Trêu Chọc - Mộc Hề Nương

Chương 20

Cuộc trò chuyện đêm đó tuy vừa mới bắt đầu đã chết non, nhưng không phải không có tác dụng, ít nhất Đỗ Vân Sinh đã bắt đầu suy nghĩ về hành vi của mình.

Mỗi ngày hắn sẽ dành thời gian đi xem cục bông nhỏ, có lúc ngơ ngác nhìn, khi thì chơi với cục bông nhỏ, có đôi khi chỉ ngồi ngoài cửa nghe cục bông nhỏ tự chơi đùa bên trong.

Tính cách cục bông nhỏ không lãnh đạm như Đằng Chỉ Thanh mà lại rất hoạt bát, hơn nữa cũng rất gần người. Nó thích nhất là Đỗ Vân Sinh, cứ khi nào nhìn thấy Đỗ Vân Sinh là sẽ dang đôi tay mũm mĩm đòi bế.

Nếu bị từ chối nó sẽ mếu máo, nhưng không khóc. Một lát sau nó sẽ len lén nhìn Đỗ Vân Sinh, đến khi xác định Đỗ Vân Sinh thật sự không bế, nó mới ngượng ngùng không thôi. Nhưng không được bao lâu nó sẽ tự chơi đến vui vẻ một mình.

Đôi khi Đỗ Vân Sinh nghĩ, thật không biết cục bông nhỏ giống ai nữa.

“Ngu ngốc, để người ta bán còn muốn giúp người ta đếm tiền.” Đỗ Vân Sinh nhéo mũi cục bông nhỏ quở trách.

Cục bông nhỏ múa máy tay chân, không rõ nguyên do: “Đa? Đa đa?”

Đỗ Vân Sinh chọc vào đôi má múp thịt của cục bông nhỏ, bất giác nở nụ cười.

Mấy ngày này, hắn đã suy nghĩ rất lâu, nhưng cũng không nói với Đằng Chỉ Thanh hay bạn tốt, bởi vì có một số việc hắn phải tự nghĩ thông suốt. Hắn nhận ra mình thật sự đau lòng khi thấy Đằng Chỉ Thanh buồn.

Đó là cảm giác chưa bao giờ cảm nhận được. Ngay cả hồi còn yêu đương nồng nhiệt, hắn cũng chưa từng có cảm giác chua xót đau lòng đến nhường này.

Đây là yêu ư? Hay lại là một lần thấy sắc nảy lòng tham nữa?

Đỗ Vân Sinh bắt đầu nghĩ về hành vi thấy ai là yêu trước đây. Tùy tiện yêu, nhiệt tình theo đuổi, đến khi nhiệt tình nguội lạnh lại thẳng thắn nói không yêu, thành khẩn nói xin lỗi và sẽ bù đắp. Hắn dường như vẫn luôn chỉ suy nghĩ đến bản thân.

“Cục bông nhỏ, hình như ta… sai thật rồi.”

Bất kể trước nay đã từng có lỗi với ai, ít nhất hắn đối với Đằng Chỉ Thanh cũng không công bằng.

Ban đầu là bởi vì vẻ ngoài mà yêu, nhìn như nhiệt tình theo đuổi, thật ra lại chưa từng chủ động tìm hiểu, cũng không thực sự muốn Đằng Chỉ Thanh hiểu rõ bản thân. Bọn họ đã từng ôm, cùng làm chuyện thân mật nhất, lại dường như cách nhau thật xa.

“Cục bông nhỏ ơi cục bông nhỏ à, ta nên làm gì đây?”

“Đa?” Cục bông nhỏ nghiêng đầu, nắm tay nho nhỏ quơ quơ.

Leng keng. Leng keng.

“Hử?” Đỗ Vân Sinh nghe thấy tiếng chuông, bắt lấy tay cục bông nhỏ vén tay áo lên, nhìn thấy chuông bạc trên cổ tay nó. “… Chuông à.”

Đỗ Vân Sinh gãi gãi tóc, chạm phải chuông trên dây buộc tóc. Nghĩ một lát hắn bèn tháo chuông xuống, đặt trong lòng bàn tay nhìn kỹ, phát hiện trên khe hở có chữ giấu bên trong.

Không phải chữ Hán.

Đỗ Vân Sinh đi hỏi người trong bản, người nọ nói với hắn: “Bạn đời mãi yêu, đây là linh linh.”

Đỗ Vân Sinh: “Linh linh là gì?”

“Tiếng Hán là linh khí linh, linh linh. Chúng tôi tặng nó cho bạn đời. Dùng máu đầu tim nuôi một đôi cổ trùng, nuôi từ nhỏ đến lớn, nhất định phải là trong tim, đặt vào trong linh linh có thể biết được bạn đời ở nơi nào.”

Đỗ Vân Sinh nói nhỏ: “Đây chẳng phải là… theo dõi sao?”

“Nếu tâm ý tương thông là có thể biết đối phương ở đâu. Hơn nữa khi cảm xúc dao động lớn, hay là khi gặp nguy hiểm, nó có thể giúp bạn đời giải quyết vấn đề. Đây là cổ trùng để tăng tiến tình cảm bạn đời, không phải để tạo ra oán giận, cho nên nếu không có tâm ý tương thông, năng lực sẽ không được phát huy.”

“Anh nói cần phải… tâm ý tương thông mới được?”

“Đúng vậy.” Người nọ tạm dừng một lát, vỗ đầu nói: “Tôi quên mất, phải cần máu đầu tim để đánh thức cổ trùng. Con của ngài… hình như còn chưa tỉnh? Linh linh này là vu cổ sư đại nhân đưa cho ngài nhỉ? Đối với vu cổ sư, linh linh là thứ rất quan trọng đó, phải là bạn đồng hành cả đời mới có thể tặng cho. Bạn đời mà người bản Khất La nhận định, chính là chuyện cả đời, vĩnh viễn không bao giờ phản bội… Ơ sao ngài lại khóc?”

“A?”

Giọt nước mắt to như hạt đậu rơi trên mu bàn tay, Đỗ Vân Sinh mới nhận ra mình dường như đang khóc.

Hắn cầm linh linh chạy về nhà trúc, từ xa đã thấy Đằng Chỉ Thanh đang tưới nước cho hoa cỏ trong vườn. Đỗ Vân Sinh xúc động vọt vào, chạy đến trước mặt Đằng Chỉ Thanh.

“A Thanh —— hộc.”

Đằng Chỉ Thanh đứng thẳng dậy nhìn hắn: “Sao vậy?”

Đỗ Vân Sinh xòe tay ra, trong lòng bàn tay là linh linh: “Bên trong chuông có cổ trùng đúng không?”

Đằng Chỉ Thanh: “… Đúng. Nhưng nó sẽ không làm hại em.”

“Tôi biết.” Đỗ Vân Sinh ngắt lời y, tiếp tục hỏi: “Cổ trùng gọi là gì?”

Đằng Chỉ Thanh: “Linh cổ.”

Đỗ Vân Sinh: “Nó phải dùng máu đầu tim để nuôi, cả đời chỉ có một đôi, chỉ có thể đưa cho bạn đời. Lúc ấy anh tặng cho tôi, là coi tôi trở thành bạn đời phải không?”

Đằng Chỉ Thanh: “Đúng vậy.”

Đỗ Vân Sinh nhìn chằm chằm y: “Vì sao, không dùng máu đầu tim của tôi nuôi nó?”

Thật lâu sau, Đằng Chỉ Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Em sẽ đau.”

“Đệt.” Đỗ Vân Sinh nhịn không được chửi thề, bực bội xoay hai vòng tại chỗ. Đột nhiên hắn bất chấp vọt vào trong lòng Đằng Chỉ Thanh, ôm cổ y, đưa miệng hôn lên đôi môi hơi lạnh của Đằng Chỉ Thanh.

Đằng Chỉ Thanh ôm lấy hắn, hôn sâu hơn.

Nụ hôn kết thúc, Đỗ Vân Sinh thở phì phò, đè lại ngực, trái tim đập loạn xạ không thôi.

Hắn nói với Đằng Chỉ Thanh: “A Thanh, tôi thừa nhận tôi là thằng cặn bã thấy sắc nảy lòng tham. Từ trước đến giờ đều vậy, nhưng tôi không bao giờ rung động hai lần với mặt của một người.”

Đằng Chỉ Thanh: “Cho nên?”

Đỗ Vân Sinh: “Em rung động với anh, ngay lúc này.”

Đằng Chỉ Thanh: “Vân Sinh, những điều như em vừa nói, ta vẫn luôn ghi nhớ, vẫn luôn tin tưởng.”

Nghĩa là, cho dù có ngày suy nghĩ của Đỗ Vân Sinh thay đổi, y vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, không thể thoát khỏi bẫy rập từ những lời hoa mỹ.

“Em biết, em biết. Vậy nên anh có thể giúp em luôn yêu anh được không?” Đỗ Vân Sinh nhìn Đằng Chỉ Thanh: “Yêu cầu của em vẫn còn rất tùy hứng, không trưởng thành, thế mà vẫn muốn nhờ anh giúp. Nhưng, A Thanh ơi, em cần anh.”

“Chúng ta cùng thử lại một lần nữa được không? Cố gắng một chút, chúng ta đều cần học cách ở bên bạn đời —— nếu muốn sống chung cả đời, hẳn nên cố gắng học tập mới phải. Cho nên, anh cũng phải giúp đấy, nói cho em biết phải làm gì.”

“A Thanh, anh nói anh chưa bao giờ tin em. Em thừa nhận là em sai, chưa từng cho anh cam kết đáng ra phải có, không có cách nào khiến anh yên tâm. Nhưng mà, anh có thể tin em lần nữa được không?”

Đằng Chỉ Thanh đẩy tóc mái Đỗ Vân Sinh ra sau tai: “Vân Sinh, ta không có cách nào.”

Đỗ Vân Sinh: “Anh có cách mà, em có thể làm được. Em dám thử, chẳng lẽ anh không dám sao?”

Đằng Chỉ Thanh: “Nếu kết quả của phép thử là mất đi em, Vân Sinh, ta không dám.”

Đỗ Vân Sinh lại thấy rung động. Hắn chưa bao giờ nghĩ tình cảm của Đằng Chỉ Thanh sâu đậm đến nhường này, cũng chưa bao giờ nhận ra bản thân lại làm Đằng Chỉ Thanh thiếu tin tưởng như vậy.

“Vân Sinh, phía trước là vực sâu, phía sau là vách núi, ở giữa chỉ treo một sợi dây thép, nhưng đó là một con đường sống.”

Đỗ Vân Sinh lắc đầu: “Dây thép sớm muộn gì cũng sẽ đứt.”

Đằng Chỉ Thanh: “Lúc nào đứt rồi nói.”

Đỗ Vân Sinh: “A Thanh, cho dù là vách núi hay vực sâu, em đều nhảy về phía trước. Có thể sẽ tan xương nát thịt, để xem anh chọn như nào.”

Đằng Chỉ Thanh không trả lời, chỉ ôm chặt hắn.



Đỗ Vân Sinh kể chuyện hai người cho bạn tốt, bạn tốt liếc xéo hắn.

“Tôi biết rồi, hai người các ông trời sinh một đôi. Ông trị y, y trị ông, hai người đúng nên ở với nhau. Đổi thành người khác, không ai có cách làm hoà tan Đằng Chỉ Thanh, cũng không ai có cách trói chặt ông.”

Đỗ Vân Sinh: “Nên là, ông giúp tôi?”

Bạn tốt: “Tôi đã kéo bao sợi tơ hồng rồi.” Anh ta lẩm bẩm: “Nghe nói kéo nhiều tơ hồng quá sẽ bị mất duyên, tôi biết tìm vợ ở đâu giờ.”

Lần này đổi thành Đỗ Vân Sinh liếc xéo anh ta, nghĩ thầm thằng này có thuộc tính vợ hiền, ngày thường không biết làm bao người liêu xiêu rồi, lấy được vợ mới là lạ.

Nhưng Đỗ Vân Sinh vẫn cố gắng an ủi anh ta: “Tin tôi đi, khi ông kéo được trăm mối tơ hồng là ông có thể gặp được vợ từ trên trời rơi xuống!”

Bạn tốt nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

Đỗ Vân Sinh: “Tất nhiên là thật rồi, bà tôi nói thế mà.”

Bạn tốt: “Được rồi, tôi sẽ giúp ông. Chỉ mong thật sự có vợ từ trên trời rớt xuống.”

Anh ta không tin Đỗ Vân Sinh, nhưng lại tin tưởng bà Đỗ.

Bạn tốt bèn đi tìm Đằng Chỉ Thanh, không biết nói gì, dù sao cuối cùng cũng thuyết phục được Đằng Chỉ Thanh.

Vài ngày sau, bạn tốt dẫn Đỗ Vân Sinh rời khỏi bản Khất La.

Đỗ Vân Sinh ngơ ngác: “Tại sao?”

Bạn tốt: “Chữa bệnh cho ông, nhân tiện suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của hai người”.



Đằng Chỉ Thanh bế cục bông nhỏ đi tiễn Đỗ Vân Sinh: “Hai tháng, nếu em chưa nghĩ ra, sau này cũng đừng rời khỏi bản Khất La.”

Đỗ Vân Sinh hôn lên mặt Đằng Chỉ Thanh, do dự một lát, lại hôn cục bông nhỏ: “Em sẽ trở về.”

Nói xong, hắn theo bạn tốt rời đi.

Đến một bệnh viện tư đáng tin điều trị trầm cảm sau sinh, hắn mỗi ngày đều video call với Đằng Chỉ Thanh và cục bông nhỏ, cơ mà đôi khi cũng sẽ quên mất. Vì tương lai của hắn và Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh vẫn luôn tích cực hợp tác điều trị.

Đằng Chỉ Thanh có thể nhìn thấy những thay đổi rõ rệt của Đỗ Vân Sinh. Thái độ của hắn từ từ dịu đi, giống như núi băng tan thật chậm khi gặp phải những ngọn lửa li ti.

Nếu lửa cứ tiếp tục cháy, một ngày nào đó núi băng cũng sẽ tan, và ngọn lửa còn sẽ bùng lên thành đám cháy hừng hực. Núi băng dung túng ngọn lửa, có lẽ trong tiềm thức cũng đang tin tưởng vào tương lai mà Đỗ Vân Sinh vẽ ra.

Kết quả điều trị rất tốt. Đỗ Vân Sinh đã từ từ chấp nhận sự tồn tại của cục bông nhỏ, không còn mơ ác mộng cục bông nhỏ là cổ trùng hay bị bắt cóc đến nữa.



Một ngày nọ, Đỗ Vân Sinh rời khỏi bệnh viện, đang đi dạo trên bãi cỏ của một công viên gần đó thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Đằng Chỉ Thanh.

“A Thanh à?”

“Vân Sinh, ta ở đằng sau em.”

Đỗ Vân Sinh đột nhiên đứng lên xoay người, bắt gặp Đằng Chỉ Thanh cách đó không xa.

Y mặc một bộ Đường trang đơn giản với mái tóc dài được vấn lên và cố định bằng trang sức bạc. Thân hình cao lớn, dáng người xinh đẹp như đang tỏa sáng. Y nhìn Đỗ Vân Sinh, khóe miệng khẽ cong lên, tay trái còn bế một đứa bé.

Rất nhiều người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào y, song Đằng Chỉ Thanh không hề quan tâm.

Đỗ Vân Sinh bước tới, từ chầm chậm đi biến thành chạy nhanh. Để ý bé con cho nên hắn không lao đến, nhưng vẫn ôm chặt lấy Đằng Chỉ Thanh.

“A Thanh, em nhớ anh.”

Đằng Chỉ Thanh một tay bế bé con, một tay ôm lấy bạn đời, nghe vậy bèn thấp giọng đáp lại.

“A Thanh, sao anh với cục bông nhỏ đến đây?”

“Tới gặp em..”

“Dạ?”

“Em nói phải tiến lên, ta không muốn em ngã xuống.”

Đỗ Vân Sinh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn y.

Đằng Chỉ Thanh hôn lên đầu Đỗ Vân Sinh: “Cho dù có ngã chết, vậy lấy lưng ta làm đệm lưng trước đi.”

Hơn nữa, y từng nói muốn dây dưa đến chết, dù có ngã xuống rồi tan xương nát thịt thì cũng phải là máu thịt giao hòa bên nhau.

Đó cũng là một kết quả khá tốt.

Đỗ Vân Sinh vùi đầu vào trong ngực Đằng Chỉ Thanh, sống mũi cay cay, rầu rĩ nói: “Không phải là vực sâu, phía dưới là kẹo bông gòn.”

Kẹo bông gòn?

Đằng Chỉ Thanh cười, trầm giọng đáp lại: “Ừ.”

Cục bông nhỏ đá chân, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hai ông cha với gương mặt đầy vẻ tò mò. Cái miệng bé xinh mở ra, nó nhét nắm tay nhỏ vào trong miệng.

Đa?

- Hoàn chính văn-
Bình Luận (0)
Comment