Đêm đã khuya, Thảo Tuệ ra gian ngoài ngủ, Trác Xảo Nương thì hưng phấn lắm, có quá nhiều chuyện vui, nên nàng không ngủ được, cứ ríu rít nói mãi không ngừng. Lãnh Nghệ nghe một lúc hôn nhẹ lên má nàng một cái, ngáp dài vươn người nói:” Được rồi, mai còn có việc ... Ừm, chúng ta ngủ thôi.”
“ Dạ!” Đôi mắt Trác Xảo Nương thoáng qua chút thất vọng, vì chuyện nước lũ dâng lên, rồi lại chuyện cứu nạn sau đó, phu thê hạ đã cả tháng rồi không gần gũi. Hôm nay tâm trạng cả hai rất tốt, nàng còn mong đợi, không ngờ trượng phu muốn ngủ rồi, yếu ớt đáp lại rồi bò xuống góc gường định thổi tắt đèn:
Lãnh Nghệ chỉ chờ có thế, nhịn cười nhìn chiếc váy mỏng ôm lấy bờ mông tròn lẳn của nàng, bật dậy ôm lấy nàng từ phía sau.
Trác Xảo Nương giật nảy mình, giờ mới hiểu mình bị trêu rồi, vừa xấu hổ vừa giận dỗi:” Quan nhân, quan nhân cứ thích bắt nạt người ta.”
“ Nàng nói đúng rồi đó, ta thích trêu nàng nhất, chẳng lẽ nàng muốn ta đi bắt nạt người khác.” Lãnh Nghệ rất dịu dàng vuốt ve bầu ngực của thiếu nữ, y thích thấy nhìn từng biến hóa của nàng theo sự vuốt ve của mình, thích thú nghe thấy nàng không chịu được kích thích mà rên rỉ:
Trác Xảo Nương vừa qua tuổi đôi tám thân thể vẫn đang gia đoạn phát triển, bầu ngực đã dần dần nẩy nở, chấm nhỏ sau yếm lót bị sờ nắn căng lên thấy rõ, ngượng đến nỗi mặt nóng hầm hập. Trước khi y phục bị cởi hết giữ tay Lãnh Nghệ, xấu hổ van nài: “ Quan nhân, để thiếp tắt đèn đã.”
“ Không!” Lãnh Nghệ cúi người ghé sát vành tai nhỏ của nàng, giọng ôn nhu mà bá đạo, ngón tay hết sức chậm rãi tháo rút thắt duy nhất còn lại trên yếm lót của nàng giật nhẹ:” Vì nương tử của ta xinh đẹp như thế, ta muốn ghi nhớ từng tấc da thịt trên người nàng, để kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi không quên.”
Những lời âu yếm tình tứ đó vừa làm Trác Xảo Nương thích mê lại ngây ngất xấu hổ không sao chịu nổi, hai tay che lấy khuôn mắt đỏ bừng, mặt áp hẳn xuống đệm. Mặt thì che được rồi đấy, nhưng tư thế đó làm đường cong mê người dọc hai bên thân nàng lượn xuống tạo nên một vẻ thanh nhã và gợi cảm, uốn lượn lên xuống nhịp nhàng, bờ mông tròn vành vạnh trắng phau phau đập thẳng vào mắt Lãnh Nghệ, ai có thể kìm nổi ý nghĩ ám muội.
Thế là trong đêm chỉ còn lại hơi thở gấp và tiếng rên rỉ mê người ....
Triều đình mang lương thực cứu tế tới một cách hết rầm rộ, Vương Kế Ân còn đi khắp nơi ủy lạo thăm hỏi, bách tính toàn thành đều biết sắp có chẩn tai rồi, mọi người đều nóng lòng đợi thông báo của nhà môn. Rất nhanh cáo thị đã dán khắp nơi trong toàn thành, thông báo nói rõ, vì trận lũ này bách tính ở các hương thôn gặp nạn nặng nhất, cho nên vật tư cứu tế sẽ ưu tiên phát cho bọn họ trước.
Chuyện này tất nhiên khiến người vui người buồn rồi, trong thành hiện cũng có ít bách tính hoàn toàn mất nhà cửa vào thành lánh nạn, chạy đi loan báo tin mừng. Số khác thở dài, dù sao nha môn cũng dùng tiền của Kim chưởng quầy giúp họ xây dựng lại nhà cửa, cho nên phản ứng không mạnh.
Lãnh Nghệ buổi sáng làm việc ở nha môn, đến trưa về nhà ăn cơm, sau đó thay y phục, gọi riêng Thảo Tuệ vào phòng, lấy cái mặt nạ nữ tử đưa nó.
Thảo Tuệ cảm thấy hết sức mới mẻ:” Tỷ phu, cái gì đây?”
“ Mặt nạ đấy, muội đeo vào, chúng ta đi thu mua cửa hiệu, như thế họ không biết chúng ta là ai.” Lãnh Nghệ cũng đeo lên mặt nạ thư sinh hết sức bình thường làm mẫu, dùng thứ này một thời gian, y đã quen thuộc, không như mới đầu chỉ biết đeo lên mặt nữa, giờ còn biết phải để tóc thế nào che giấu, ăn mặc ra sao cho thích hợp. Ngoài ra kết hợp với loại phấn và dụng cụ trang điểm nữa thì ngay cả dùng giữa ban ngày cũng khó nhận ra là đeo mặt nạ:
Tất nhiên là đối với những người không nghĩ tới loại mặt nạ tỉnh xảo này thôi, nếu như y đã biết rồi thì ai đeo mặt nạ có thể nhận ra tức thì.
“ Muội hiểu rồi.” Thảo Tuệ đeo mặt nạ lên mặt, Lãnh Nghệ giúp nó chỉnh trang lại, đây không phải là mặt nạ thiếu nữ mà là một phụ nhân trung niên. Thảo Tuệ nhìn mình trong gương mà không nhận ra được, không nhịn được cười.
Nếu thời hiện đại cho một cô bé mười hai mười ba đóng giả một người trung niên có vẻ không thỏa đáng lắm, nhưng thời này thì khác, do dinh dưỡng thiếu thốn, nhiều người thực sự gày gò quá mức, đôi khi nam nữ còn khó phân biệt nữa là. Trong khi đó Thảo Tuệ ở nhà họ nửa năm qua ăn uống tẩm bổ đầy đủ, thân thể đang tuổi phát triển mạnh nhất, thoắt cái từ cô bé còi cọc tác xác xơ đã có chút bóng dáng thiếu nữ phổng phao rồi. Vì vậy hóa trang không thành vấn đề.
Lãnh Nghệ gạt tóc hai bên mai Thảo Tuệ xõa xuống một chút, lại lấy phấn đánh thêm vào chỗ nối giữa mặt nạ và da mặt, lấy cái khăn xanh vuông buộc đầu nó, ngắm nghía một lúc rất hài lòng với tác phẩm của mình, cảm giác mình hóa trang ngày càng lên tay:” Đợi lát nữa thương lượng do muội phụ trách. Nhớ, không chỉ mua cửa hiệu, quan trọng nhất là mua toàn bộ tiền sắt còn lại của họ. Chúng ta dùng vàng để mua, nếu không muốn thì thôi.”
Thảo Tuệ vẫn rất hứng thú với khuôn mặt mới đang ngắm nghĩa trong gương, hết há mồm lại sờ lên mặt, nghe vậy quay đầu:” Dùng vàng đổi tiền sắt thì tất nhiên họ muốn quá rồi, nhưng vì sao chúng ta muốn mua tiền sắt?”
Lãnh Nghệ chưa định giải thích lúc này, vò đầu nó:” Không cần hỏi, muội cứ làm theo ta là được.”
Hai người lén lút ôm một rương vang đi ra cổng sau, chuồn khỏi nhà như ăn trộm. Thảo Tuệ cười khúc khích suốt, cảm thấy chuyện này hết sức thú vị.
Kỳ thực tính tình Thảo Tuệ không hề hướng nội như Lãnh Nghệ nghĩ ban đầu, tất cả là bởi vì những chữ xăm trên mặt, khiến nó không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác, sợ đón nhận ánh mắt kỳ thị khinh bỉ của họ. Dù nó đã được tự do rồi, có văn điệp xác nhận, nhưng đâu thể gặp ai cũng đưa ra cho người ta xem được. Lần này đeo lên mặt một cái mặt nạ, thế là nó có thể ngẩng cao đầu rồi, cảm giác như thế giới thoáng một cái trở nên tươi đẹp.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé
Mình đang ốm nặng, mắt nhòe đi, chắc để sót nhiều lỗi chính tả, mọi người thông cảm