Nhà tiểu nha hoàn lẻ loi dưới chân núi, tới nơi đã chập tối, Lãnh Nghệ lệnh nghỉ tại chỗ, để Thành Lạc Tiệp một mình đi thăm dò tin tức.
Không lâu sau Thành Lạc Tiệp trở về, khóc sưng cả mắt, nàng không nói gì, thậm chí không nhìn Chu Bằng, bởi vì nàng đã hạ quyết tâm rồi, nhất định không cho Chu Bằng sống, vì thế không để hắn thấy thù hận của mình, tránh sau này ảnh hưởng tới hành động ám sát.
Thành Lạc Tiệp gọi Lãnh Nghệ sang một bên, Chu Bằng nhìn họ mà thấp thỏm.
Chuyện quả nhiên không giống như Chu Bằng nói, nợ thì là thật, muốn lấy tiểu nha hoàn trừ nợ cũng là thật. Nhưng cái chết của cha tiểu nha hoàn lại là do Chu Bằng và tên hộ viện làm, hai bọn chúng đấm đá cha nó, ép cha nó phải dùng khuê nữ trừ nợ. Sau khi ký khế ước bán thân xong, cha tiểu nha hoàn day dứt, húc đầu vào tường mà chết.
Như vậy cha tiểu nha hoàn tự sát, dù là do Chu Bằng và hộ viên đánh đập ép bán con mà ra, nhưng e rằng với luật pháp thời đại này, không thể nào trị tội Chu Bằng được.
Còn vụ án tiểu nha hoàn ngụy tạo, cũng không thể dùng trị tội, vì nó đã bán thân cho Chu Bằng, dựa vào "Tống Hình Thống", Chu Bằng giết nha hoàn, cùng lắm phán lưu đày, không phải tội chết. Chu Bằng có lẽ không rõ điều đó, nhưng là án mạng thì phải báo lên tri phủ, từ tri phủ đưa lên đại lý tự, chứng cứ hiện trường, rất có khả năng bị người khác phát hiện ra là ngụy tạo. Lãnh Nghệ chỉ có thể dọa hắn, chứ có thực sự làm được gì hắn không vẫn là dấu chấm hỏi. Cố tình gán tội cho Chu Bằng, người gặp rắc rối có khi là chính y.
Thế nên Thành Lạc Tiệp đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch phục thù cho tiểu nha hoàn rồi, vương pháp không thể giết Chu Bằng thì nàng sẽ giết.
Khi thi thể tiểu nha hoàn đưa vào nhà, trong nhà còn đang tổ chức ma chay cho cha nó, giờ tới thi thể khuê nữ đưa về, cả nhà khóc chết đi sống lại.
Chu Bằng vì tranh thủ biểu hiện còn quỳ trước linh cữu, khấu đầu nhận sai, tự tát bản thân mấy cái. Cả nhà tiểu nha hoàn sững sờ, tiếp đó hắn sai gia đinh đưa ra 500 lượng bạc bồi thường, họ càng sợ hãi, không dám nhận.
Lãnh Nghệ phải nói ra thân phận thật, cả nhà tiểu nha hoàn mới hiểu, thì ra là huyện thái gia chống lưng cho nhà mình, lúc đó mới dám nhận tiền, khấu đầu tạ ơn.
Số tiền này thực sự quá lớn, khi đám Lãnh Nghệ đi, cả nhà tiểu nha hoàn suy đi tính lại, vẫn sợ Chu Bằng sau này báo thù, liền quyết định an táng hai cha con xong, sẽ thu dọn hành trang đi nương nhờ thân thích phương xa.
Có số tiền này, nhà họ mua được ruộng đất, nhờ chăm chỉ làm việc, có được cuộc sống an khang suốt đời, tiểu nha hoàn có biết, hẳn mỉm cười được rồi.
Nhưng đó là chuyện sau này, đám Lãnh Nghệ cáo từ rời nhà tiểu nha hoàn quay về thôn Hồng Tùng thì đã muộn, họ liền ở lại nhà Chu Bằng, vì nhà hắn có tường cao, hộ viện, chó dữ, an toàn hơn.
Sáng hôm sau, Hồng lý trưởng của thôn Hồng Tùng mới biết tin, trán túa mồ hôi chạy tới bái kiến.
Lãnh Nghệ ngồi ở đợi sảnh, tay cầm chén trà, thủng thẳng lên giọng quan lão gia với Hồng lý trưởng quỳ dưới đất:” Hồng lý trường, địa bàn của ngươi làm sao lại loạn như thế, bản huyện thường phục vi hành, không ngờ bị cường đạo đánh cướp hành thích ở cầu treo. Bọn chúng chặt đứt thừng, muốn bản huyện ngã chết, ngươi là lý trưởng, chắc phải biết chứ?”
Hồng lý trưởng năm nay đã ngoài năm mươi, làm lý trưởng cũng hai chục năm rồi, là loại lọc lõi mưu mô, nghe tri huyện nói thế, sao không hiểu y đang ngầm nói mình và cường đạo cấu kết, sợ tới hồn phi phách tán. Tội này một khi thành lập khác gì mưu phản đâu, đừng nói ông ta, còn liên lụy ba họ, vội nói:” Bẩm đại lão gia, Âm Lăng xưa nay là nơi thổ phỉ cường đạo hoành hành, không ngờ chúng lại to gan lớn mật như thế, dám hành thích đại nhân, thực sự là tội đáng muôn chết. Tiểu nhân nhất định tra rõ chân tướng, bắt chúng về chịu tội.”
“ Nói rất hay.” Lãnh Nghệ chỉ đợi câu này thôi, đặt chén trà xuống:” Bản huyện cho ngươi ba ngày phá án, sau ba ngày không phá được, bản huyện triệt chức ngươi.”
Lý trưởng là chức vụ phụ trách thu thuế, an bài lao dịch, bọn họ không phải quan viên triều đình, càng không phải người nha môn. Thường do tri huyện chọn người có uy tín ở đương địa, trao cho quyền cho mà thôi, muốn cách chức là quyền của tri phủ.
Đương nhiên làm gì cần có cái lý, nếu không địa phương không phục sẽ rất phiền phức. Lần này thì lý do quá đủ rồi. Hồng lý trưởng kêu khổ không thôi, việc truy bắt cường đạo đâu phải việc của ông ta, giờ lời đã ra khỏi miệng khó thu về, nhất thời ú a ú ớ:” Đại nhân, ba, ba ngày là quá ngắn.”
Lãnh Nghệ vỗ tay vịn ghế:” Khốn kiếp! Té ra cường đạo không hành thích ngươi, cho nên ngươi kê cao gối ngủ kỹ hả? Bản huyện thiếu chút nữa mất mạng ở thôn Hồng Tùng, ngươi có biết nếu bên trên tra, ngươi khó giữ cái đầu không? Cho ba ngày là may cho ngươi, nếu không bản huyện bắt ngươi tội chứa chấp sơn tặc, mưu hại mệnh quan triều đình.”
Hồng lý trưởng toát mồ hôi hột, chẳng phải người ta đồn tri huyện là con mọt sách nhu nhược à? Giờ phải làm thế nào đây.
Lãnh Nghệ chỉ Chu Bằng đứng bên cạnh:” Khi đó Chu viên ngoại cũng ở hiện trường, suýt nữa bị chúng bắn tên mất mạng, đúng không?”
Chu Bằng giờ làm gì dám nói lời nào trái ý Lãnh Nghệ, vâng dạ liên hồi.
Lãnh Nghệ lại nói:” Bản huyện còn điều tra được, ngươi đem danh sách bách tính nghèo khó cần cứu tế đều viết thành thân thích hảo hữu của mình, ngươi nói sao đây.”
“ Không ...” Hồng lý trưởng đang định chối thì thấy Chu Bằng đang ra sức chớp mắt ra hiệu với mình, tim trầm xuống đáy. Xem chừng tên Chu Bằng này nhận tội rồi, mình mà chối thì không xong. Hơn nữa Chu Bằng vẫn bình yên đứng ở đây, chứng tỏ chuyện có cơ xoay chuyển, vì thế vội sửa lời, song ông ta hiển nhiên không ngoan hơn Chu Bằng, nói giảm đi:” Vâng, là do tiểu nhân sai, tại những thân thích đó tới nhà khóc lóc kêu khó khăn, tiểu nhân nhất thời mềm long viết tên họ vào. Tiểu nhân sai rồi, nhất định sửa sai, sửa ngay, bắt đám đó phải trả tiền lại cho người nghèo khổ.”