Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 40

Trong văn phòng lớn như vậy

Thẩm Mặc Thần lật xem tư liệu bộ phận danh tiếng đưa tới, hơi nhíu lông mày, trong mắt lóe lên sắc bén, nhìn về phía bộ giám đốc danh tiếng hỏi: "Nếu như tôi muốn thu mua đài này, anh cần bao lâu để nó khởi tử hồi sinh?"

"Ba tháng." Giám đốc danh tiếng trả lời.

Thẩm Mặc Thần bỏ tư liệu lênbàn, ra lệnh: "DOIT."

Điện thoại Thẩm Mặc Thần kêu lên, là Giang Nam Phong.

Thẩm Mặc Thần nghe: "Biết rồi, giờ tôi tới."

Trường học

Thủy Miểu Miểu lên lớp.

Hai tiết tiếng Anh, hai tiết văn hóa Trung Quốc.

Âm điệu của thầy dạy tiếng khá hay, Thủy Miểu Miểu thật sự là say, còn không thể nghe tiếp, não đã nghỉ dưỡng hai tiết.

Điện thoại di động kêu lên.

Thủy Miểu Miểu bị đánh thức, lau nước miếng, ngẩng đầu, chung quanh đến một bạn học cũng không có.

Cô cầm điện thoại di động lên, thấy là một dãy số.

Nhìn có chút quen thuộc.

Nghe.

"Cô không cần đi sân tập, đến phòng giáo vụ 608 lầu sáu, đây là phòng làm việc của tôi." Tiếng Thẩm Mặc Thần thanh nhã từ trong điện thoại di động truyền ra.

"A." Hóa ra là Thẩm Mặc Thần.

Thủy Miểu Miểu cúp điện thoại, cất túi, qua phòng giáo vụ.

Hôm nay cô mang đồ đi trả lại Thẩm Mặc Thần, về sau, đường ai nấy đi, cũng không tiếp tục liên lụy.

Kỳ thật, lúc cô lên mạng, tìm kiếm tập đoànThẩm thị một chút.

Tập đoàn Thẩm thị làm bất động sản, rất nhiều thành thị đều có thương vụ quảng trường của anh, mấy năm gần đây cũng bắt đầu làm IT, là một tập đoàn công ty lớn lên sàn.

Người thân phận như vậy, làm sao xuất hiện trong công ty quảng cáo, trong trường học?

Não tử bị cửa kẹp sao?

Thủy Miểu Miểu đi lên lầu sáu, tìm tới văn phòng 608, trên đó viết phó hiệu trưởng.

Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, gõ cửa.

"Tiến vào." Tiếng Thẩm Mặc Thần từ trong cửa truyền ra.

Thủy Miểu Miểu đẩy cửa ra, nhìn thấy anh ngồi trước máy vi tính, ánh mắt chuyên chú ở trên màn ảnh, trên tay cầm điện thoại di động, nói ra: "Thật sao? Cấp 85 người khác cần dùng 1 năm, cậu ta lại chỉ dùng 1 tháng, hoặc là, trò chơi này có đại Bug, hoặc là, tôi hoài nghi đối phương có chương trình giải mã, lập tức liên hệ bộ phận kỹ thuật tìm ra biện pháp thăng cấp, mặt khác, nói cụ thể địa chỉ cậu ta cho tôi."

Thủy Miểu Miểu nhìn anh bận việc, khác với vẻ lười biếng bình thường, thêm một tia cứng rắn lạnh lùng

Cô đặt túi bên cạnh anh, quay người, chuẩn bị đi.

Cổ tay đột nhiên bị Thẩm Mặc Thần nắm chặt.

Anh để di động qua một bên, nhìn về phía cô, đôi mắt nhìn sang túi, thêm một tia tà mị, hỏi: "Đều giặt sao?"

"Đương nhiên, Thẩm Tổng không yên tâm, có thể giặt lần nữa." Thủy Miểu Miểu cong đôi mắt lên, cười hì hì đáp.

Nhiệt độ bàn tay anh quá cao, giống như đầu mẩu thuốc lá, cô dùng sức rút ra, xoa xoa cổ tay.

Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường nhìn cô một cái, cầm túi lên, lấy quần lót của anh từ bên trong ra.

Tiện tay, ném quần cho cô.

Thủy Miểu Miểu tiếp lấy theo bản năng.

"Cái này, cô mặc qua, tôi không muốn." Thẩm Mặc Thần hời hợt nói.

Nghe, cảm giác rất ghét bỏ.

Thủy Miểu Miểu đỏ mặt, trong mắt giống như bốc lên hai đám lửa, nắm thật chặt quần lót trong tay.

Cô cảm thấy, từ ngày hôm qua anh rửa tay, đến câu nói này, anh liền cố ý nhục nhã cô.

Được rồi, không thể trêu vào, còn không trốn thoát sao?

Thủy Miểu Miểu khẽ vuốt cằm, quay người, rời đi.
Bình Luận (0)
Comment