Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 41

Thẩm Mặc Thần không nhanh không chậm đứng dậy, nhìn qua bóng lưng cô, thong dong mà hỏi: "Tôi xem qua hồ sơ của cô, năm nay cô 25, ở lại rất nhiều lớp, nghe cô dẫn chương trình rất cơ trí, lúc đi học não nghỉ ngơi ha."

Thủy Miểu Miểu dừng lại, hơi nhíu lông mày.

Não anh mới nghỉ ngơi, não cả nhà anh đều nghỉ ngơi!

Thẩm Mặc Thần khóa gáy cô lại, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lóe lên ánh sáng dị thường, như có điều suy nghĩ hỏi: "Hay là, cô xảy ra chuyện nhất định phải tĩnh dưỡng?"

Thủy Miểu Miểu cảm thấy, khẳng định Thẩm Mặc Thần hoài nghi gì đó, nhất định cô phải trấn định, mới không tiến vào thiết kế của anh.

Nghĩ tới đây

Thủy Miểu Miểu khôi phục trầm tĩnh, liếc xéo Thẩm Mặc Thần, trong mắt nhiều thêm một chút khiêu khích, lý luận nói: "Người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo, thân thể tôi không tốt, thì nghỉ ngơi, không bình thường sao? Ngược lại người tuấn mỹ giỏi giang như Thẩm tổng mà tìm không được người yêu, là không phát dục tốt sao?"

Trong mắt Thẩm Mặc Thần lướt qua sắc bén, nhanh chóng ẩn dấu trong đôi mắt u sâu, câu lên nụ cười kỹ xảo, đi về phía Thủy Miểu Miểu, giọng nói trở nên yêu muội, khàn khàn mấy phần, hỏi: "Tôi có phát dục tốt hay không, không phải cô biết sao?"

Trong lòng Thủy Miểu Miểu run lên, lui về phía sau mấy bước, tựa vào tường, phía sau lạnh buốt để cho cô giật mình một cái.

Lập tức, Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười, che giấu sự chột dạ của mình, nói ra: "Anh phát dục có tốt hay không? Làm sao tôi biết! Tôi vfThẩm tổng mới nhận biết hôm qua, không nên vu cho tôi?"

Tay phải Thẩm Mặc Thần chống bên cạnh cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

Thủy Miểu Miểu có chút khẩn trương.

Thẩm Mặc Thần có một loại cảm giác áp bách mãnh liệt bẩm sinh, ánh mắt kia, giống như hai tia X quang liếc một chút, có thể nhìn thấu, để cho người ta không dám lỗ mãng trước mặt anh.

Thế nhưng, càng như vậy, cô càng không thể lo lắng.

Thủy Miểu Miểu mở to hai mắt, nhìn thẳng anh, đôi mắt dao động, mang theo quật cường, càng nhiều, lại không kiều mị mà linh động.

Thẩm Mặc Thần cảm thấy, bị cô nhìn như vậy, trong lòng có loại cảm giác bạo động không cách nào khắc chế và kháng cự, dưới ánh mắt dẫn dắt của cô, nhiệt độ huyết dịch tăng cao.

Anh đưa tay, ngón trỏ đặt ở trên môi cô.

Xúc cảm trên môi quá mãnh liệt, giống như là có dòng điện, xuyên qua, thân thể Thủy Miểu Miểu khẩn trương cứng ngắc.

Thẩm Mặc Thần từ từ tới gần cô, khàn giọng nói: "Chưa từng thử qua, nói tôi phát dục không tốt, này là không đúng."

Thủy Miểu Miểu cảm thấy anh quá nguy hiểm.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.

"Tôi đã biết." Thủy Miểu Miểu chui ra từ khuỷu tay anh.

Còn không có đứng vững, anh nhanh chóng ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực của mình, nhìn xuống đôi mắt cô hốt hoảng, hỏi: "Biết cái gì rồi hả?"

Thủy Miểu Miểu dùng sức giãy dụa, vặn eo.

Thế nhưng, căn bản không tránh thoát được cánh tay như kìm sắt của anh.

"Anh thả tôi ra." Thủy Miểu Miểu xấu hổ nói, sắc mặt đỏ lên.

Tay Thẩm Mặc Thần đè mông cô lại, rút ngắn thân thể với anh anh.

Giữa hai người không kẽ hở.

Bời vì quá gần, Thủy Miểu Miểu cảm giác rõ rệt phía trên đường bụng mình, biến hóa của anh.

To lớn, nóng rực, giống như một con sư tử đang thức tỉnh, kiên cường, như sắt.

Cô sợ hãi Thẩm Mặc Thần như vậy.

Giọng của anh, ngữ khí, đều cường thế, nhưng, khí thế, vô cùng bá đạo.
Bình Luận (0)
Comment