Quái quỷ thật, báu vật hoàng gia gì mà quý trọng tới mức đó, có làm bằng vàng mười đi chăng nữa cũng không tới mức làm thế chứ, rồi tên tri huyện nhỏ xíu thì liên quan gì? Thông tin vừa khai thác được có vẻ rất lớn, nhưng cũng chẳng ích gì, Lãnh Nghệ méo mặt: “ Thế thì càng phiền rồi, ngay cả Khai Bảo hoàng hậu cũng nhúng tay vào việc này, chứng tỏ nó tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Nhưng ta rốt cuộc không biết là cái gì để dâng lên, không biết thứ gì gây ra phiền toái lớn như thế. Ta chỉ mong bọn nàng mau chóng tìm được thứ kia, ta yên tâm tiếp tục làm chức quan nhỏ xíu của mình, mưu lợi cho bách tính.”
Thành Lạc Tiệp nép sát vào lồng ngực Lãnh Nghệ thỏ thẻ nói ra điều nàng luôn nghĩ ngợi:” Nếu tìm được bảo bối kia, bọn thiếp sẽ phải đi, chàng có nhớ thiếp không?”
Lãnh Nghệ hơi cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc nàng:” Đương nhiên rồi.”
“ Nói dối, vừa nghe là biết nói dối.”
“ Ta nói thật.”
“ Nói dối!” Thành Lạc Tiệp đột nhiên trở nên ương bướng, dứt khoát không tin y:” Nếu là thật, muội mấy lần đưa tới tận cửa rồi, huynh còn tìm lý do đùn đẩy.”
Nói tới đó mắt hơi đỏ.
“ Đâu có.” Lãnh Nghệ lúng tùng, đây là điều y sợ, trên đời này nợ tình thứ khó trả nhất, may y ứng biến nhanh:” Mỗi lần chúng ta thân thiết lại có sát thủ tới phá đám, ta biết phải làm sao?”
“ Bây giờ không có sát thủ, vì sao không yêu thiếp đi?”
“ Bây giờ á? Nàng đang bị thương mà.”
“ Thiếp không biết, dù sao chàng đối với thiếp chỉ có giả tình giả ý.”
“ Tiệp Nhi, nàng nói lý một chút có được không?”
Thành Lạc Tiệp đẩy Lãnh Nghệ một cái, quay người xoay lưng về phía y:” Thiếp không nói lý đấy, thiếp chỉ là nữ tử điêu ngoa đanh đá, chàng đã không thích thiếp thì đừng đụng vào thiếp.”
Trực giác nữ nhân thật lợi hại, có lẽ thế này cũng tốt, chuyện này nên dừng ở đây, tránh ảnh hưởng tương lai của người ta, Lãnh Nghệ nghĩ vậy liền ngồi dậy, muốn rời giường.
“ Đứng lại!” Thành Lạc Tiệp giọng phát run:” Chàng muốn đi đâu?”
“ Nàng bảo ta đừng chạm vào nàng mà, ta tìm chỗ khác ngủ.” Lãnh Nghệ, anh chàng ba lần bị bạn gái đá thật thà đáp:
Thành Lạc Tiệp vừa giận vừa cuống, trở mình ngồi dậy, kéo tay Lãnh Nghệ tới, đột nhiên há miệng cắn một cái thật mạnh vào tay y.
Lãnh Nghệ đau tới hét lên, lại không dám giật tay về sợ nàng bị thương, đợi khi nàng nhả ra mới rối rít vén tay áo lên xem, không chảy máu, nhưng dấu răng rất rõ, không khỏi cáu lên:” Nàng tuổi chó đấy à?”
Thành Lạc Tiệp ngồi cười khanh khách:” Chàng nói đúng rồi đấy, thiếp đúng là tuổi chó, chàng rơi vào tay muội rồi, đừng hòng trốn.”
Lãnh Nghệ xoa tay liên hồi:” Không cho ta đụng vào, lại không cho ta đi, rốt cuộc là nàng muốn ta phải làm sao?”
Thành Lạc Tiệp lại vươn tay ra ôm hông y:” Muốn chàng ôm thiếp ngủ.”
Lãnh Nghệ thấy đến lúc phải nói rõ ràng chuyện này rồi, hai người bọn họ tiếp cận nhau đều mục đích không tốt, không nên để nó đi xa hơn, ngồi xuống bên giường, cân nhắc xem phải nói thế nào tránh làm nàng tổn thương: “ Tiệp Nhi, có chuyện này ta phải nói ….”
Thân thể Thành Lạc Tiệp khẽ run lên, tựa hồ đoán ra được Lãnh Nghệ muốn nói gì, kéo y nằm xuống, cầm tay y đặt lên eo mình, làm bộ phụng phịu:” Không được nói!”
“ Tiệp Nhi ….”
“ Đã bảo không được nói mà … người ta không muốn nghe!”
Lãnh Nghệ nghe trong giọng nói của Thành Lạc Tiệp có tiếng nấc khẽ, hẳn là nàng hiểu rồi, không đành lòng nói ra, thở dài:” Được, được, ta không nói nữa, nàng đang bị thương, tối kỵ suy nghĩ linh tinh, ngủ đi.”
“ Ừm, thiếp nghe chàng.” Thành Lạc Tiệp như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, cuộn người lại, cơ thể mềm mại, ấm áp, rúc vào lòng Lãnh Nghệ, chẳng mấy chốc ngủ say:
Sáng ngày hôm sau lý trưởng tới vấn an hỏi thăm đại lão gia có ngủ ngon không? Lãnh Nghệ suýt nổi khùng, nửa đầu đêm thì thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, nửa sau phải ôm hòn than nóng để ngủ, sao mà ngủ ngon được. Mắt đầy tơ máu mà mồm vẫn khách sáo, nói nhờ được khoản đãi, ngủ rất ngon.
Lý trưởng đại khái được nha hoàn báo cho rồi, thấy Lãnh Nghệ sắc mặt không tốt, ngáp ngắn ngáp dài, thì cười ẩn ý, tỏ vẻ đã hiểu.
Lãnh Nghệ chẳng buồn biết ông ta nghĩ cái gì, để lại hai bộ khoái giám sát chuyện quyên tiền cứu dân, sau đó dẫn Thành Lạc Tiệp, Doãn Thứu, Ngụy Đô quay về huyện thành Âm Lăng.
Lần này bọn họ cẩn thận hơn gấp bội phần, không vào thôn làng nghỉ ngơi, tránh những chỗ đông người, rốt cuộc an toàn về tới nơi, không gặp bất kỳ sự cố gì nữa.
Lãnh Nghệ không nghỉ ngơi, tiếp đó ngựa không ngừng vó tới tìm các đại tài chủ ở huyện Âm Lăng du thuyết, lại gom được khoản tiền không nhỏ nữa. Lệnh cho bộ khoái đi khắp thành lập danh sách người phải bán con bán cái, lấy đó làm đối tượng cứu tế trọng điểm. Thêm vào có Đổng sư gia không từ vất vả tới các nơi thẩm tra lại danh sách, đưa ra được danh sách cứu tế sau cùng.
Nha môn thống nhất dùng số tiền này tới các hiệu buôn lớn trong huyện, mua thật nhiều lương thực, chăn bông, áo bông, còn có vật dụng sinh hoạt dầu mỡ. Vũ bộ đâu tổ chức dân tráng, phân phát cho từng hộ bách tính nghèo khổ.
Chuyện này chưa thể có hiệu quả trong thời gian ngắn, Lãnh Nghệ ra lệnh gom nhiều củi, đắp những cái bếp lớn ở mảnh đất trống trong thành, đốt lửa ở đó, chuyện này không giải quyết được vấn đề, nhưng y cứ làm thôi.
Cái huyện nhỏ giữa mùa đông vốn vắng vẻ ảm đạm như tòa thành chết vì chuyện này mà bừng bừng sức sống, khắp nơi thấy bóng dáng hỏa kế hiệu buôn tất bật, người khuân vác chất hàng lên từng chiếc xe lừa xe la, bộ khoái tạo đãi nha môn chỉ huy.
Người có tiền một chút thì ngồi trên trà lâu tửu quán bàn tán, chủ đề chính là bia công đức sẽ được dựng ở quảng trường lớn. Bách tính nghèo thì túm năm tụm ba tụ tập trong nhà hay dưới mái hiên khuất gió hào hứng nhìn cảnh tượng đường xá tập nập lâu rồi chưa thấy bàn tán xôn xao. Người cùng khổ vào huyện thành bán vợ bán con thì tụ tập quanh cái bếp lửa ấm áp, trong mắt ánh lên hi vọng, hình như bảo nha môn năm nay sẽ cứu tế họ.
Trương Tam suốt mùa đông không có việc làm, buồn bà ngồi nhà lo Tết này tiền đâu mà tiêu, kết quả chưởng quầy cho người tới tận nhà thúc giục tới cửa hiệu làm việc, công trả gấp đôi, nhanh chân, nhanh chân, thế là mừng quýnh lên, đi đường suýt ngã.
Lý bá có hai con la, làm nghề chở hàng thuê, mỗi lần tới mùa đông cả chủ và la đều đói, cố bấm bụng đợi xuân tới, đột nhiên bận tới làm không xuể.
Ông già đi bán cháu ở thôn Biển Thạch vẫn ngồi ở góc phố đó, hai đứa cháu nhỏ chưa bán đi được, người nha môn tới cấp cho gạo, áo ấm, cùng ít vật dụng sinh hoạt. Ông liền kéo hai đứa cháu quỳ xuống hướng về phía nha môn bái tạ, mếu máo khóc “sống rồi, sống rồi”.
Cả thành cứ thế mà trở nên nhốn nháo không ngừng, Tết sắp đến rồi, thế nào cũng nên náo nhiệt một chút.
(*) Đáng lẽ chương này post sớm mấy ngày thì hay quá.