Lãnh Nghệ nhìn Thành Lạc Tiệp không đáp, biết nàng đang rối trí nghĩ lung tung thôi, không phải suy đoán nghiêm túc, vì đám thích khách có thể hãm hại tiểu cô nương, nhưng chẳng có lý do gì để tốn công vu oan cho Chu Bằng, phải là kẻ hận thù tơi mức nào ... Khoan.
Đột nhiên nghĩ ra cái gì, Lãnh Nghệ tới bên thi thể ngồi xuống, vén áo của Thành Lạc Tiệp lên, nhìn vết cào ở ngực và đùi nó:” Vết cào này là sao?”
Thành Lạc tiệp sực tỉnh, vết cao ở đùi là cào dọc từ trên xuống, vết cào ở ngực lại là cào ngang, nàng không dám tin kết quả này, lẩm bẩm:” Lẽ nào nó tự cào mình?”
Lãnh Nghệ nhíu mày, nói chính xác thì hai vết cào ở đùi là cào xiên hướng từ trong ra ngoài, còn vết cào ở ngực là từ phải sang trái, rất phù hợp vết người tự cào bản thân, y cũng lẩm bẩm:” Lẽ nào vì thế?”
“ Vì cái gì?”
“ Còn nhớ lúc qua cầu treo nàng từng nói, nếu Chu Bằng dám có ý đồ với tiểu nha hoàn này, thì dù trốn tới chân trời góc biển thì nàng cũng truy sát hắn không?”
Thành Lạc Tiệp gật đầu:” Thuộc hạ có nói.”
“ Từ lời khai trước đó của Chu Bằng có thể thấy nhà của nha đầu này nợ hắn ta rất nhiều tiền, không trả nổi. Chu Bằng muốn bắt nó trả nợ, sau đó cha nó hộc máu mà chết. Mặc dù Chu Bằng kiên quyết phủ nhận do hắn bức tử, nhưng ta tin, hai chuyện này phải có liên quan lớn, giả sử nha đầu này cho rằng Chu Bằng làm cha mình chết, ôm thù hận với hắn. Nghe thấy câu nói kia của nàng, biết nàng võ nghệ cao cường, hi vọng nàng giữ lời, nên nó dùng mạng sống của mình thực hiện báo thù?” Lãnh Nghệ đưa ra một suy đoán:
Thành Lạc Tiệp lắc lắc đầu:” Không thể nào, nó tự sát để vu oan cho Chu Bằng à?”
Lãnh Nghệ nhìn thi thể thêm một lúc nữa, đắp áo lên che đi, đáng lẽ y phải nhận ra ngay mới đúng, nhưng khi đó bản thân cũng bị cơn giận che mất lý trí, cho nên không nhận ra, hiện trường tuy bừa bãi, nhưng rất giả:” Nàng xem, nhìn có vẻ nó đã kháng cự quyết liệt, nhưng nó không biết ngụy tạo hiện trường, trên người nó không có vết thương do kháng cự.”
Thành Lạc Tiệp nghe thế á một cái, là con nhà võ nàng hiểu ngay, nếu có một cuộc vật lộn dữ dội như vậy, y phục tiểu nha hoàn cởi ra như vậy, thân thể nó thế nào cũng phải có vết xước xát do va chạm với đồ vật xung quanh. Rồi vết bầm tím khi hung thủ phải giữ chân giữ tay nó mới phải. Giãy dụa trên nền đất, thì sau lưng cũng phải có dấu vết, nhưng hoàn toàn không có. Nàng bần thần nhìn tiểu nha hoàn nằm đó:” Là muội làm thật sao?”
Tiểu nha hoàn nằm đó, mắt được vuốt lại, an tường như đang ngủ, nhưng không thể trả lời được nữa rồi.
Nhưng Lãnh Nghệ có thể, y hít sâu một hơi khẳng định:” Là muội ấy làm đấy, còn một chi tiết nữa, đó là cái đai lưng. Muội nhìn đi, đai lưng của nó vẫn còn ở đây, vậy vì sao hung thủ lại phải dùng đai lưng của mình để siết cổ nó, mà không dùng đai lưng của chính nó? Dùng của mình rồi, quần của mình phải làm sao, vừa đi vừa kéo à? Không hợp lý chút nào.”
Quần của người xưa rất rộng, cần có đai lưng để thắt, nếu không thì sẽ tụt xuống.
Theo lý bình thường sau khi hung thủ gây án, trừ khi là gây án trong lúc nhất thời kích động sau đó hối hận. Nếu không thì phản ứng đầu tiên là phải làm sao để trốn tránh tội lỗi, ngụy tạo chứng cứ, xóa dấu vết ở hiện trường. Nếu cái khác còn có thể nói là trong lúc hoảng loạn bỏ quên hay sơ xuất chứ còn đai lưng của mình, cái đó làm sao mà quên được, chạy đi tụt một cái là nhớ ngay. Với lại, hung thủ cởi giày ra làm cái gì chứ? Quá vô lý!
Sơ sót mình lại sơ sót rồi, Lãnh Nghệ vỗ trán, bao nhiêu sơ hở như thế lại không nhận ra ngay, bây giờ nhận ra không phải muộn. Nhưng để cảm xúc ảnh hưởng tới phán đoán, Lãnh Nghệ thấy vẫn phải kiểm điểm bản thân.
Vụ án như vậy là đã rõ, rất có khả năng như thế này, tiểu nha hoàn sau khi nghe thấy lời Thành Lạc Tiệp nói, sau đó lại thấy nàng rất quan tâm bảo vệ mình, cho nên quyết ý trả thù. Vì Chu Bằng ngủ một mình một phòng, mà hắn nói rồi, trước khi đi ngủ có gọi tiểu nha hoàn vào rửa chân cởi quần áo cho mình. Nó sau khi làm xong, đợi Chu Bằng nằm xuống, giấu đồ của Chu Bằng vào trong người, ra ngoài vòng tới sau nhà đi giày của Chu Bằng vào giả dấu chân, rồi về phòng chứa củi ngụy tạo hiện trường.
Thành Lạc Tiệp chợt nhớ một chi tiết, lắc đầu:” Nhưng hai tay muội ấy đều bị bẻ trật khớp mà.”
Lãnh Nghệ nhìn tiểu nha hoàn với chút chua xót lẫn khâm phục:” Ta chỉ có thể đoán, người duy nhất biết chuyện giờ nằm xuống rồi, có lẽ nó tự nhét giẻ vào mồm, dùng đai lưng thít cổ mình, lúc đó còn chút thời gian, có thể đưa tay vào khe cửa, bẻ mạnh cho gãy tay. Sau đó nằm xuống từ từ đợi chết. Ta không dám chắc mười phần, nhưng ta khẳng định bất kể làm cách gì thì cũng rất đau, trước khi chết, nó phải chịu đau đớn vô cùng, không phải ai cũng làm được.”
Thành Lạc Tiệp ngẩn ngơ một lúc rồi òa khóc, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn:” Muội thật ngốc, muội thật ngốc, sao muội không nói cho ta, ta nhất định sẽ giúp muội.”
Lãnh Nghệ lòng nặng trĩu, ít nhất, đây là ý nguyện của cô bé, nó không bị ai làm hại cả ... Nhưng cuộc đời dồn nó vào đường cùng tới mức phải lấy cái chết của bản thân để báo thù, không thể không nói là bi ai.
“ Nói cho cùng vẫn là tại Chu Bằng mới đẩy muội ấy vào đường cùng thế, tên ác ôn đó không chết, sau này sẽ có nhiều người bị hắn hại ...” Thành Lạc Tiệp lau nước mắt đứng lên, lần này ý chí của nàng rất quyết liệt:
“ Đứng lại, nàng giết hắn rồi, lấy ai bồi thường cho nhà nó, cha nó chết rồi, còn mẹ còn nãi nãi và đệ muội, sau này phải sống ra sao? Còn những người đã bị hắn chiếm đoạt tiền cứu trợ phải làm sao?” Lãnh Nghệ nghiêm khắc quát:
Thành Lạc Tiệp sững sờ dừng lại, nàng hít vào thật sâu rồi thở ra, mới có cảm giác ngực mình được lưu thông một chút, nhưng nhìn tiểu nha hoàn nằm trước mắt, nàng lại không thể chấp nhận được kết quả này:” Được, đợi đại lão gia làm xong việc rồi, thuộc hạ sẽ giết hắn. Thuộc hạ nhất định phải giết hắn!”