Nhìn ánh mắt cương quyết của Thành Lạc Tiệp, Lãnh Nghệ biết không cách nào cản được, huống hồ bản thân y cũng không muốn để loại như Chu Bằng tiêu diêu, nếu không sợ hôm nay lấy tiền của hắn, ngày sau hắn dùng đủ mọi thủ đoạn đòi về thì còn tệ hơn, thở hắn ra một hơi, nói:” Nàng cẩn thận, đừng để bản thân liên lụy vào.”
Thành Lạc Tiệp nhoẻn miệng cười, Lãnh Nghệ là tri huyện, nếu có án mạng trên địa bàn sẽ ảnh hưởng tới y, vậy mà điều y quan tâm là không muốn mình bị liên lụy, nói đầy nhu tình:” Nghệ ca ca, thiếp sẽ không làm khó chàng đâu.”
Lãnh Nghệ chợt hỏi:” Nàng có biết vụ án nào là khó phá nhất không?”
Thành Lạc Tiệp thực ra không phải bộ đầu, công tác bộ khoái thế nào, nàng chỉ tìm hiểu qua loa để làm giả thân phận thôi, nàng vẫn là người ngoài nghề. Biết Lãnh Nghệ đang chỉ điểm mình gây án mà không bị bắt, giương tai lên nghe.
Lãnh Nghệ kỳ thực không quá tán đồng chuyện giết Chu Bằng, muốn hắn phải đền tội bằng luật pháp hơn, định tạm thời mắt nhắm mắt mở cho qua, để đợi cơ hội. Nhưng cũng biết con người Thành Lạc Tiệp, võ công có thừa, cơ trí không đủ, không nói rõ có khi nàng làm chuyện thành phiền hà:” Vụ án khó phá nhất, chính là sống không thấy người, chết không thấy xác. Nếu không tìm thấy thi thể người bị hại, có thể coi là mất tích, bỏ trốn ...”
Mắt Thành Lạc Tiệp sáng lên, ôm tay Lãnh Nghệ:” Thiếp thay muội ấy cám ơn chàng.”
Lãnh Nghệ nói nhỏ:” Với lại không thể ra tay trong thời gian ngắn, người ở đây đều biết nàng hận Chu Bằng thế nào, nếu ra tay quá sớm, khó tránh khỏi hoài nghi nàng.”
“ Vậy phải nhịn bao lâu?”
“ Đợi sau Tết đi, khi đó sức chú ý của mọi người phân tán, đồng thời Tháng Giêng thường đi thăm người thân chúc tết, du ngoạn, lễ chùa. Chu Bằng phải ra ngoài, khi đó ra tay nhiều cơ hội, lại khó gây nghi ngờ.”
Thành Lạc Tiệp gật đầu liên hồi:” Được, thiếp nghe chàng.”
Chuyện giải quyết xong, hai người nhìn lại tiểu nha hoàn lần nữa, Thành Lạc Tiệp bi thương dâng lên, dựa vào vài Lãnh Nghệ khóc. Lãnh Nghệ ngồi xuống, vuốt ve gò má đã lạnh băng không còn tí sức sống nào, thì thầm:” Tiểu muội, muội là anh hùng đấy, nhờ có muội mà tên ác bá đó mới nhanh chóng chịu trả tiền cho mọi người như thế, nếu không hắn sẽ không chịu đâu. Tết này sẽ có rất nhiều gia đình vẫn quây quần bên nhau là nhờ muội, rất nhiều nhà bình yên là nhờ muội. Muội đã giúp ta một việc lớn, nếu không ta chưa biết phải làm gì để khiến tên ác bá đó đền tội, chưa biết lấy đâu ra tiền giúp mọi người.”
Thành Lạc Tiệp hiểu ý Lãnh Nghệ, cũng ngồi xuống, kìm nước mắt lại cũng cố gượng cười:” Đúng đấy, muội giỏi lắm, không có cô bé nào giỏi hơn muội đâu.”
Miệng tiểu nha hoàn khép lại rồi, nhưng khóe môi tựa như có nụ cười mãn nguyện, nhất định là thế, Lãnh Nghệ và Thành Lạc Tiệp đều kiên trì cho là như vậy. Hai người cùng chỉnh lại y phục nó thật đáng hoàng rồi mới quay về.
Bếp có cửa sau dẫn ra hậu viện, không cần đi qua đại sảnh, hai người quay về, Lý Phân vẫn cầm qua củi đề phòng, Thành Lạc Tiệp ngồi xuống trấn an nàng.
Lãnh Nghệ cho thêm vào cây củi vào bếp, lần này y biết rồi, xếp kênh củi lên, không cho nhiều, lừa cháy mạnh hơn chút. Thành Lạc Tiệp hết sức tự nhiên đợi y nằm xuống co người rúc vào lòng y, không phải là dùng mỹ nhân kế, mà là thích, thực sự thích. Như mọi khi, Lãnh Nghệ ngủ rất nhanh, nhưng Thành Lạc Tiệp vẫn mở mắt rất lâu.
Sáng ngày hôm sau, Thành Lạc Tiệp mua từ Trang Lão Thạch một tấm vải trắng, bọc thi thể tiểu nha hoàn vào đó. Thôn phụ đứng bên khóc một hồi, xin lỗi hôm qua trêu chọc nó, lão đạo niệm một đoạn kinh, người bán hàng thở dài nuối tiếc.
Đến lúc phải lên đường, hôm qua còn cái cáng dùng để khiêng Lý Phân, Thành Lạc Tiệp đặt thi thể tiểu nha hoàn lên đó, bắt Chu Bằng và hộ viện phải khiêng. Còn Lý Phân, thật may chỉ bị thương ở chân, ngoài ra vết thương khác không ảnh hưởng nhiều, con nhà võ kiên cường, qua một đêm nghỉ ngơi đã có thể chống nạng mà đi.
Mọi người từ biệt Trang Lão Thạch lên đường, trên đường đi hết sức cảnh giác, nhưng xem ra đám sát thủ hết người rồi, bọn họ đi đường vòng mấy chục dặm, đến trưa thì về được thôn Hồng Tùng.
Bình thường Chu Bằng đi đường còn có người cõng, lần này dưới sự uy hiếp của Thành Lạc Tiệp phải khiêng cáng đi đường núi tới mấy chục dặm, Chu Bằng cảm tưởng xương cốt mình rời ra cả rồi. Nhưng hắn không kịp nghỉ ngơi, mời đám Lãnh Nghệ tới phòng khách, sai phó tòng chuẩn bị tiệc rượu tầy trần. Lãnh Nghệ từ chối, nhắc nhở :" Giờ mà ngươi còn tâm tư uống rượu à? Không mau mau xử lý công việc đi."
Xác của tiểu nha hoàn còn đó, Chu Bằng nhìn là chột dạ, vội vàng gọi quản gia tới, căn dặn chuẩn bị tiền bạc. Quản gia không hiểu ra sao, nhưng mà Chu Bằng liên tục thúc thục nên theo đó mà làm.
Trước khi vào thôn, Lãnh Nghệ đã đã cảnh cáo Chu Bằng rồi, số tiền này phải nộp lên trên, không thể để nhà chúng trực tiếp cấp cho bách tính, một là sợ bách tính không rõ nguyên cớ, không dám nhận, hai là sợ sau này bọn chúng đòi lại.
Số tiền này sẽ quyên cho nha môn, nha môn sẽ mua lương thực phát cho nhà cùng khổ, như vậy chúng không thể đòi lại được.
Tất nhiên chuyện này cụ thể phải thực hiện ra sao về còn bàn bạc với Đổng sư gia, Hồng chủ bạ để họ lo liệu, chứ bản thân Lãnh Nghệ cũng không biết làm, cùng lắm y chỉ có thể giám sát để số tiền này tới tay bách tính nhiều nhất có thể.
Thê thiếp Chu Bằng thấy của nẻo từng hòm từng hòm mang đi thì lũ lượt kéo tới khóc váng nhà chất vấn, Chu Bằng nào dám nói, tội danh giết người đang treo lơ lửng trên đầu hắn kìa, đành nổi giận quát lui bọn họ.
Ngay trong hôm đó đoàn người Lãnh Nghệ áp giải Chu Bằng, mang theo thi thể nha hoàn, cùng tiền phủ tuất tới nhà nó. Vì Chu Bằng không thể khiêng được cáng nữa, hắn gọi gia đinh thay thế.