Trên Núi Có Chuyện Gì? - Uông Nhạ Nhạ

Chương 5

Sau khi làm xong thịt viên, nêm nếm muối và gia vị cẩn thận, Uông Tễ vẫn không dám đưa thẳng cho con chó nhỏ ăn.

Ở thôn quê, chó ta thường được cho ăn cơm thừa canh cặn, không ai quá chú trọng chuyện thức ăn. Nhưng con chó nhỏ này lại khác, là thú cưng của Phù Tô. Nhìn Phù Tô, Uông Tễ đoán con chó này chắc ngày thường được nuôi bằng thức ăn loại “xịn” như thịt hộp hoặc thức ăn dành riêng cho chó cao cấp. Thịt viên mà anh vừa làm, tuy ngon nhưng lại nêm muối, sợ cho nó ăn vào lại không tốt.

May mà trong máy xay thịt và cái bồn lúc nãy còn sót chút thịt vụn. Uông Tễ cẩn thận vét sạch, cố nặn được hai viên thịt nhỏ. Anh đặt mấy viên thịt vào nồi hấp, thêm nửa củ mài và một ít khoai lang đỏ vào chung. Con chó nhỏ cứ lẽo đẽo quanh chân, vừa sủa vừa rên ư ử đòi ăn. Uông Tễ cúi xuống, xoa đầu nó, vừa cười vừa nói: “Ráng chờ chút đi, cho mày ăn bữa ‘cơm chó bình dân’ nha.”

Con chó nhỏ tất nhiên không hiểu gì, nhưng cũng nghe lời, ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ dùng đầu cọ nhẹ vào chân Uông Tễ như để làm nũng.

Lúc đó, Uông Tễ ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân.

Dưới tán hoa sơn trà, Phù Tô đang ngồi trên chiếc ghế mây. Dáng ngồi thẳng tắp, ánh mắt hướng xuống đất, không biết đang nghĩ gì. Gương mặt hắn nổi bật, sắc nét như được điêu khắc từ ngọc, ánh sáng phản chiếu càng làm làn da trắng trẻo thêm phần rạng rỡ.

Uông Tễ đã gặp rất nhiều kiểu người trong đời. Công việc đòi hỏi anh phải tiếp xúc với đủ loại tính cách, từ chân chất đến mưu mẹo. Nhưng Phù Tô lại không giống bất kỳ ai anh từng gặp. Hắn không hẳn là người quá nổi bật hay lập dị, cũng chẳng hẳn là kiểu trầm mặc đơn thuần. Ở hắn có một vẻ tĩnh lặng đến kỳ lạ. Sự tĩnh lặng đó vừa ôn hòa, vừa tạo cảm giác xa cách, như thể dù có ngồi đối diện thì khoảng cách giữa hai người vẫn là một bức tường vô hình.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo Uông Tễ trở lại thực tại. Là một cuộc gọi quảng cáo. Anh lập tức cúp máy, liếc nhìn đồng hồ trên màn hình, nhận ra đã gần 12 giờ trưa.

Nồi cơm trên bếp củi đã chín từ lâu. Vì nhóm củi một lần khá cực, Uông Tễ nấu dư thêm một chút, tính để cơm thừa sáng mai chiên lên ăn. Trong nồi hấp, phần thức ăn cho chó vẫn chưa chín, củ khoai lang đỏ khi chọc thử vẫn còn cứng.

Anh bước ra khỏi bếp, đến bên chỗ Phù Tô, cười nói: “12 giờ rồi, hay ở lại ăn cơm luôn đi? Giờ về nấu chắc trễ lắm.”

Phù Tô đứng dậy, vẻ mặt như định từ chối.

Uông Tễ chỉ về phía con chó nhỏ đang lon ton theo sát phía sau, nói: “Viên thịt của nó còn chưa hấp chín, chẳng lẽ để tôi với nó ăn no, còn anh thì đói bụng ngồi chờ? Trưa nay tôi nấu cơm nhiều lắm, ở lại ăn một bữa đi, cùng thôn với nhau, không cần khách sáo.”

Anh nói liền một hơi, sợ Phù Tô ngại ngùng mà từ chối, nhưng cũng lo rằng nếu hắn thật sự từ chối, chính mình lại càng ngượng ngùng hơn. Vừa nói, Uông Tễ vừa cảm thấy hình như có điều gì đó không ổn.

Phù Tô đứng ngay trước mặt, im lặng nhìn anh, nhưng khi Uông Tễ nói hết, hắn hơi nghiêng đầu, quay tai trái về phía anh, ánh mắt vẫn điềm tĩnh nhưng lại lộ ra chút bối rối, tựa hồ đang dò hỏi điều gì.

Trong thoáng chốc, Uông Tễ hơi bối rối. Dù không muốn nghĩ xấu, nhưng những chi tiết nhỏ nhặt từ lần đầu gặp nhau đến giờ—tính cách ít nói, trả lời chậm rãi khiến anh không thể không đoán. Có phải… Phù Tô nghe không rõ?

Anh nuốt khan, môi mấp máy, rồi cố gắng điều chỉnh giọng nói: “Lưu lại ăn cơm đi?”

Lần này, anh cố ý nói chậm hơn, nâng giọng thêm chút: “Cơm tôi nấu nhiều lắm, đừng ngại.”

Phù Tô khẽ mỉm cười, nét mặt có chút giãn ra. Hắn đáp: “Vậy thì làm phiền cậu. Cảm ơn.”

Thấy hắn nhận lời, Uông Tễ nhẹ cả người. Anh gật đầu, quay trở lại bếp, nhưng vừa đặt tay lên kệ bếp đã vô thức vỗ trán một cái, trong lòng như có chút áy náy. Con chó nhỏ không hiểu chuyện gì, lẽo đẽo lại gần cọ vào chân anh. Uông Tễ cúi xuống, xoa đầu nó, như thể muốn xoa dịu cảm giác khó nói trong lòng.

Dù sao cũng phải nấu cơm, Uông Tễ nhanh chóng dọn dẹp tâm trạng rồi bắt tay vào việc. Sáng nay, anh có mua vài bó rau và trứng ở tiệm. Nhà còn ít tỏi non do thím Uông đưa hôm trước. Anh xào một dĩa củ mài với mộc nhĩ, rồi dùng tỏi non chiên thêm hai quả trứng gà.

Trong lúc dọn bếp, mắt anh vô tình liếc thấy cái túi đựng tai heo mà bà chủ tiệm thịt tặng kèm. Theo phản xạ, Uông Tễ liền băm hành tỏi, thêm ớt đỏ, rồi bỏ tai heo vào xào. Đến khi dĩa tai heo thơm phức được nhấc ra khỏi bếp, anh mới sực tỉnh: “Chờn đất! Tai heo hả?”

Nhìn dĩa tai heo đã xào xong, Uông Tễ có chút bối rối. Anh nghĩ thầm: Nếu dọn món này ra, Phù Tô có khi lại nghĩ mình đang cố ý chọc vào chuyện nhạy cảm của anh ta không nhỉ.

Vỗ trán một cái, anh quyết định để dĩa tai heo lại cho bữa tối. Trưa nay còn có thịt viên, xào tai heo làm gì cho thêm rắc rối. Nghĩ vậy, Uông Tễ đặt dĩa tai heo lên bệ bếp, định lấy màng bọc thực phẩm gói lại.

Đúng lúc này, Phù Tô bước vào bếp, lên tiếng hỏi: “Có cần tôi phụ gì không?”

“Không cần đâu,” Uông Tễ lắc đầu, xua tay, “Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần bưng ra là ăn được. Trời hôm nay không mưa, mình dọn ra sân ăn cho mát.”

Phù Tô gật đầu, ánh mắt lướt qua bệ bếp. Thấy hai dĩa thức ăn đã xong, hắn đưa tay cầm cả hai dĩa để mang ra sân.

Uông Tễ nhìn thấy, lòng chợt thắt lại. Một trong hai dĩa đó chính là dĩa tai heo. Mặt anh thoáng chốc cứng đờ. Sau mười năm kinh nghiệm làm việc, anh đã rèn luyện được sự điềm tĩnh, nhưng giờ đây biểu cảm trên mặt hoàn toàn phá vỡ. Uông Tễ chỉ muốn đập đầu vào đâu đó vì lỡ để Phù Tô mang món này ra.

Việc đến nước này, chỉ còn cách cố gắng hết sức. Uông Tễ múc nồi cơm to ra, tận dụng cơm cháy ở đáy nồi. Anh bẻ cơm cháy thành miếng nhỏ, rồi chế nước cơm vào, nấu thành một nồi cháo cơm cháy.

Lửa trong lòng bếp vẫn cháy rực, viên thịt trong nồi nước vẫn giữ được độ nóng. Anh lấy hai cái chén sứ, bỏ vào chút muối, dầu mè, và ít cần tây thái nhỏ còn dư lại. Sau đó, anh múc nước dùng nóng bỏ vào làm đế canh, kèm theo hai viên thịt, biến nó thành một tô canh thịt viên cần tây. Viên chiên cũng được múc ra để riêng. Mở nắp nồi hấp, cơm của con chó đã chín.

Uông Tễ cùng Phù Tô mang đồ ăn ra đặt trên bàn gỗ trong sân. Trong sân chỉ có một chiếc ghế nhỏ vừa tầm, anh đưa nó cho Phù Tô, rồi chỉ vào phòng khách: “Để tôi vô lấy thêm ghế.”

Khi Uông Tễ trở ra với chiếc ghế khác, Phù Tô đang ngồi ở bàn gỗ, lột khoai lang nóng hổi vừa hấp. Đầu ngón tay hắn ửng đỏ vì nóng, nhưng hắn vẫn thuần thục bẻ khoai lang thành miếng nhỏ, thổi nguội rồi thả vào chiếc chậu hoa dùng tạm làm bát cho con chó.

Con chó cắm đầu ăn xì xụp. Uông Tễ ngồi xuống đối diện Phù Tô. Hắn ngước lên, nở một nụ cười nhè nhẹ, cảm ơn anh: “Cảm ơn cậu nha, phiền cậu quá.”

Nụ cười cùng ánh mắt mang theo nét đùa giỡn của Phù Tô làm Uông Tễ thoáng ngẩn người. Tim anh đập lệch nhịp một chút. Dù vậy, anh không để ý lắm, lần kiểm tra sức khỏe trước đây cũng đã cho kết quả anh có vấn đề về nhịp tim.

“Chuyện nhỏ thôi mà, không có phiền gì đâu. Thử cơm xem ngon không.” Uông Tễ gắp một chén cơm, nhẹ giọng và chậm rãi.

Phù Tô cảm nhận được sự chú ý đặc biệt trong cách nói của anh.

Hắn nhận chén cơm, do dự vài giây rồi khẽ nói: “Tai tôi có chút vấn đề.”

Uông Tễ ngước mắt lên, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Phù Tô bình thản giải thích. “Mấy năm trước tôi bị ù tai do tổn thương thần kinh. Ban đầu chỉ là ù tai, nghe không rõ. Sau đó, thính lực giảm dần, thậm chí còn xuất hiện ảo giác. Lúc đó tôi đã đi khắp nơi chữa trị, có lúc tưởng bệnh thuyên giảm…”

Hắn dừng một chút, như cố chọn từ ngữ. “Nhưng hai năm trước, bệnh nặng thêm.”

Phù Tô kể mùa đông năm đó hắn phát bệnh nặng, tình trạng tệ hơn nhiều so với trước đây. Đi khám, bác sĩ chẩn đoán thêm bệnh hội chứng Meniere – một căn bệnh không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Hội chứng Ménière



“Thính lực giảm, ù tai liên tục… Tôi không chỉ bị suy nhược mà còn ảnh hưởng khả năng giao tiếp. Người khác nói chuyện mà hơi nhanh hay câu quá dài, tôi phải cố gắng lắm mới hiểu được.”

Hắn dừng lại, như trút ra sự thật đã chôn giấu. “Vậy nên tôi thường tránh nói chuyện với người khác.”

Hắn ngước mắt lên, lần đầu tiên thật lòng nhìn thẳng Uông Tễ: “Xin lỗi, tôi đã lạnh nhạt trong những lần gặp trước.”

Uông Tễ nhìn hắn, không nói được là tiếc nuối hay đau lòng. Sau vài giây, anh chỉ lắc đầu: “Không sao đâu.”

Anh lại nhắc lại một lần nữa, nhẹ nhàng và chắc chắn: “Không có việc gì đâu.”

Câu nói này dường như mang theo chút sức mạnh, làm Phù Tô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Việc nói ra bí mật giống như trút được một gánh nặng, hắn thả lỏng, cầm lấy đôi đũa, trong giọng nói còn lộ ra chút vui vẻ: “Đồ ăn hình như sắp nguội rồi.”

Hơi nóng bốc lên từ món ăn quả thật đã dần tan đi. Uông Tễ liền đáp: “Ăn mau đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa.”

Phù Tô gắp một viên thịt chiên, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm ngọt, nhai chậm rãi, cẩn thận thưởng thức. Hắn khẽ gật đầu, nói: “Ngon lắm.”

Bát canh thịt viên cần tây được đựng trong chiếc chén sứ Thanh Hoa, trông rất bắt mắt. Canh trong vắt, hương vị tươi ngon. Cần tây mang vị ngọt dịu. Phù Tô cầm muỗng, nghiêm túc uống hết một chén canh, từng viên thịt cũng được hắn ăn sạch không sót miếng nào.

Đã về quê một thời gian, Uông Tễ ngoài bữa cơm đầu tiên ở nhà chú Uông, vẫn luôn ăn một mình. Tuy ăn một mình cũng cảm thấy thoải mái, nhưng có thêm người thì đúng là vui hơn.

Phù Tô lại là người ít nói, ăn uống từ tốn, nhưng lại rất nể tình. Từng miếng cơm trắng đều được hắn nhai kỹ, như thể đang thưởng thức món ngon bậc nhất.

“Cơm này thơm thật,” Phù Tô cảm thán.

“Là vì nấu bằng bếp củi, so với nồi cơm điện thì chắc chắn thơm hơn.” Uông Tễ chậm rãi trả lời. Chính anh cũng đã lâu rồi không ăn cơm nấu bằng bếp củi, giờ đây từng hạt cơm lại khiến anh có cảm giác thân thuộc.

“Nhưng ngày thường chắc anh không dùng bếp củi đâu, đúng không?” Uông Tễ hỏi. Nhà quê thường vẫn giữ bếp củi, chắc chắn nhà Phù Tô cũng có, nhưng nhìn hắn không giống người hay nhóm bếp.

Quả nhiên Phù Tô lắc đầu: “Nhà có, nhưng chẳng dùng bao giờ. Tôi không nấu cơm.”

“Không nấu cơm?” Uông Tễ ngạc nhiên. “Vậy anh ăn gì?”

Phù Tô đang cắn một miếng củ mài. Miếng củ ngọt thanh như lê, giòn rụm, phát ra âm thanh rất vui tai. Hắn thong thả đáp: “Chủ yếu ăn yến mạch với bánh mì.”

Uông Tễ ngừng lại một chút, gắp thêm một viên thịt, tò mò hỏi: “Ngày nào cũng ăn như thế à?”

Phù Tô cười nhẹ, ánh mắt thấp thoáng nét vui vẻ: “Tôi không giỏi dùng lửa để xào nấu. Ăn mấy món đơn giản như vậy là tiện nhất.”

Uông Tễ gật đầu, bỏ viên thịt vào miệng, trong lòng không khỏi cảm khái. Nhìn đôi tay khớp xương rõ ràng của Phù Tô, anh không thể không nghĩ đến văn hóa ẩm thực phong phú của Trung Hoa. Một người về nước rồi mà ngày nào cũng ăn bánh mì, nghĩ đi nghĩ lại, thật sự cảm thấy có chút đáng thương.

Uông Tễ bưng ra hai chén canh cơm cháy, đặt một chén trước mặt Phù Tô: “Uống thử đi, chắc anh ít khi uống cái này.” Canh cơm cháy không phải món đắt đỏ, nhưng với Phù Tô, món ăn này chắc hẳn rất mới lạ.

Phù Tô nhận lấy chén, thổi nhẹ hơi nóng trước khi nhấp một ngụm nhỏ, sau đó, không nói gì, liền uống liền một hơi hết nửa chén.

“Rất thơm.” Hắn vừa nói vừa nhấm nháp phần cơm cháy mềm mại trong chén.

“Đúng không? Chỉ có bếp củi lửa mới nấu được như thế này, bên ngoài rất hiếm khi tìm thấy.” Uông Tễ giải thích.

Cơm cháy giòn vàng khi được đun trong nước cơm củi lửa, ngấm đều tạo thành hương vị đặc trưng mà khó có cách nào thay thế.

Thấy chó con ăn xong đồ trong bát mà vẫn không ngừng hít hà mùi cơm thơm nồng, Uông Tễ cũng múc cho nó một chén nhỏ. Chó con vùi đầu ăn sạch, sau đó nằm dài xuống đất tiêu hóa, một lát sau lại bật dậy, chạy đến bên chân Uông Tễ và Phù Tô cọ cọ vài lần, rồi nhanh chóng chạy đi chơi.

“Nó ăn uống no đủ thế này là định về nhà à? Có nhận được đường không đấy?” Uông Tễ hỏi.

Phù Tô lắc đầu, chậm rãi giải thích. Hóa ra, chó con không phải do hắn nuôi hẳn hoi, mà chỉ là trước đó hắn đã từng cho nó ăn vài lần, vậy nên giờ nó nhận hắn là “chủ”. Khi đói bụng, nó sẽ chạy đến tìm hắn, ăn no rồi lại tha thẩn chơi khắp núi. Chỉ khi trời trở lạnh hoặc người bẩn thỉu mới ghé vào nhà hắn ngủ nhờ, hoặc lay hắn dậy để xin tắm rửa.

“Con này không lớn lắm mà biết chọn người ghê.” Uông Tễ bật cười, đánh giá.

Phù Tô không mấy quan tâm đến chủ đề này. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chén cơm cháy, rồi bất chợt hỏi: “Tôi chụp ảnh được không?”

“Được chứ.” Uông Tễ đáp, “Nhưng món ăn này đều đã ăn dở rồi, có khi không được đẹp.”

“Không sao đâu.” Phù Tô mỉm cười, lấy điện thoại ra. Bàn tay hắn lớn, các khớp rõ ràng, cầm chiếc điện thoại trong tay khiến nó trông nhỏ hơn hẳn.

Hắn hơi nghiêng người, tùy ý bấm chụp một tấm, sau đó đưa điện thoại cho Uông Tễ xem: “Đồ ăn cậu nấu đẹp lắm, bối cảnh cũng đẹp, lên ảnh trông thật sự rất ấn tượng.”

Ngón tay chạm nhẹ vào màn hình, trên đó hiện ra bức ảnh: phía xa là những ngọn núi xanh mướt, trong sân hoa sơn trà nở đỏ rực, một vài bông rơi lả tả trên đất, còn trên bàn gỗ là chén canh cơm cháy men xanh, đơn giản mà hài hòa với đủ sắc xanh, đỏ, trắng, vàng. Trong ảnh, bàn tay đang cầm đũa của Uông Tễ hơi mờ đi, tạo cảm giác ấm áp, chân thực.

Quả thực rất đẹp.

Sau khi ăn xong, Phù Tô không để Uông Tễ dọn dẹp, sau khi dọn xong mọi thứ thì ngồi trong sân uống một tách trà, tận hưởng hương hoa sơn trà thoang thoảng.

Đến lúc chia tay, đứng ở cửa sân, hắn đột nhiên hỏi: “Lúc trưa cậu xào cái gì với ớt cay vậy? Mềm mềm, hơi dính, vị rất lạ.”

Hóa ra, từ lúc ăn miếng đầu tiên, hắn đã muốn hỏi nhưng vì ngại không lễ phép nên nhịn. Giờ quen Uông Tễ hơn chút, hắn mới không nhịn được mà lên tiếng.

Uông Tễ nghe vậy bỗng ngẩn người, lát sau mới chậm rãi đáp: “… Là lỗ tai heo.”

Phù Tô hơi nhíu mày.

Uông Tễ vội vàng giải thích: “Không phải tôi cố ý đâu. Sáng nay ra chợ mua thịt, cô bán thịt cho thêm một ít. Lúc trưa nấu cơm, tôi vô ý xào luôn…”

Anh nói nhanh rồi lại chậm, cố gắng giải thích rõ ràng mà vẫn lo Phù Tô khó chịu. Nhưng chưa kịp nói hết, Phù Tô đã bật cười.

Không phải kiểu cười xã giao, mà là thật sự thoải mái, tự nhiên. Nụ cười ấy tựa như cơn gió núi mát lành ùa đến, khiến người ta bất giác cảm thấy dễ chịu.

“Ăn gì bổ nấy à?” Phù Tô nói, giọng hơi trêu đùa.

Uông Tễ ngơ ngác.

Phù Tô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mềm mại: “Cảm ơn nhé.”
Bình Luận (0)
Comment