Trêu Chọc - Mộc Hề Nương

Chương 19

“Đây là thằng bé nhà ông à?”

Đỗ Vân Sinh quay đầu nhìn: “Nó là cục bông nhỏ.”

“Cục bông nhỏ?”

“Ông trông nó không giống à? Bọc lại, trông giống một cục nhỏ, chỉ biết nói ‘đa đa’.”

Bạn tốt trào phúng: “Nó mới bao lớn mà ông bắt nó nói được?”

Đỗ Vân Sinh bĩu môi: “Nó cũng chẳng phải người.”

Bạn tốt: “Nói vớ nói vẩn.”

Đỗ Vân Sinh ngồi bên cạnh, khóe mắt liếc bé con. Bé con trắng mềm đáng yêu, giơ hai cánh tay mập mạp ‘đa’, ‘đa’ đòi bế, thế mà hắn lại nhẫn tâm không chịu bế.

Bạn tốt đưa bé con cho hắn: “Cục bông nhỏ do ông sinh mà sao ông không dỗ?”

Đỗ Vân Sinh phiền muốn chết, ôm cục bông nhỏ vào trong lòng, nói với bạn tốt: “Ông không thấy lạ à? Ông không sợ? Ông không thấy kỳ quái luôn?”

“Kỳ quái chỗ nào?”

“Tôi là đàn ông.”

“Vớ vẩn, tôi với ông lớn lên cùng nhau, từng ngồi xổm trong cùng cái bồn cầu sao lại không biết?”

“Ông thật sự chấp nhận nổi à? Tôi là đàn ông đấy! Sinh con chẳng phải là chức năng chỉ phụ nữ mới có sao?”

“Đề cập đến phân biệt giới tính, tiểu Đỗ.”

“…” Đỗ Vân Sinh xua tay: “Không tào lao với ông nữa.”

Bạn tốt bất đắc dĩ lắc đầu, móc điện thoại ra lướt lướt tra tra, sau đó giơ lên trước mặt hắn: “Nhìn cho kỹ vào.”

Đỗ Vân Sinh cầm lấy nhìn, xem xong đôi mắt trợn tròn, há hốc miệng, vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên: “Đàn, đàn, đàn ông sinh con?!”

“Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có. Đã sớm xuất hiện rất nhiều trường hợp sinh con rồi đấy ạ.” Bạn tốt cáu kỉnh nói với hắn.

Đỗ Vân Sinh lắp bắp: “Nhưng mà, không phải chứ. Bọn họ sinh con là bởi vì trong cơ thể có cơ quan sinh dục nữ, tôi làm gì có —— chúng là cổ trùng.”

Bạn tốt ngẫm nghĩ, gật đầu tán đồng: “Ông nói đúng, vậy ông cảm thấy cục bông nhỏ là cổ trùng à?”

Đỗ Vân Sinh cúi đầu nhìn cục bông nhỏ, cục bông nhỏ nghiêng đầu: “Đa?”

Trong đôi mắt tròn xoe của bé con tràn đầy vẻ ngây thơ vô tội. Đỗ Vân Sinh nhìn thấy, không nhịn nổi hôn chụt chụt hai phát.

Cục bông nhỏ vui mừng đến đạp thẳng chân, kêu lên: “Đa! Đa!”

Ngẩng đầu, Đỗ Vân Sinh nhìn thấy bạn tốt với vẻ mặt khinh bỉ. Hắn bỗng nhận ra lời nói và việc làm của mình không nhất quán, bèn hơi ngượng ngùng nói: “Cục bông nhỏ rất đáng yêu.”

“Nó đáng yêu, bởi vì cha lớn của nó là một đại mỹ nhân. Ông được đấy, trong bản nhiều người đẹp như thế không trêu, lại chọc trúng vu cổ sư nhà người ta.”

“Lúc đầu tôi không biết mà.”

Bạn tốt: “Vậy giờ ông định thế nào?”

“Không biết.”

“Vân Sinh, ông năm nay bao tuổi rồi?”

Đỗ Vân Sinh nhíu mày: “Ông chẳng phải biết rồi còn gì?”

Bạn tốt gật đầu: “Tôi biết mà, cho nên tôi mới muốn hỏi ông. Đã là người trưởng thành rồi, tuổi cũng không còn nhỏ, rất nhiều người ở tuổi ông đã sớm thành gia lập nghiệp, dù không thành gia, ít nhất cũng hiểu chuyện. Tuy nói gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình, chuyện tình cảm anh tình tôi nguyện, nhưng đặt trên người ông, tôi lại không cho là hợp lý.”

Đỗ Vân Sinh: “Ông có ấn tượng xấu với tôi đến vậy à?”

Bạn tốt chỉ vào hắn: “Ông thấy sắc nảy lòng tham, đối xử tình cảm một cách tùy tiện, nói yêu thì yêu, nói không yêu thì không yêu, cũng chẳng bao giờ để ý cảm xúc của đối phương, và sự tổn thương khi nói lời không yêu đối với đối phương. Đúng, ông rất trung thực thẳng thắn. Ông sẽ không ngoại tình khi chưa chia tay, nhưng thế là không phải thay lòng đổi dạ ư? Tôi không bắt ông phải một dạ đến già, phải yêu một người cả đời, nhưng ít nhất ông cũng phải nghiêm túc một chút.”

Đỗ Vân Sinh rầu rĩ: “Ông chỉ trích tôi.”

Bạn tốt trợn trắng mắt: “Ông là bạn tôi, tôi mới mắng ông. Ông trêu chọc Đằng Chỉ Thanh, tôi hỏi ông có phải thực sự không hề có cảm giác với y không? Nếu đúng, tôi sẽ nghĩ cách đưa ông ra ngoài, để y mãi mãi không thể dây dưa với ông nữa.”

Đỗ Vân Sinh: “Ông có năng lực đến vậy sao?”

Bạn tốt: “Ông nghĩ câu bạn bè khắp thế gian của tôi là nói đùa à? Lúc trước vị đại sư kia không có biện pháp, nhưng trên thế giới này thiếu gì người tài giỏi. Nếu quá lắm thì là kết quả hai bên đều thất bại thôi.”

“Cho nên,” Bạn tốt nghiêm túc nói với Đỗ Vân Sinh: “Ông phải suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định. Tôi có thể cứu ông. Tôi không đồng ý chuyện Đằng Chỉ Thanh giam cầm ông, bắt ông sinh con, song tôi cũng phải phê bình ông. Nhưng so với mấy cái đạo lý, Vân Sinh, quyết định của ông còn quan trọng hơn.”

Đỗ Vân Sinh sửng sốt, thật lâu sau mới trả lời bạn tốt: “Tôi không biết.”

Bạn tốt: “Tôi lại chả rõ tính ông thế nào. Nên là, cho ông thời gian để mà cẩn thận suy nghĩ đấy. Nhưng ông vẫn nên nhanh chóng đưa ra quyết định đi, tôi còn phải mang ông ra ngoài gặp bác sĩ.”

Đỗ Vân Sinh ngờ vực: “Tại sao?”

Bạn tốt: “Đằng Chỉ Thanh đã nói với tôi về những triệu chứng của ông. Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ bảo ông có lẽ đang bị trầm cảm. Tốt nhất là đi ra ngoài kiểm tra xem, điều trị càng sớm càng tốt.”

Đỗ Vân Sinh mở miệng, muốn từ chối.

Bạn tốt nhàn nhạt ngắt lời hắn: “Câm miệng, ông không có quyền từ chối. Mặt khác, ông bàn bạc kỹ càng với Đằng Chỉ Thanh đi. Nếu không mở lời được, tôi sẽ nhốt hai người vào cùng một phòng, không nói xong không cho đi ra.”

Đỗ Vân Sinh sờ mũi, không dám chen vào lời bạn tốt.

Bạn tốt là người có tính mẹ già, luôn quan tâm đến bạn bè, nên anh ta mới có bạn bè muôn nơi, có rất nhiều mối quan hệ.

Đến tối, Đằng Chỉ Thanh trở về, bế cục bông nhỏ về phòng bên cạnh.

Đỗ Vân Sinh trằn trọc trong phòng, đột ngột ngồi dậy rồi chân trần chạy sang phòng bên.

Đằng Chỉ Thanh đang quấn chặt quần áo trên người cục bông nhỏ, quay đầu thấy Đỗ Vân Sinh hùng hổ xông vào nói: “Trời thu mát mẻ, đừng cứ đi chân trần.”

Đỗ Vân Sinh ngơ ngác nhìn y: “Tôi bị bệnh.”

Đằng Chỉ Thanh ngước mắt, lẳng lặng nhìn hắn.

Đỗ Vân Sinh lặp lại: “Tôi bị bệnh.”

Đằng Chỉ Thanh mặt không cảm xúc: “Vân Sinh, ta sẽ không để em đi. Em bị bệnh, ta sẽ chữa khỏi cho em.”

Đỗ Vân Sinh chỉ vào ngực: “Tâm bệnh, anh có thể chữa?”

Đằng Chỉ Thanh trong mắt thoáng qua vẻ đau xót: “Vân Sinh, ta không thể để em đi.”

Đỗ Vân Sinh bị tâm bệnh bởi vì ở bên y. Nếu muốn chữa tâm bệnh, Đỗ Vân Sinh phải rời xa y.

Đằng Chỉ Thanh biết rõ lời Đỗ Vân Sinh còn chưa nói, y đau lòng đến khó thở, trái tim cũng đau. 

“Vân Sinh, em có tâm bệnh, ta cũng không bệnh sao?” Đằng Chỉ Thanh đứng dậy, đi về phía Đỗ Vân Sinh. Đôi mắt mỹ lệ của y khóa chặt trên người yêu, trong mắt là sự đau đớn thấy rõ.

“Đỗ Vân Sinh, trái tim ta không biết đau sao?”

“Có phải em căn bản không nghĩ đến ta sẽ đau lòng?”

“Trong mắt em, ta không phải là người, không có trái tim, không biết buồn khổ?”

“Em nói yêu thì yêu, nói ở bên nhau là ở bên nhau. Người nói kết hôn, nói cả đời không thay lòng là em. Nhưng người nói chia tay là chia tay, nói không yêu, nói lời xin lỗi là có thể chia tay rời xa cũng là em.”

Đằng Chỉ Thanh vuốt ve gương mặt Đỗ Vân Sinh, nhẹ giọng nói ở bên tai hắn: “Đỗ Vân Sinh, nếu em là người thấy sắc nảy lòng tham, có thể tiếp tục yêu khuôn mặt này không?”

Đỗ Vân Sinh trợn mắt nhìn Đằng Chỉ Thanh, bỗng bắt đầu há mồm thở dốc rồi từ từ ngồi xổm xuống. Hai tay hắn ôm đầu, muốn hét lên rồi lại không phát ra tiếng. Miệng hắn khép mở vài lần, muốn xin lỗi, rồi lại phát hiện thật ra mỗi lần ‘Thực xin lỗi’ đều tàn nhẫn vô cùng.

Bởi vì chỉ có từ chối, mới luôn nói lời xin lỗi.

Nhưng ngoài ‘Thực xin lỗi’, Đỗ Vân Sinh lại không biết nên nói gì cả. Hắn cảm thấy áy náy, rất áy náy.

Đỗ Vân Sinh luôn tùy hứng. Từ trước đến giờ đều được chiều chuộng, cho dù là người yêu cũ hay là bạn bè, họ luôn sẵn lòng chiều theo hắn, cho hắn tự do, cho hắn vui vẻ.

Nên Đỗ Vân Sinh yêu ghét tùy ý, vẫn luôn có sự tùy hứng ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.

Đằng Chỉ Thanh không phải những người ở bên ngoài, Đỗ Vân Sinh vẫn không hề nhận ra sao?

Không —— Đỗ Vân Sinh biết, nhưng hắn lựa chọn xem nhẹ, làm theo trái tim mình, tùy tiện kéo Đằng Chỉ Thanh vào giấc mộng đẹp đẽ. Đến khi hưởng thụ đủ vui vẻ trong mộng rồi, hắn có thể nhẹ nhàng thoát ra rời đi, nhưng còn người bị bỏ lại trong mộng thì sao?

Hắn có từng nghĩ đến liệu A Thanh có thể đi ra hay không?

Có lẽ đã từng nghĩ đến, nhưng không quan tâm.

Bởi vì Đằng Chỉ Thanh vẫn luôn cư xử rất lãnh đạm. Trong mối quan hệ này, y dường như luôn ở thế bị động, vĩnh viễn đứng im tại chỗ lẳng lặng nhìn Đỗ Vân Sinh.

Nên là Đỗ Vân Sinh tự nhủ rằng Đằng Chỉ Thanh thật ra cũng không yêu hắn đến vậy. Thế nên hắn đã quên mất ánh mắt vẫn luôn chỉ nhìn hắn. Nếu không phải yêu một cách sâu đậm thì làm sao ánh mắt ấy lại có sự dịu dàng không thể giấu nổi?

“A Thanh, tôi nên làm sao bây giờ?”

Đỗ Vân Sinh nghẹn ngào hỏi Đằng Chỉ Thanh, thật ra cũng là đang hỏi chính bản thân mình.

Nếu hắn thật sự không yêu Đằng Chỉ Thanh, tại sao còn vì thấy Đằng Chỉ Thanh buồn khổ mà đau lòng?

Đằng Chỉ Thanh rũ mắt nhìn Đỗ Vân Sinh đang đau khổ khó xử, y cũng không có cách nào.

Nhưng cho dù kết cục là chết, y cũng không thể buông tay.

Đằng Chỉ Thanh khom lưng, ôm Đỗ Vân Sinh vào trong lòng như ôm một đứa trẻ.

“Dây dưa đến chết đi.”

Hết chương 19.
Bình Luận (0)
Comment