Trên Núi Có Chuyện Gì? - Uông Nhạ Nhạ

Chương 37

Buổi sáng mùa đông, trời còn chưa sáng hẳn. Một lớp sương mỏng giăng khắp làng quê, khiến bầu không khí thêm phần tĩnh lặng. Xa xa, những cánh chim thỉnh thoảng vụt qua nền trời mờ nhạt.

Gió bấc thổi, những chiếc lá khô cuốn xoay tròn trước khi nhẹ nhàng rơi xuống đất, im lặng đến mức chẳng phát ra tiếng động.

Thế nhưng, dưới chân núi, không khí lại hoàn toàn trái ngược.

Trên con phố trước ủy ban xã, các cửa hàng đã lần lượt mở cửa. Trong một căn nhà hai tầng, phía sau là sân gà ríu rít, ông chồng đang cho gà ăn. Cô con gái mới nghỉ đông vẫn chưa chịu dậy, nằm lì trên giường đến tận trưa. Ở gian bếp, bà Uông Vân Anh đang khéo léo lật miếng bánh củ cải chiên trong chảo, chợt nghe tiếng gọi ngoài cửa: “Vân Anh ơi, sao chưa mở cửa? Tôi mua đồ chút nè!”

“Ra liền, ra liền đây!” Bà nhanh tay trở nốt chiếc bánh, lớn tiếng gọi chồng ra tiếp việc, rồi tắt bếp, cầm chìa khóa đi ra cửa.

Gia đình bà Uông mở một tiệm tạp hóa nhỏ ven đường, chỉ gồm hai gian liền kề nhau. Phía trước là cửa hàng, phía sau là nhà ở, cách nhau bằng một khoảng sân nhỏ phơi đồ.

Người gọi bà là bác gái bên chồng. Hai người cùng bước ra cửa hàng, gió lạnh ùa vào mặt. Bà Uông Vân Anh mở khóa cửa, mời bà bác vào trong.

“Trời ơi, lạnh quá, trong nhà vẫn ấm hơn.” Bà bác vừa xuýt xoa vừa xoa xoa tai.

Bà Uông nhanh tay lấy vài chục ly giấy dùng một lần đưa cho bà bác. “Ghi sổ chỗ anh hai luôn nhé. Anh bảo mai qua trả.”

“Không vội đâu. Anh hai mấy ngày nay bận rộn lắm.” Bà Vân Anh đáp lời, mở ngăn kéo lấy quyển sổ, ghi nhanh vài dòng.

Hôm nay con trai bà bác cưới vợ, gần đây anh hai bà thường xuyên ghé mua đồ, từ ly giấy đến đồ gia dụng lặt vặt. Trong xã không chỉ có mình bà Vân Anh bán tạp hóa, nhưng anh hai vẫn ưu tiên mua ở đây, một phần là muốn ủng hộ người thân.

“Bác đi sớm quá ha? Không ở nhà nghỉ thêm chút?” Bà Uông vừa ghi chép xong vừa hỏi, tiện tay lấy một nắm hạt dẻ cười mời bà bác.

“Ui, cái này mắc lắm!” Bà bác cười xua tay, bỏ lại hạt dẻ, tự mình bốc vài hạt hạt dưa. “Ăn hạt dưa là được rồi. Tôi mua đậu hũ tiện đường ghé ngang thôi. Nhà anh hai bận lắm, nhóm nấu ăn với trang trí đến từ sớm, nghe họ nói thiếu ly giấy nên tôi qua lấy giúp.”

Bà Vân Anh gật đầu: “Hôm nay khách đông lắm. Sắp Tết, lại cuối tuần, người đi làm, học hành đều về hết.”

“Người đông thì mới vui! Cả năm chỉ mong được Tết gặp gỡ trò chuyện thế này.”

Sau vài câu chuyện, bà bác cầm đồ ra về. Bà Vân Anh khóa cửa tiệm, quay lại bếp cùng chồng và con gái thưởng thức bữa sáng.

Nhà anh hai quả thật đông đúc. Khi gia đình bà Uông Vân Anh tới nơi, sân nhà chật kín người. Tiếng cười nói rộn ràng, ai nấy đều hớn hở.

“Trang trí đẹp ghê. Biết đầu tư thiệt!” Cô con gái Uông Ngọc, vừa bị mẹ kéo dậy cách đây 15 phút, đứng sát mẹ, thì thầm.

“Con biết gì mà nói. Chỉ có vậy mới thể hiện được sự coi trọng!” Bà Uông liếc con gái, nhắc khéo.

Ngôi nhà ba tầng được khoác lên một màu đỏ rực: cổng hoa tươi, thảm đỏ trải từ sân vào tận phòng khách. Dọc lối đi, đèn lồng và bóng bay đỏ giăng đầy trên cây. Không khí Tết và đám cưới hòa quyện, rộn ràng khắp nơi.

Hai mẹ con đi qua sân, Ngọc tò mò vươn tay chạm vào chữ “Song Hỷ” khổng lồ dựng giữa sân.

“Mày coi chừng! Bộ móng quỷ đó mà làm rách thì xấu mặt lắm!” Bà mẹ trách yêu.

“Trời đất! Đây là bộ móng 180 tệ đó mẹ! Khổ sở ngồi hai tiếng làm mà mẹ nói gì nghe ghê vậy!” Ngọc dỗi, giậm chân.

Gửi phong bì ở bàn lễ tân, ông chồng bà Vân Anh nhanh chóng hòa vào nhóm đàn ông đang bàn chuyện ở góc sân. Hai mẹ con thì lên lầu, định gặp cô dâu.

Trên lầu, dù không ồn ào bằng dưới sân, vẫn rất náo nhiệt. Phòng cô dâu đầy người thân, bạn bè hai bên gia đình. Ai cũng muốn chụp ảnh kỷ niệm.

Uông Ngọc lẻn ra ban công, vừa bóc một quả quýt đường vừa đưa mắt nhìn xuống sân. Vô tình, cô bắt gặp bóng dáng hai người đàn ông áo đen xuất hiện bên dưới, ngay dưới tán cây treo đầy đèn lồng đỏ. Cô đưa điện thoại định chụp lại, nhưng khung hình chưa kịp cố định thì bọn họ đã lọt vào ống kính.

Một người có đôi mắt đen sâu hút, gương mặt bị che lấp một phần bởi chiếc khăn quàng cổ mềm mại. Người còn lại lộ diện chỉ sau một thoáng, hai người khẽ trao nhau ánh mắt, mỉm cười với nhau.

Uông Ngọc nhìn đến ngẩn người, lẩm bẩm: “Chờn ơi, đẹp trai dữ vậy…”



Phía dưới, giữa tiếng nhạc rộn ràng và lời chúc tụng, Phù Tô và Uông Tễ bước qua sân, hòa mình vào bầu không khí rộn ràng của ngày vui.

Cả hai đều mặc đồ đen, áo quần cùng một màu tối. Cành cây che khuất gương mặt của người phía sau, nên cô chỉ thấy đôi mày và ánh mắt đen láy của người đi trước, lộ ra từ chiếc khăn quàng mềm mại.

Họ cũng ngẩng đầu nhìn cây trang trí rực rỡ ấy, vừa nhìn vừa nói chuyện. Khi nửa gương mặt lộ ra dưới chiếc khăn, ánh mắt của họ hiện lên trong một khoảnh khắc làm cô sững lại.

Bầu trời tràn ngập màu xám của mây chì, xa xa lớp sương mỏng bao phủ lấy ngọn núi mùa đông tĩnh lặng. Hương trầm thoang thoảng trong không khí, để lại dư vị sâu lắng, dài lâu.

Đến khi người phía sau cũng lộ diện, vẻ sắc sảo của đường nét khuôn mặt khiến thần thái trầm lặng thoáng qua như một làn gió. Hai người trao nhau ánh mắt trong lúc thì thầm, chân mày giãn ra, nụ cười ôn hòa làm sáng bừng không gian.

Dưới bóng cây, Phù Tô hơi ngẩng đầu nói: “Bữa nào tôi cũng treo lên cây nhà mình cho vui.”

Uông Tễ nhìn hắn, bình thản đáp: “Người ta làm vậy để mừng cưới.”

“Thì tôi cũng vậy mà.”

Nghe đến đây, Uông Tễ sửng sốt. Không đợi anh kịp phản ứng, Phù Tô tiếp: “Mừng Tết chứ gì nữa.”

“Cút!” – Anh quay lưng bỏ đi.

Khăn quàng rơi hờ xuống phía sau, Phù Tô bật cười, đưa tay giữ lại. “Tết còn xa mà, giờ mừng trước kỷ niệm 62 ngày tụi mình quen nhau cái đã.”

Lễ cưới chưa bắt đầu, cả hai vào cửa và trao phong bì lì xì. Nhà này thuộc họ hàng xa của Uông Tễ, quan hệ thân thiết hơn bình thường, nên phong bì của anh dày hơn đôi chút. Phù Tô thì không quá quan tâm đến chuyện nhiều ít, cũng chuẩn bị giống như Uông Tễ.

Hai chiếc phong bì khá nặng được gửi đi, chị phụ trách quà cưới nhận phong bì xong, liền trao lại một hộp đỏ, bên trong là thuốc lá và kẹo cưới. Chị cười rạng rỡ: “Hai em còn trẻ, chưa lập gia đình đúng không? Lấy chút hên đi.”

Đây là lần thứ hai Uông Tễ cùng Phù Tô tham dự lễ cưới. Tất cả đều chu đáo và náo nhiệt, nhưng khác với buổi tiệc sân vườn trang trọng của Uông Duệ lần trước, hôn lễ ở nông thôn đầm ấm hơn rất nhiều.

Không có quy định trang phục, mọi người ai mặc gì cũng được: đen, trắng, đỏ, xanh hay áo bông hoa sặc sỡ, chỉ ngồi không cũng cảm nhận được sự ấm cúng, tươi vui. Dù là ai, chỉ cần vài người ngồi lại với nhau, thêm nắm hạt dưa là đủ để tám chuyện. Có người bàn về con gái nhà ai vừa thi đậu công chức, người khác lại phàn nàn thịt năm nay đắt hơn năm ngoái. Mấy đứa nhỏ vừa ngậm kẹo vừa đuổi theo quả bóng đỏ, trong khi nhà bếp dựng tạm ở sân sau thì khói lửa nghi ngút.

Uông Tễ và Phù Tô chọn một bàn ngồi xuống. Tiếng cười nói xung quanh rộn ràng không ngớt. Ngồi vào chỗ, Phù Tô kín đáo nắm lấy đầu ngón tay của Uông Tễ dưới lớp áo khoác.

“Lát nữa người ta thấy đó.” – Uông Tễ khẽ nhắc.

Nhưng Phù Tô không để ý, thần thái vẫn tự nhiên như thường. Ông chủ tiệm thịt họ hay mua cũng có mặt, vừa thấy họ đã vẫy tay chào từ xa. Phù Tô gật đầu đáp lại, thản nhiên nói: “Mối tình đầu ai cũng vậy hết trơn, dính nhau như sam.”

Đến khi trên bàn hết sạch hạt dưa và trái cây khô, lễ cưới cũng chuẩn bị bắt đầu.

Trước khi vào nghi thức, họ phải đốt pháo ở cửa. Tiếng pháo vang lên bất ngờ, Uông Tễ phản xạ nhanh, đưa tay che lấy tai Phù Tô ngay khi âm thanh nổ ra.

Ngoài cổng viện, khói trắng bốc lên, tiếng pháo dù cách bức tường vẫn vang dội. Ở chân núi, âm thanh vui tươi ấy lan tỏa giữa đất trời. Khi khói trắng bị gió cuốn tan, chỉ còn lại những mảnh vụn đỏ rực rải đầy mặt đất.

Pháo vừa dứt, Uông Tễ buông tay. Trong làn khói, không ai chú ý quá nhiều, ngoại trừ cô bé ngồi cùng bàn, đang được ba bế trên tay và che tai. Bé chăm chú nhìn họ, rồi nói giọng trẻ con ngọng nghịu: “Chú Tô sợ pháo hỏ?”

Răng đang thay nên giọng nói hơi ngọng.

Uông Tễ thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Đúng rồi, chú Tô con nhát gan, sợ tiếng lớn.”

“Con cũng nhát gan, nhưng bà nội con nói nhát gan hông sao. Con khỏe lắm nho! Chú Tô có khỏe hông?”

Ba bé cười, xoa đầu búi tóc nhỏ buộc sau gáy con gái: “Con gái ba đúng là không ngại người lạ.”

Hai cha con tiếp tục đùa, dưới bàn, Uông Tễ bất ngờ bị ai đó nhéo nhẹ vào chân. Anh quay lại, ánh mắt thoáng chút nghịch ngợm.

Phù Tô nhìn anh chằm chằm vài giây, rồi bất ngờ ghé sát tai thì thầm: “Không chỉ khỏe mà còn dai nữa.”

“Anh đúng là hết thuốc chữa.” – Uông Tễ trừng mắt, ngỡ ngàng đến không nói được lời nào.

Lễ cưới bắt đầu, vừa nãy ai nấy còn tám chuyện rôm rả, nhưng đến lúc nghi thức diễn ra, tất cả đều nghiêm túc, tập trung nhìn lên sân khấu, nhiệt tình cổ vũ theo từng lời của người dẫn chương trình.

Có vẻ cặp đôi đã bàn bạc trước, buổi lễ không chọn cách sướt mướt như những đám cưới truyền thống. Thay vào đó, mọi nghi thức đều vui vẻ, nhẹ nhàng.

Giữa buổi, khi chú rể đang nói lời bày tỏ cảm xúc đầy chân thành, đứa em họ tuổi teen ngồi dưới không nhịn được bèn buột miệng: “Chờn ơi, ngọt muốn sún răng luôn!” khiến cô dâu bật cười không ngớt.

Phần cuối chương trình là nghi thức ném hoa cưới. Đội tổ chức vốn dày dạn kinh nghiệm, biết rằng thời nay mọi người không quá mặn mà với việc bắt hoa, nên họ sắp xếp trước vài người thân quen của cô dâu chú rể ra đứng chờ.

Bó hoa nhỏ nhắn, xinh xắn, không nặng lắm. Cô dâu mỉm cười, nhắm mắt ném về phía sau. Có lẽ vì sức mạnh hơi quá tay, bó hoa vọt qua những cánh tay vươn cao, rơi thẳng vào lòng Phù Tô đang ngồi ở một góc.

Cả đám đông lập tức dõi theo bó hoa, rồi ánh mắt dừng lại trên người hắn. Người dẫn chương trình thấy một anh chàng cao ráo, bảnh bao thì tỏ ra phấn khởi, nói lớn: “Mời anh chàng vừa nhận được lời chúc phúc từ cô dâu chú rể lên sân khấu nào!”

Khán giả lại rộ lên tràng vỗ tay cổ vũ. Trong số khách mời cũng có khá nhiều thanh niên. Thấy người nhận hoa là một anh chàng đẹp trai phong độ, họ càng nhiệt tình hơn.

Phù Tô cúi nhìn bó hoa trong tay, không nhịn được bật cười. Nhưng giữa bầu không khí sôi động thế này, ngày vui của người ta, hắn không muốn làm tụt hứng. Hắn liếc nhìn Uông Tễ, rồi đứng dậy, bước lên sân khấu cùng bó hoa.

Đứng trên đó, mọi thứ càng rõ ràng hơn. Phù Tô cao lớn, dáng người thẳng tắp, nổi bật giữa ánh đèn.

Ngay lập tức, dưới khán đài có người hỏi lớn: “Chờn ơi, nhìn lịch lãm ghê. Nhà ai đây, không nhận ra luôn! Có vợ chưa vậy?”

MC đứng bên cạnh Phù Tô, cảm giác hơi áp lực trước khí chất của hắn, nhưng vẫn chuyên nghiệp giơ micro: “Vậy xin mời anh giới thiệu đôi chút về mình. Hôm nay anh tham dự hôn lễ này với tư cách gì?”

Phù Tô nhớ lại lời Uông Tễ nói rằng chú rể là họ hàng xa của anh, hắn cúi người trả lời: “Bạn thân của chú rể.”

Cô dâu đứng bên cạnh nghe vậy, nhỏ giọng trêu: “Ghê ha, có máu mặt ghê, sao anh không giới thiệu em quen sớm?”

Chú rể trông hoàn toàn bối rối, đến chính anh ta cũng không biết mình có một người bạn như thế.

MC tiếp tục phần chương trình: “Vậy anh có thể gửi lời chúc phúc nào đến cô dâu chú rể không?”

“Chúc mừng hai bạn,” Phù Tô nghiêng đầu nhìn đôi tân nhân, ánh mắt chân thành, “Trăm năm hòa hợp.”

Lời chúc vừa dứt, từ dưới khán đài, một cô gái bạo dạn lên tiếng: “Anh đẹp trai ơi, anh có người yêu chưa?”

Cả đám đông phá lên cười. Uông Dịch Dương đứng trong góc, không nhịn được giơ ngón tay cái trong lòng khen hay. Nhưng ánh mắt cậu ta lại lướt qua đám đông, dừng lại ở Uông Tễ, người đang mỉm cười nhàn nhạt.

Không khí ngày càng sôi nổi. MC là người rất chuyên nghiệp, tay cầm micro vừa cười vừa nói: “Nhận được bó hoa cưới là nhận được may mắn của cô dâu chú rể. Tôi xin chúc anh, nếu chưa có người yêu thì sớm tìm được, còn nếu có rồi thì mãi mãi hạnh phúc bên nhau, được không mọi người?”

Tiếng vỗ tay vang lên như pháo nổ. Phù Tô cười nhẹ, quay sang nhìn cô gái vừa đặt câu hỏi và đáp: “Có rồi.” 

Sau đó, ánh mắt hắn tìm đến Uông Tễ, vừa nhìn vừa nói thêm với MC: “Cảm ơn anh, cũng thay người yêu tôi cảm ơn lời chúc tốt đẹp này.”

Sau nghi thức, mọi người nhập tiệc. Trong sân, tiếng người phục vụ bưng bê thức ăn rộn ràng không ngớt.

Phù Tô quay lại bàn, vừa ngồi xuống đã chạm mắt Uông Tễ, nhưng chưa kịp nói gì thì bà cụ ngồi gần đó đã lên tiếng.

Bà là người quen biết hắn, từng cảm kích khi hắn chụp ảnh miễn phí cho mình. Giọng bà mang theo sự thật thà chất phác: “Thật sự có vợ rồi hả cháu?”

Để thể hiện sự kính trọng, bà còn dùng từ “vợ” rất truyền thống.

Phù Tô gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Dạ, thật sự có rồi ạ.”

Bà cụ mỉm cười hài lòng, chúc phúc một câu rồi quay lại ăn uống.

Uông Tễ cúi đầu cầm đũa, tai hơi đỏ. Anh cũng không rõ mình đang ngại ngùng hay là trái tim bỗng trở nên mềm mại trước cách gọi ấy.

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, Phù Tô lặng lẽ đưa bó hoa dưới bàn cho Uông Tễ.

“Cho em?”

“Ừ, cho em.”

Bó hoa chính là một nhánh hoa loa kèn trắng, cánh hoa thuần khiết, nhụy vàng nhẹ nhàng.

Ánh mắt Phù Tô dừng trên khuôn mặt Uông Tễ. Hắn có một khu vườn rộng lớn và cũng vô tình biết rằng ý nghĩa của hoa loa kèn trắng là “lòng chung thủy và tình yêu bất diệt.”

Hắn trao bó hoa ấy, cùng với lời nguyện yêu thương suốt đời.

Hai người đến dự tiệc bằng cách đi bộ cho khỏe. Tan tiệc, họ cũng đi bộ về.

Đường xuống dốc rồi lại lên dốc, lúc đầu còn có vài người đồng hành, nhưng lên đến đỉnh đồi thì chỉ còn lại họ.

Giữa mùa đông, đi qua vùng núi thế này, mọi giác quan bỗng như nhạy bén hơn.

Bó hoa được Uông Tễ để cẩn thận trong mũ áo khoác, vừa tiện vừa kín đáo. Ai nhìn thấy cũng chỉ nghĩ rằng Phù Tô không muốn cầm tay nên đưa cho anh.

Dưới chân núi, dòng suối nhỏ vẫn róc rách chảy, chưa đông cứng. Có vài chú chim sà xuống mặt nước, rồi đậu lên những hòn đá bên bờ.

Uông Tễ đứng lại ngắm dòng suối một lúc, lòng như được lấp đầy bởi niềm vui giản dị, nồng hậu của đám cưới ban nãy. Anh bỗng thấy lòng mình sáng rõ, mãn nguyện hơn bao giờ hết.

Phù Tô nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng vang lên: “Đang nhìn gì thế?”

Uông Tễ dường như không nghe thấy, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn dòng suối trong vắt.

Phù Tô lại hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Lần này, Uông Tễ quay đầu lại, khóe mắt hơi cong lên, ánh nhìn mang theo một vẻ vừa mềm mại vừa khiến tim người khác đập loạn nhịp: “Đang nghĩ đến cảnh cùng anh uyên ương nghịch nước.”

Một chiếc lá khô rơi xuống dòng suối, khiến bầy chim hoảng hốt bay lên, để lại trên mặt nước những gợn sóng lăn tăn.

Phù Tô không đáp, chỉ đứng yên nhìn anh. Vài giây sau, hắn đột nhiên cười khẽ, giọng trầm thấp: “Sai rồi, phải là cùng tôi động phòng hoa chúc.”
Bình Luận (0)
Comment