Lãnh Nghệ từ lúc trở về nha môn là bận rộn không ngơi nghỉ, có đêm ngủ luôn ở thư phòng không kịp về nội trạch, buổi trưa đi tới điểm tập kết hàng giám sát đội xe chuyển hàng hóa tới thôn ngoại thành. Sau đó tới mấy chỗ đốt bếp lửa cho người cùng khổ vào thành có chỗ trú, kiểm tra xem còn bao nhiêu người ở đó, nhất định không thể để ai phải ở ngoài đường trong dịp Tết. Xong xuôi mọi thứ mới nghe tạo đãi ở bên thở phào nói với nhau, 29 Tết may mà mọi thứ đâu vào đó rồi.
Trác Xảo Nương một mình ở nội trạch cũng bận bịu luôn tay chuẩn bị đồ dùng năm mới. Thành Lạc Tuyền và nữ bộ khoái phụ trách an toàn, không thể vì chuyện này mà phân tâm, cho nên không giúp được. Nha hoàn Thảo Tuệ bệnh tình đã có chút khởi sắc, muốn giúp song Trác Xảo Nương cấm nó xuống giường.
Hôm đó Lãnh Nghệ từ ngoài trở về nhà thì thấy nội trạch cũ kỹ đã đổi mới hẳn, dưới mái hiên treo hai cái đèn lồng đỏ lớn, gấy dán cửa sổ thay mới, mặt đất được quét sạch sẽ, trong bếp truyền ra mùi thơm của bánh luộc.
Suốt thời gian qua lo liệu truyện cứu tế, Lãnh Nghệ sợ xảy ra chuyện tham ô bớt xén, tự mình giám sát chặt chẽ, vì y không có kinh nghiệm gì, chỉ có thể cẩn thận và cẩn thận hơn nữa, thần kinh căng thẳng dẫn tới tinh thần suy kiệt.
Nhưng vừa về tới nội trạch, cảm thụ hương vị cuộc sống, lòng Lãnh Nghệ liền vui vẻ hẳn, toàn thân phấn chấn, đi nhanh tới bếp, nhìn thấy Trác Xảo Nương quay lưng về phía mình, nàng ngồi trước bếp, mặc chiếc váy xanh nhạt, vải đã sờn, giặt tới phai màu. Hông buộc cái tạp dề, vòng eo thon uyển chuyển uốn lượn, váy căng ra, đằng sau đôi chân thẳng tắp là nửa bờ mông tròn lẳn.
Trên bếp theo vài xâu thịt khô, trong cái chậu gỗ đặt mười mấy cái bánh gạo, ở bàn còn ít điểm tâm.
Trác Xảo Nương hết sức chuyên tâm, chẳng hề biết có người đang nhìn trộm. Nghe thấy tiếng ho khe khẽ, Trác Xảo Nương quay đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bùng lên nụ cười vui sướng, cái răng nanh nho nhỏ lộ ra, hết sức đáng yêu:” Quan nhân xong việc rồi sao?”
“ Ừ.” Lãnh Nghệ mặc nguyên quan bào, ngồi xuống bên cạnh nàng:” Đang làm gì thế?”
“ Thiếp chuẩn bị mai tế tổ.”
“ À, vậy chúng ta có đủ tiền để dùng không?”
“ Vừa vặn ạ, thiếp chi tiêu rất dè xẻn.” Trác Xảo Nương tự hào khoe:” Còn chuẩn bị được những 20 đồng để phát tiền mừng tuổi.”
20 đồng? Con số này làm Lãnh Nghệ xấu hổ lắm, cười ngượng ngùng:” Chúng ta ở đây không có thân thích, sao cần chuẩn bị tiền mừng tuổi?”
- Sẽ có người tới chúc Tết quan nhân, khả năng còn dẫn theo trẻ nhỏ, thiếp chuẩn bị trước.
“ Nàng nghĩ thật chu đáo.”
Lần này tới Trác Xảo Nương xấu hổ:” Nhà ta tiền không nhiều, thiếp chỉ chuẩn bị được chút tiền mừng tuổi như thế, chỉ sợ làm tổn hại quan uy của chàng.”
Lãnh Nghệ nghe mà đau lòng, kỳ thực chuyện làm sát thủ khi đó là kế quyền nghi, để giảm bớt đi địch thủ mạnh, bản thân y sau này trấn tĩnh nghĩ lại vẫn ngần ngừ lắm, nhưng cảnh tượng này làm y không còn đắn đo nữa:” Nàng yên tâm, ta đang cùng người ta hợp tác làm ăn, đây là chuyện kinh doanh đường đường chính chính, không phải thứ bàng môn tà đạo. Hơn nữa ta không cần bỏ tiền, chỉ cần hiến kế, nếu thành công, sẽ kiếm được tiền.”
Trác Xảo Nương đương nhiên yên lòng về nhân phẩm trượng phu, chàng là viên quan thanh bạch, đường hoàng chính khí, thời gian qua bao nhiêu người tới nha môn tặng tiền như thế, trượng phu nàng không tơ hào một đồng, toàn bộ đem cứu tế người cùng khổ. Chỉ là nhắc tới chuyện làm ăn, Trác Xảo Nương không khỏi khẩn trương:” Chỉ hiến kế mà có tiền sao? Quan nhân, chàng không bị người ta lừa chứ?”
“ Nàng đứng xem thường, một kế sách đúng có thể kiếm được rất nhiều tiền, kế sách sai có thể dẫn tới thua lỗ. Kế sách ta đưa cho bọn họ là thứ đáng tiền đấy.” Lãnh Nghệ làm ra vẻ tự tin ngời ngời:
Trác Xảo Nương nghe thế thì yên lòng:” Quan nhân xưa nay rất thông minh, kế sách chàng đưa ra nhất định không thể sai. Người ta kiếm được tiền thế nào cũng cảm tạ chúng ta, nếu có thêm vài lượng bạc là tốt rồi.”
“ Vài lượng bạc?” Lãnh Nghệ buồn cười:” Thế mà cũng cần tới đường đường tri huyện ra tay à?”
Trác Xảo Nương " a" một tiếng, sau đó hiểu ra, ngượng ngập nói:” Thiếp tầm nhìn hạn hẹp, quan nhân chê cười rồi.”
“ Không phải là ta cười nàng, ta nghĩ, kiếm thêm chút tiền sống thoải mái hơn thôi, dư dả một chút là đủ, ta cũng chẳng cần nhiều.”
“ Vâng, thiếp tin quan nhân.”
Đang nói chuyện thì hộ vệ Trịnh Nghiên đi vào chắp tay:” Bẩm đại lão gia, hương thân Chu Bằng thôn Hồng Tùng cầu kiến.”
Lãnh Nghệ bất ngờ, giờ Thành Lạc Tiệp đang mài đao đợi ngày lấy mạng hắn, vậy mà hắn lại chủ động tìm tới nhà? Đúng là chê mình sống thọ quá mà. Y không muốn phải diễn kịch với loại người đáng khinh này, nói:” Bảo bản huyện bận công sự, không muốn gặp.”
Trịnh Nghiên rời đi, chỉ chốc lát sau đã về, mang theo danh sách lễ vật:” Đại lão gia, đây là lễ tạ của Chu Bằng dâng lên nói là cảm tạ ân điển của đại lão gia.”
“ Được, nhận lấy, chuyển hết hộ phòng, nói là ...” Lãnh Nghệ vốn định nói là Chu Bằng quyên tặng, nhưng tích tắc nghĩ, sao để hắn là người tốt, hắn tặng mình thì là của mình, mình không cần tặng cho bách tính phải tính là mình quyên tặng chứ, nên sửa lời:” Bản huyện quyên tặng.”
Trịnh Nghiên lại chạy đi, Thành Lạc Tiệp làm hộ vệ thiếp thân của Lãnh Nghệ, tất nhiên là nghe thấy, ánh mắt nhìn Lãnh Nghệ lại si mê thêm vài phần.
Ngày hôm sau đã là 30 Tết, có câu hai bảy đi chợ, hai tám dọn nhà, hai chín tắm rửa, ba mươi tế tổ, ý nói tới những hoạt động trước Tết. Thực ra các hoạt động Tết bắt đầu từ ngày 23 rồi, đến hai bảy là sắm đồ Tết xong, 28 dọn dẹp nhà trang trí nhà cửa, nha môn, cửa hàng cửa hiệu cũng đóng cửa hết, đến 29 thì đun nước thơm tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đồ cùng, đến 30 cúng tổ tiên đón năm mới.
Chỉ là năm nay ở huyện Âm Lăng đảo lộn hết cả, 28 cửa hiệu chưa đóng cửa, hỏa kế vẫn tất bật, 29 đến đại lão gia như Lãnh Nghệ còn chạy đi đốc thúc chuyển hàng, đến 30 rồi thì hay dở cũng phải cho mọi người nghỉ, làm gì cũng không kịp nữa rồi, đợi năm sau tiếp tục.
Thế là thoáng cái nha môn đang nhộn nhịp đã vắng tanh, chỉ còn lại nhà Lãnh Nghệ, đương nhiên còn có mấy hộ vệ.