Mùa đông trên núi lặng lẽ mà trầm mặc. Không khí lạnh lẽo tràn ngập, ngước nhìn lên, cây trẩu phía sau nhà đã trơ trụi lá, chỉ còn những cành khô khẳng khiu. Đôi lúc, vài chú chim ghé qua, tò mò mổ thử những quả trắng nhỏ xíu còn sót lại trên cành.
Câu trẩu
Phù Tô cúi xuống, kéo chú chó đang ngủ say dịch vào sâu hơn trong ổ, vừa làm vừa nói: “Lại lạnh thêm nữa rồi.”
“Ừ, mùa đông tới rồi mà.” Uông Tễ đáp.
Sắc xanh rậm rạp của cỏ cây mùa xuân hè giờ đã nhạt nhòa. Ngay cả tiếng chim trong rừng cũng thưa dần. Dường như nơi này đã chuẩn bị kỹ càng để ngủ đông, gửi gắm lòng biết ơn một năm đã qua và chờ đợi xuân về năm sau.
Gió lạnh phả vào mặt như kim châm, Uông Tễ rụt cằm, cố giấu vào cổ áo để giữ ấm.
Lúc này, cả hai đang ngồi trên bậc thềm trước sân, loay hoay làm sạch một rổ rau vừa hái từ vườn về.
Trong vườn giờ chỉ còn bắp cải, rau xà lách và củ cải. Uông Tễ không định trồng thêm nữa, vì người ta bảo mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm. Ở vùng núi như Vân Lĩnh, tuyết rơi chắc chắn sẽ làm hư hết rau củ trong vườn.
Anh phủi đất còn bám trên từng cây rau, bỗng ngẩng đầu thở ra một hơi. Tưởng sẽ thấy làn khói trắng nhưng không, không khí chưa đủ lạnh đến vậy. Anh quay sang, mỉm cười với Phù Tô: “Còn chưa lạnh thật sự đâu.”
Nụ cười của Uông Tễ luôn khiến đuôi mắt và khóe môi anh cong lên một cách nhẹ nhàng. Nụ cười ấy làm sáng bừng khuôn mặt anh, vừa thuần khiết, vừa dịu dàng.
Giữa cái se lạnh của núi rừng, ánh mắt Phù Tô đặt trên anh trở nên an tĩnh, tựa như có thể dang tay ôm trọn cả làn gió thoảng qua.
Tay dính đầy đất, hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng áp trán mình lên má Uông Tễ.
Uông Tễ chẳng mấy ngạc nhiên, cúi đầu tiếp tục lấy thêm một cây cải từ trong rổ.
“Lúc này năm ngoái tôi tới đây,” Phù Tô chợt nói, “khi đó đã nghĩ nơi này thật yên bình.”
Uông Tễ thoáng nhớ lại: “Năm ngoái em còn đang làm việc ở Thượng Hải. Khi ấy cũng thấy ổn, vì sắp nhận được thưởng cuối năm mà.”
“Vậy lúc đó hay bây giờ tốt hơn?” Phù Tô hỏi.
Câu này khác nào hỏi: Thưởng cuối năm hay tôi tốt hơn? Uông Tễ bật cười: “Bây giờ tốt hơn.”
Anh nhún vai hỏi ngược lại: “Còn anh? Năm ngoái hay năm nay tốt hơn?”
“Năm nay tốt hơn.” Phù Tô đáp gọn.
Xa xa, núi rừng đứng lặng, dưới chân núi khói bếp mỏng manh cuộn lên. Trong gió thoảng chút hương vị đặc trưng của mùa đông. Phù Tô thở ra làn hơi ấm áp nơi cổ Uông Tễ. Cảm giác như họ đã sống cùng nhau thế này từ rất lâu rồi.
Khoảnh khắc ấy, Uông Tễ nghĩ về tương lai, hy vọng rằng mỗi mùa đông về, mỗi lần anh hỏi câu ấy, Phù Tô vẫn sẽ trả lời như bây giờ.
Hy vọng năm tháng cứ thế trôi qua, từng năm từng năm một, mỗi ngày đều tốt hơn hôm nay.
Bữa trưa hôm ấy là canh sườn hầm măng.
Chú Uông và thím Uông đã lớn tuổi, lại làm lụng ngoài đồng ruộng suốt năm nên mỗi khi trời lạnh, khớp xương thường hay nhức mỏi. Thỉnh thoảng, Uông Tễ lại xuống chợ huyện mua vài ký xương ống heo để họ hầm canh cho ấm người.
Sáng nay anh vừa đi một chuyến. Vào mùa đông, người đi làm xa quê đều về làng, khiến chợ huyện nhộn nhịp hẳn lên. Chỉ khoảng hơn một tháng nữa, trên đường sẽ xuất hiện những đứa trẻ quấn áo kín mít chạy nhảy. Xe tải lớn sẽ chở cả thùng pháo và hoa giấy về. Dưới ánh nắng, người ta bày bàn đánh bài, đánh mạt chược. Làng quê yên ả ngày thường bỗng chốc ngập tràn tiếng cười đùa – một dấu hiệu rõ ràng rằng tết đã đến gần.
Mùa này trên núi có thể đào được măng mùa đông. Đào măng giống như tìm báu vật, mà Phù Tô và Uông Tễ thì chẳng có mấy kinh nghiệm. Hai người lên rừng tre trên núi tìm cả buổi mới được mấy cây. Lúc đào còn phải khéo tay, giữ sao cho không làm gãy rễ măng.
Đến giờ cơm trưa, khói bếp đã vương nhẹ ở lưng chừng núi. Trong căn bếp nhỏ, nước trong nồi sôi sùng sục, xương heo đã được chần qua, giờ hầm cùng măng non.
Nồi canh sườn lấp lánh váng mỡ, Uông Tễ mở nắp, thấy thịt đã nhừ, liền thả thêm một nhúm kỷ tử vào cho đẹp mắt.
Phù Tô đứng ngoài hiên một lúc, trở vào mang theo hơi lạnh. Hắn xắn tay áo, tiện tay bẻ một cây cải thả vào nồi.
Từ khi vào đông, họ không còn ăn salad nữa. Bắp cải hay xà lách trong vườn chỉ cần xào sơ qua với dầu cũng đã ngon, từng miếng rau mang theo vị ngọt thanh.
Mùa đông ở đây luôn có cảm giác ấm áp kỳ lạ. Những món như rau cải xào nóng hổi, khoai lang nướng cháy cạnh trên bếp than, bánh ngô mềm thơm áp chảo bên bếp lửa… đều thấm đượm hương vị của mùa.
Chiều hôm đó, Uông Tễ nằm dài trên sofa xem phim, còn Phù Tô đứng cạnh quầy pha một ly cà phê nóng.
“Uống coi chừng tối mất ngủ à.” Uông Tễ nhắc.
“Vậy em cũng uống đi.” Phù Tô đáp.
Uông Tễ chưa hiểu ý, thấy hắn rót cà phê ra cốc, khói nóng bốc lên nghi ngút. Hắn khẽ cười: “Cả hai không ngủ được thì làm chút chuyện gì đó.”
“…”
Từ sau khi xác nhận mối quan hệ, cuộc sống của hai người thật ra không có gì thay đổi nhiều. Điểm khác biệt duy nhất là trên giường Phù Tô đã có thêm một cái gối, và phòng khách đối diện chẳng còn ai lui tới ngủ nữa.
Thời tiết trở lạnh, họ thay chăn bông dày hơn. Vải cotton ấm áp, bên trong giường lúc nào cũng dễ chịu.
Phù Tô tắm xong, leo lên giường nằm cạnh. Không đợi Uông Tễ kể chuyện vừa đọc được trên mạng, hắn tựa vào đầu giường, hỏi thẳng: “Làm không?”
Uông Tễ bỏ điện thoại xuống, nhìn hắn: “Anh có cần nói thẳng toẹt ra vậy không?”
Phù Tô suy nghĩ một chút, chỉnh lại lời: “Giúp đỡ nhau chút đi?”
Uông Tễ nhớ lại đêm đầu tiên anh chuyển từ phòng khách sang phòng ngủ chính. Lúc ấy, gần 1 giờ sáng, núi rừng chìm vào giấc ngủ yên bình, còn anh lại nằm sấp trên giường, người run lên từng chập.
Không phải anh làm màu, mà thật sự, suốt hơn ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên có bàn tay của người khác chạm vào cơ thể mình. Đến khi mọi chuyện kết thúc, cơ bụng dưới của anh như đang co thắt dữ dội.
“Em ổn không?” Phù Tô cúi xuống hôn nhẹ lên bả vai anh, giọng nói mang chút lo lắng.
Uông Tễ ngượng không dám thú nhận rằng mình… quá sung sướng.
Phù Tô đưa tay dọc theo sống lưng anh, nhẹ nhàng xoa dịu. Thấy Uông Tễ cứ ôm chặt bụng, hắn hỏi thêm: “Thật sự không ổn à? Hay chúng ta đi bệnh viện nhé?”
Uông Tễ thở dài, giấu mặt vào gối, vừa xấu hổ vừa tức cười: “Bệnh viện cái gì mà bệnh viện. Anh cứ đăng em lên mạng đi, bảo rằng hai thằng đàn ông tự xử cho nhau, rồi một thằng bị hành quá tới phát bệnh.”
Anh vừa dứt lời, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, đã thấy Phù Tô nhìn mình cười, mắt sáng lên tinh nghịch: “Sao nói nghe khó lọt tai vậy?”
Nhớ lại những chuyện xảy ra, lòng anh bỗng lặng lại, nhưng cơ thể vẫn nằm sấp trên giường, cảm giác tê dại chưa tan hẳn.
Trong sự yên ả ấy, Uông Tễ tự trách thầm: Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, trước giờ đâu có nghĩ mình lại trở thành người dễ sa đà như vậy.
Uông Tễ nằm nghiêng, thở chậm lại sau cơn run rẩy, thì cảm nhận được Phù Tô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn dài lên sống lưng mình. Anh không thể không nhận ra, Phù Tô dường như có một niềm yêu thích kỳ lạ đối với tấm lưng thẳng tắp của mình.
Quay người lại, Uông Tễ khẽ lắc đầu khi Phù Tô xoa nhẹ bụng dưới của anh.
“Còn co giật không?”
“Không.” Anh đáp, nhưng vẻ mặt lại có chút không phục. Để giữ lại chút thể diện, anh buột miệng: “Anh cũng chỉ có nhiêu đó thôi, làm gì mà lần nào cũng khiến em như vậy được?”
Phù Tô nghe xong, nhướng mày. Tay hắn lần ra sau, lướt nhẹ qua hông Uông Tễ.
“Tôi nên có ‘nhiều hơn’ thế nào nữa đây?”
Ánh mắt hai người giao nhau, Uông Tễ vội vàng quay đi, trả lời nhỏ giọng: “Không… vậy là được rồi, đã rất giỏi rồi.”
Cả hai cùng im lặng, hơi thở hòa quyện dưới lớp chăn ấm. Mồ hôi ẩm ướt trên làn da, nhưng sự gần gũi này mang đến cảm giác ấm áp, không chỉ ở thể xác mà còn trong lòng.
Khi ánh mắt vô tình liếc qua chiếc tủ đầu giường, nơi vài món đồ đặt mua vẫn chưa kịp bóc hộp, Uông Tễ chợt buột miệng: “Em đang chuẩn bị tinh thần…”
Phù Tô chỉ mất vài giây để hiểu ý. Một ánh nhìn thoáng qua, nụ cười nhẹ hiện trên môi, anh cất giọng trêu chọc: “Em chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó hả? Mà tôi đâu có ép…”
“Anh không gấp, nhưng em gấp!” Uông Tễ cắt lời, đôi má nóng bừng. “Em không phải không muốn, cũng không ghét… chỉ là… anh có hiểu cảm giác xem phim nhiều quá rồi nhập tâm sai vai không?”
Câu trả lời bất ngờ khiến Phù Tô bật cười, một nụ cười không tiếng, chỉ rung nhẹ nơi lồng ngực.
“Đừng nói là anh đang cười em tự giác quá nha!” Uông Tễ cau mày, kéo chân đá nhẹ vào người Phù Tô. Nhưng chưa kịp rút chân lại, đã bị Phù Tô giữ lấy, bàn tay siết nhẹ nơi khe đầu gối.
“Em còn xem phim nữa à?” Phù Tô hỏi, giọng chậm rãi.
“Anh hỏi thừa nó vừa.” Uông Tễ đáp, cố gắng giấu vẻ xấu hổ. “Chẳng lẽ em xuất gia rồi chắc?”
Phù Tô mỉm cười, bóp nhẹ bắp chân Uông Tễ, đáp tỉnh bơ: “Ừm, vậy gặp tôi thì hoàn tục rồi nhỉ?”
Lặng đi vài giây, Uông Tễ bất ngờ nhổm người, áp sát môi lên cằm Phù Tô. Một nụ hôn ngắn ngủi nhưng đầy ngọt ngào.
“Yêu tinh.” Anh thốt lên, giọng nhẹ nhàng nhưng như rót mật.