản của Phù tiên sinh trên INS đó. Hả… anh không biết sao?”

Đúng là anh không biết.

Nhiếp ảnh gia hiển nhiên cũng bất ngờ: “Tôi tưởng… anh với Phù tiên sinh là bạn bè.”

Uông Tễ không hiểu ẩn ý trong câu nói đó, đáp qua loa: “Bạn thì có, nhưng chắc là không thân lắm.”

Đăng nhập thành công, anh nhập theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia, tìm kiếm tài khoản của Phù Tô — FuSu. Khi tài khoản hiện ra, anh nghĩ đây chỉ là một trang cá nhân ghi lại cuộc sống thường nhật của Phù Tô. Nhưng con số người theo dõi hiển thị trên màn hình lại vượt xa dự đoán của anh.

Ánh mắt Uông Tễ lướt xuống, xem những bài đăng. Bài mới nhất là một khung cảnh nhộn nhịp tại ga tàu cao tốc. Kem trong ảnh hơi tan chảy, nhưng cả đám đông lẫn cây kem đều được làm mờ đi, còn điểm lấy nét lại là một góc mặt nghiêng trắng trẻo nằm ở góc dưới bên phải khung hình.

Ngoài anh ra thì còn có thể là ai nữa?

Uông Tễ nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, không xem bình luận phía dưới, chỉ dùng ngón tay vuốt màn hình xuống để xem bài đăng tiếp theo.

Bài thứ hai chụp một vườn hoa Tử La. Thời điểm đó là cuối thu, hoa đang vào mùa nở rộ, những bông hoa tím kết thành từng mảng lớn, nhìn xa xa trông như mây mù đang dâng lên trên thảm cỏ. Ở giữa “đám mây” đó, một bóng dáng quay lưng về phía máy ảnh, chính là anh.

Kế tiếp là ảnh chụp hoàng hôn trên ngọn đồi sau nhà. Sau bữa tối, họ cùng nhau tản bộ lên núi. Đúng lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà đỏ rực phủ lên núi non, cây cối, con đường nhỏ, và cả đôi vai anh trong khung hình.

Có những bức anh từng thấy qua, từng cùng Phù Tô ngồi ở hiên nhà chọn ra và in lên giấy. Nhưng cũng có bức chưa từng được nhìn thấy.

Ví dụ như bức ảnh chụp trong một đêm hè nào đó, khi Phù Tô bị bệnh. Vì người chụp tay run, tấm hình bị mất nét, ánh sáng mờ ảo xoay về phía giường. Trong ảnh, anh đang ngủ thiếp bên cạnh, tay còn cầm chiếc khăn ướt dùng để hạ sốt. Tấm lưng gầy guộc nằm im lặng dưới ánh đèn vàng nhạt.

Cảm giác như quay lại đêm hè năm ấy, khi Phù Tô đưa những tấm hình đã được Uông Dịch Dương rửa ra cho anh xem.

Nhưng lúc này, cảm giác khi nhìn những tấm ảnh trên màn hình hoàn toàn khác với lúc lật từng tấm ảnh ngày trước. Cũng như vậy, không có tấm nào chụp chính diện khuôn mặt anh. Có tấm là bóng lưng, có tấm bị mái tóc hay ánh nắng che khuất.

Nhưng những tấm ảnh này không còn là bí mật giữa hai người họ nữa. Phù Tô đã đăng chúng lên tài khoản cá nhân, mỗi bức đều đơn giản ghi lại cuộc sống thường nhật của hắn, nhưng lại để lại bóng dáng anh trong đó.

Hành động này khiến Uông Tễ không thể không nghĩ nhiều hơn.

Tim anh đập dồn dập, lòng rối như tơ vò. Từng dòng suy nghĩ chồng chéo trong đầu, tìm không ra lối thoát.

Anh bất ngờ, sự bất ngờ lẫn lộn với một niềm vui mơ hồ khi những nghi ngờ trong lòng được chứng thực. Nhưng sau niềm vui là cảm giác hoang mang, xen lẫn một chút e ngại không tên.

Anh không còn sợ hãi tình cảm của chính mình, cũng đủ can đảm để không nghĩ rằng tất cả chỉ là những ngộ nhận. Anh muốn thử đặt kỳ vọng, nhưng thói quen cẩn thận và dè dặt vẫn trói buộc anh. Tình cảm vốn không bao giờ đơn giản, nhất là thứ tình cảm không được thế gian chấp nhận, nó quá phức tạp, kéo theo quá nhiều thứ — không chỉ là chuyện của “tôi và anh”.

Trong đêm mà như vừa khám phá ra một bí mật này, anh nhìn về phía trước, lại sợ hãi tất cả sẽ hóa thành hư không.

Uông Tễ đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận nhịp tim đang đập loạn, rồi tiếp tục lướt xuống.

Từ mùa thu đến mùa hạ, không một dòng chú thích, chỉ những bức ảnh ghi lại thiên nhiên luân chuyển: tầng mây đỏ rực cuối trời, miếng dưa hấu trên bàn đá, ánh bình minh sớm mai, giàn nho ướt đẫm trong cơn mưa…

Cho đến khi ngón tay anh khựng lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Một bức ảnh anh không thể quen thuộc hơn — những dây leo chảy dài như thác nước, hoa hồng nở rộ khắp nơi. Ở giữa khung hình, người kia bị làm mờ khuôn mặt, chỉ lộ ra làn da trắng nhạt và chiếc áo thun mỏng manh.

Ánh mắt Uông Tễ trượt xuống khu vực bình luận. Dòng bình luận đứng đầu với lượt thích cao ngất lập tức đập vào mắt anh:

“Su, không ngờ cậu cũng biết chụp ảnh người.”

Dưới bình luận đó là câu trả lời ngắn gọn của Phù Tô: “It’s my first time.”

Ngay lúc ấy, tiếng cửa phòng tắm khẽ vang lên. Tay nắm cửa xoay tròn, Uông Tễ ngẩng đầu nhìn.

Phù Tô bước ra, tay đưa lên lau khô tóc ướt. Lưng hắn hướng về phía ánh sáng, bóng dáng đổ dài lên giường.

Ngón tay Uông Tễ thả lỏng, điện thoại rơi xuống lớp chăn. Tim anh như bốc cháy, không thể kiểm soát được nữa.



Họ ở lại Hàng Châu thêm hai ngày, đúng như lời bác tài xế từng khuyên.

Sáng sớm, họ đến Tây Hồ. Hôm ấy trời mưa nhẹ, nên khu vực tham quan không đông đúc.

Sương mờ bao phủ, Tây Hồ vào cuối tháng 9 mang một sắc xanh ẩm ướt. Mặt hồ phản chiếu bóng cây ven bờ, khiến người ta cảm giác như đang lạc bước trong một bức tranh xanh biếc.

Họ ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ. Thuyền chèo tay lướt nhẹ trên mặt nước, những hạt mưa rơi lộp độp làm gợn sóng. Xa xa, những dãy núi mờ ảo như bức tranh thủy mặc, liễu xanh như khói. Trong màn sương giăng ngang hồ, ngọn Lôi Phong Tháp thấp thoáng hiện ra.

Khi thuyền đến đoạn hồ Rùa, người lái thuyền cười vui vẻ: “Tây Hồ ngày nắng không đẹp bằng ngày mưa. Mấy cậu tới đúng lúc lắm, chả phải đại thi nhân đã nói rồi sao? Nước biếc lung linh trời nắng đẹp. Núi mờ sương phủ cảnh mưa hay.

Trời mưa, cả hai bị ướt gấu quần. Phù Tô đặt chân lên thanh ngang dưới bàn gỗ, rồi bảo Uông Tễ đặt chân lên cổ chân hắn để giữ ấm.

Trong tiếng mưa rả rích, hắn ghé lại hỏi Uông Tễ: “Sao tôi nghe mà không hiểu gì hết vậy?”

Lớn lên ở nước ngoài, hắn không cảm được ý vị trong văn hóa thơ cổ. Uông Tễ bật cười khẽ: “Xong rồi, coi bộ anh với Tô Đông Pha không cùng tần số đâu.”

Phù Tô biết Tô Đông Pha là ai. Trong khung cảnh sơn thủy hữu tình, mắt hắn thoáng lấp lánh: “Không sao, miễn tôi với cậu cùng tần số là được.”

Mưa nhẹ rơi xuống trán Uông Tễ. Anh đưa tay lau đi.

Nhắm mắt lại, trong buổi sáng mưa rơi nhè nhẹ này, họ cùng nhịp đập, cùng bước song hành. Cả hai đã cùng nhau nhìn ngắm hai bên đê Tô, qua những chiếc cầu đá uốn cong, và ngắm nhìn một mùa thu tuyệt đẹp của Tây Hồ.



Ngày tiếp theo, họ đến chùa Linh Ẩn, ngôi chùa ẩn mình trong núi. Cánh cổng cổ màu vàng sậm dẫn lối vào một không gian linh thiêng, nơi những cây cổ thụ cao vút tỏa bóng râm mát.

Thấy dòng người xếp hàng dài, Uông Tễ tò mò bước lại gần hỏi. Một cô trung niên quàng khăn lụa rực rỡ nhiệt tình giải thích: “Xếp hàng để lên cáp treo đó! Cáp treo lên đến đỉnh là chùa thần tài số một thiên hạ!”

Uông Tễ cảm ơn rồi rời đi, chẳng có nhu cầu cầu xin thần tài. Còn người bên cạnh anh — vốn dĩ chính là thần tài rồi, còn cầu xin gì nữa?

Ngày mưa, chùa cổ càng toát lên vẻ thanh tịnh. Khách thập phương dù đông đúc nhưng không làm mất đi sự trang nghiêm vốn có. Bước chân vào, mọi thứ vẫn uy nghi, tĩnh lặng.

Cùng dòng người, Uông Tễ thắp ba nén nhang. Anh ngước nhìn ngôi đại điện uy nghi phía trước, những pho tượng Phật từ bi, làn khói hương nghi ngút. Anh cúi mình ba lần, khấn cầu ông bà nội nơi bên kia thế giới được an yên, cầu cho người bên cạnh mình khỏe mạnh, bình an.

Anh để lại một điều ước cho riêng mình. Bất kể là thành hiện thực hay chỉ là ảo vọng, anh cũng muốn khắc ghi tất cả những ngày từ xuân đến thu này.

Sau khi thắp nhang, họ đến nhà chùa ăn bát mì chay. Trong mưa, cây cỏ núi rừng giãn ra, tươi tốt hơn. Từ mái hiên, những giọt nước mưa rơi xuống tí tách. Dòng nước chảy nhanh, xa xa trông như tấm rèm trong suốt.

Trên con đường đá, những phiến đá xanh sẫm đẫm nước mưa. Phía trước, một bà cụ bước trượt chân. Phù Tô nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy bà, giữ bà đứng vững.

Dưới những phiến đá là bậc thang dựng đứng. Bà cụ vỗ ngực, không ngừng cảm ơn Phù Tô, rồi đặt chuỗi tràng hạt trong tay mình lên lòng bàn tay hắn. Ánh mắt bà tràn đầy yêu thương, giọng nói hiền hậu: “A Di Đà Phật, hy vọng Bồ Tát phù hộ cháu mọi điều như ý.”

Chờ bà cụ đi xa, Phù Tô quay lại nhìn Uông Tễ. Qua màn mưa, hắn hỏi: “Cậu ước điều gì vậy?”

Uông Tễ mỉm cười: “Cái này nói ra là không linh đâu.”

Phù Tô không hỏi nữa, chỉ nói: “Bà cụ vừa rồi bảo hy vọng tôi như ý nguyện.”

Uông Tễ bước qua một phiến đá: “Tôi nghe rồi.”

Anh bước lên phía trước, nhưng Phù Tô dừng lại, rút ngắn khoảng cách giữa cả hai. Đột nhiên, hắn nắm lấy tay Uông Tễ, áp bàn tay lạnh của mình vào lòng bàn tay anh.

“Tôi chẳng có điều ước nào cả, vậy thì để cậu như ý đi.”

Uông Tễ hơi sững người: “Anh biết tôi ước gì đâu mà chúc tôi như ý.”

“Không biết mà, không phải không được nói ra sao?” Phù Tô rút tay về, cười nhẹ. “Dù là gì, tôi vẫn mong cậu đạt được.”



Buổi chiều, trời đổ mưa lớn, không tiện ra ngoài. Cả hai tìm một quán trà để ngồi lại.

Quán trà tĩnh lặng, cửa sổ hướng ra một đồi chè xanh ngắt. Ngồi trên chiếc ghế gỗ, nghe mưa gió mùa thu rì rào, phóng tầm mắt ngắm trọn cảnh núi đồi phủ đầy trà xanh.

Họ chọn trà Long Tĩnh của năm nay. Cô gái pha trà nhẹ giọng giới thiệu: “Nếu đến vào mùa thu hoạch trà, ngồi ở đây còn có thể nhìn thấy những người nông dân đang hái chè trên đồi.”

Uông Tễ bật cười: “Tụi tôi cũng là nông dân hái chè đây, nhưng đâu ngồi nhìn được, phải lên đồi mà hái.”

Phù Tô nghiêng đầu nhìn anh. Cả hai cùng nhớ lại ngày trước thanh minh, khi họ hái và sao trà. Ánh mắt giao nhau, đều ánh lên nét cười.

Nhấp ngụm trà thơm, nghe giọng hát bình thản của nghệ nhân đàn tỳ bà. Cũng như những vị khách khác trong quán, họ trò chuyện khe khẽ, tựa như quay về mái hiên nhà, nơi hai người từng cùng nhau trải qua những ngày nhàn nhã.



Sau cơn mưa, trời trong xanh trở lại. Tối đó, họ tìm đến một quán ăn được bác tài xế taxi giới thiệu — quán mà dân địa phương rất yêu thích.

Quán không lớn, nằm khuất trong một góc phố cổ. Hai người xuống taxi, đi bộ quanh co qua những con hẻm nhỏ suốt mười phút mới đến nơi.

Đúng giờ cơm tối, mấy bàn trong quán đã kín chỗ, có hai bàn khách mặc đồ ở nhà, mang dép lê, trông như những người dân sống gần đó.

Uông Tễ lấy số thứ tự ở quầy, tấm số trông rất mộc mạc, là cháu gái của bà chủ dùng bút màu viết lên miếng bìa cứng. Quán chật không đứng nổi, anh và Phù Tô đành ra ngoài chờ.

Ngôi nhà cổ mái ngói trắng, tường gạch xanh, trong con hẻm nhỏ có ông bà già đứng phơi quần áo trên dây. Bên cạnh là một cây long não lớn, dưới tán cây có một ván cờ tướng đang hồi căng thẳng.

Hai người đang đấu cờ, nhưng phía sau mỗi người là cả “đội quân sư” đứng bàn chiến thuật.

“Chiếu tướng!”

Tiếng reo hò vang lên hòa cùng không khí nhộn nhịp của buổi chiều tà rực rỡ ánh nắng vàng cam.

Bà chủ trong quán gọi đến số của họ, hai người quay vào trong. Thực đơn được dán kín cả một bức tường. Phục vụ là một cô gái trẻ, lén nhai kẹo cao su của cháu gái bà chủ. Nhìn hai vị khách ngoại tỉnh đang hoa mắt trước danh sách dài món ăn, cô nhiệt tình gợi ý: “Để em giới thiệu vài món ạ, đây là mấy món em thích nhất…”

Món ăn hoàn toàn không phải loại làm sẵn, tất cả đều do bà chủ và một đầu bếp khác xào nấu ngay trong bếp. Mỗi món khi mang ra bàn vẫn còn giữ nguyên hơi nóng bốc lên từ chảo.

Họ gọi tôm sông xào tỏi, cật xào lửa lớn, sườn xào chua ngọt, đậu hũ cua, rau xào theo mùa, và cuối cùng là đậu nành hấp đậu hũ thối.

Cô phục vụ giới thiệu rằng món đậu nành hấp đậu hũ thối này là món “must-try” của quán. Một năm bán chạy còn hơn cả… sữa trân châu nổi tiếng.

Phù Tô chưa biết nên không sợ, còn Uông Tễ thì chủ quan, nghĩ bụng đậu hũ thối chắc cũng chỉ như loại chiên giòn bán ở ven đường thôi. “Cùng lắm thì nặng mùi một chút, có hơn được cật không?”

Nhưng khi món được bưng lên, hai người đều ngớ ra. Đậu hũ không phải loại chiên giòn mà mềm mịn, gần như sền sệt. Chưa bàn đến kết cấu, chỉ riêng mùi thôi cũng đã khiến họ nhíu mày.

“Thối thiệt vậy luôn hả?” Uông Tễ trợn mắt nhìn đĩa đồ ăn.

Nhìn thấy vẻ ngần ngại của Phù Tô, anh quyết định làm gương, múc thử một muỗng, ăn rồi cẩn thận nếm vị. Sau khi nuốt xuống, anh nhận xét: “Ngửi đã thối, ăn vào cũng thối thiệt.”

Quay sang nhìn Phù Tô, anh cười: “Anh thử đi, mùi vị thật ra cũng… được.”

Phù Tô, người hiếm khi từ chối thức ăn, lần này lắc đầu, cau mày: “Không ăn đâu, thối quá, tôi chịu không nổi mùi này.”

“Có gì mà không chịu nổi, anh thử đi,” Uông Tễ dỗ dành. “Ở quê tôi có một chỗ đậu phụ thối còn kinh hơn, ăn được cái này, bữa nào tôi dắt anh qua đó nếm thử.”

“Ở đâu vậy?” Phù Tô tò mò.

“Hoàng Sơn, linh hồn của ẩm thực An Huy. Lúc tôi với Uông Dịch Dương tốt nghiệp cấp ba, hai đứa leo núi rồi ăn một đĩa ở quán dưới chân núi. Cái mùi đó, trời ơi, cuối cùng vì không muốn bỏ phí mà hai đứa phải oẳn tù tì, thua là phải ăn. Suýt chút nữa ăn tới ói.”

Ký ức từ hơn mười năm trước ùa về, giọng Uông Tễ chậm rãi, ánh mắt lấp lánh chút hoài niệm.

Bất ngờ, một chiếc muỗng chìa ra trước mặt anh. Phù Tô đã múc một muỗng đậu hũ thối, cho vào miệng, nuốt xuống.

Uông Tễ sững sờ, Phù Tô điềm nhiên nói: “Cậu nói đó, Hoàng Sơn, tôi nhớ rồi.”



Tối đó, họ vẫn ở khách sạn cũ. Hôm nay đã là ngày làm việc, hẳn là phòng khách sạn đã trống. Thế nhưng, khi gia hạn phòng, cả hai chẳng ai hỏi, cũng chẳng ai đề cập. Cứ xem như đã quen với căn phòng sang trọng, nhìn ra cảnh sông này vậy.

Một trận mưa thu mang theo hơi lạnh đầu mùa. Sáng hôm sau, trời trở lạnh hơn hẳn. Phù Tô may mắn mang theo áo khoác chống gió, còn chiếc áo mỏng của Uông Tễ thì không đủ ấm. Cả hai cũng đã đi dạo hết những nơi cần đi, vậy nên sau khi thức dậy, họ đặt vé tàu cao tốc để về nhà.

Trước khi đi, họ nhờ tài xế taxi chở đi mua quà đặc sản cho chú thím Uông. Dưới sự tư vấn của bà chủ một cửa hàng, họ chọn cho thím Uông một chiếc khăn choàng lụa, còn chú Uông một chai rượu trắng đặc sản. Họ còn ghé qua tiệm mua thêm bánh kẹo trước khi lên đường.

Các loại bánh ngọt và bánh dẻo nổi tiếng trăm năm, dù là sáng ngày làm việc, trước cửa tiệm vẫn có hàng dài người đứng đợi. Nhiệt độ ngoài trời thấp, chỉ vừa hạ cửa kính xe xuống, Uông Tễ đã khẽ rùng mình. Phù Tô liền bảo tài xế đỗ xe vào bãi gần đó để đợi, trả phí đậu xe, rồi giữ tay Uông Tễ lại khi thấy anh định xuống xe. Hắn nhanh chóng mở cửa, bước ra và băng qua đường đến tiệm bánh.

Tài xế vẫn ngồi trên ghế lái, tấm tắc khen: “Bạn cậu thật chu đáo.”

Con phố đông người qua lại, nằm gần khu du lịch, một vài chiếc xe ba bánh chở đầy hoa chạy chầm chậm trên đường. Hai bên đường là hàng cây rợp bóng, gió thu thổi qua, lá rơi rải rác đầy mặt đất.

Uông Tễ qua lớp người đông đúc và những chiếc lá xoay tít trong gió, dõi theo bóng dáng Phù Tô. Trời âm u, những đám mây xám đục phủ kín, các cửa tiệm bên đường đã đồng loạt bật đèn.

Trong đám đông chờ đợi, Phù Tô nổi bật với chiếc áo khoác đen và quần cargo đen, vóc dáng cao ráo, thẳng tắp. Gương mặt nghiêng sắc nét của hắn, trong khung cảnh mờ tối, như ánh lên chút ánh sáng.

Mua xong, hắn trở lại xe. Tài xế khởi động xe, chở họ về hướng ga tàu cao tốc. Phù Tô để những hộp quà mua cho chú thím Uông sang một bên, rồi đưa một hộp khác đến trước mặt Uông Tễ: “Thử đi.”

Trong hộp có nhiều loại bánh, Uông Tễ chọn một cái, lớp vỏ ngoài làm từ bột nếp trắng phủ hạt mè trắng, bên trong là nhân đậu đỏ mịn màng. Anh cắn một miếng, lớp vỏ mềm dẻo dính vào miệng, ngọt ngào lan tỏa.

Tài xế hé mở cửa kính ghế lái, một làn gió mát thổi từ cửa sổ vào hàng ghế sau. Mái tóc trước trán Uông Tễ khẽ lay động, hương vị đậu đỏ thơm ngọt vấn vương giữa đôi môi và đầu lưỡi anh.
Bình Luận (0)
Comment