Đường phố Ba Châu khắp nơi không phải là công trường thì cũng là đống đổ nát, đa phần người dân lam lũ bẩn thỉu, không ít nạn dân túm tụm vào một chỗ xin ăn, Ba Châu chẳng còn tí bóng dáng nào ngày xưa nữa. Với Thảo Tuệ lại như là tiên cảnh, dọc đường cùng Lãnh Nghệ ríu rít không ngừng, nó tự mình thay đổi bảy tám giọng nói khác nhau, muốn y đánh giá xem giọng nào mới là phù hợp nhất. Còn nghĩ cách phối hợp ngữ khí cử chỉ thế nào để người ta không để ý tới khuôn mặt mình lúc nào cũng trơ trơ khác thường.
Lãnh Nghệ lúc ấy mới phát hiện, té ra nha đầu này lắm mồm như thế.
Bọn họ xuyên qua mấy con phố, sau đó dừng trước thanh lâu tên "Túy Hoa Ẩm", cửa treo chiêu bài chuyển nhượng.
Đây là một trong số những thanh lâu lớn nhất Ba Châu, lần này tuy không bị nước lũ phá hủy, kiến trúc còn nguyên vẹn, nhưng cả tầng một bị bùn đất chảy vào nhấn chìm. Giờ đã xử lý hết đống bùn, nhưng cái mùi thối không sao hết trong thời gian ngắn.
Lúc này là qua trưa đầu giờ chiều, trời nóng hầm hập. Dù có là lúc bình thường cũng chẳng mấy ai tìm hoa vấn liễu vào giờ này, cả thanh lâu vắng tanh, chỉ có một quy công ngáp ngắn ngáp dài.
Hai người bước vào, Lãnh Nghệ đẩy Thảo Tuệ, Thảo Tuệ trên đường đi tập rượt rồi, lúc này không khỏi có chút run, làm giọng phát ra từ cổ hơi cao hơi chói:” Chưởng quầy có đây không?”
Quy công giật bắn mình đứng dậy, gần như theo bản năng khom lưng cười rất giả:” Hai vị đại gia, không biết có cô nương quen hay là ...
Khi nhận ra Thảo Tuệ là nữ nhân thì ngưng bặt, nào có nữ nhân đi tìm cô nương, hơn nữa hai người này mặt lạnh tanh trơ như gỗ đá, khiến người ta có chút cảm giác rờn rợn:” Hai vị là?”
Thảo Tuệ điều chỉnh lại giọng nói, lời phát ra đều đều khó nghe:” Thanh lâu của các ngươi không phải chuyển nhượng sao, bọn ta tới thương lượng việc này.”
Quy công lại khom lưng xuống, khúm núm:” Vâng vâng, hai vị mời ngồi, tiểu nhân đi gọi ma ma .... Có khách quý, trà lên!”
Tức thì có quy công tiếp khách cầm ấm ra rót trà, không lâu sau có một phụ nhân trung niên và lão đầu đi ra.
Lão đầu chừng năm mươi, trong không giống người làm ăn lắm mà như tiên sinh già, có chút mùi sách vở. Còn phụ nhân kia ngoài ba mươi sắp bốn mươi, vóc dáng giữ gìn rất tốt, dung mạo cũng ưa nhìn chỉ là trang điểm quá đậm, trông khó có thiện cảm.
Từ khi nước lũ rút tới nay đã gần một tháng, lưa thưa hai ba khách tới mỗi ngày, không cách nào làm ăn được nữa. Cáo thị chuyển nhượng dán mười ngày rồi mà không ai hỏi tới. Cho nên lúc này có khách tới hỏi vừa mừng vừa lo, tính toán xem ra giá bao nhiêu vừa có lãi lại không dọa đối phương chạy mất.
Thảo Tuệ đeo mặt nạ một cái cứ như biến thành người khác vậy:” Chúng ta xem nơi này đã rồi hẵng nói chuyện mua bán.”
Chưởng quầy làm sao ngờ hai người Lãnh Nghệ đeo mặt nạ, nên lo ngai ngái, từ vẻ mặt lãnh đạm của đối phương cho rằng họ chưa chắc đã mua, thế này khó thương lượng lắm.
Thanh lâu chỉ có hai tầng, bọn họ trước tiên đi ra phía sau tầng một, đây là nơi các cô nương thanh lâu sinh sống, đại đa số đang ngủ. Thấy người đi vào mới ngẩng đầu lên nhìn, nghe nói là khách mua thanh lâu liền vội vàng mặc thêm áo, nhưng vẫn ngồi đó, tóc tai bù xù, có người thì kệ, tiếp tục ngủ.
Lãnh Nghệ không nói gì cả, hoàn toàn để Thảo Tuệ phát huy, Thảo Tuệ tuy là tiểu cô nương, trước kia là con nhà giàu có, tuy thế sau này gần một năm trôi nổi ở sở lưu phóng, thảm cảnh nào cũng thấy qua rồi, nhìn đám nữ nhân ăn mặt hớ hênh lộ da lột thịt cũng chẳng xấu hổ:” Nếu khách tới thì làm sao đây, không thèm tiếp luôn à?”
Chưởng quầy mắng lão bảo:” Làm ăn kiểu gì thế?”
Lão bảo vội đáp:” Buổi sáng khách vốn ít, đêm qua khách đông quá, bọn họ bận suốt đêm, cho nên giờ ngủ bù ạ.”
“ Ồ, thế à?” Thảo Tuệ bảo với Lãnh Nghệ:” Chưởng quầy, chúng ta tới mấy nhà rồi, ai cũng than thở làm ăn không được, chỉ mỗi nơi này có vẻ làm ăn tốt lắm, hay là tối nay chúng ta tới, nếu đúng thì thực sự đáng mua rồi.”
“ Ngươi nói cũng phải.” Lãnh Nghệ gật đầu:” Vậy chưởng quầy lão bảo, tối bọn ta lại tới, làm phiền rồi.”
Chưởng quầy cuống lên ngăn lại, đến tối người ta quay lại thấy cũng vắng tanh thế này có khi quay đầu đi luôn mất cả cơ hội thương lượng ấy chứ. Bây giờ thanh lâu toàn thành cái nào không đang chuyển nhượng, phải nuôi một đám cô nương, quy công, rồi thuế thanh lâu còn là loại đắt nhất, giữ thêm một ngày là lỗ thêm một ngày. Chưởng quầy cười giả lả:” Đây là nói trước kia, trước kia chỗ chúng tôi khách qua lại không dứt, làm ăn tốt lắm ...”
“ Ta chỉ xem bây giờ.” Thảo Tuệ ngắt lời:” Đừng nói những thứ vô ích nữa, tiếp tục xem nơi khác đi.”
Phòng ốc và cô nương dưới lầu tương đối rẻ, chủ yếu nhắm vào khách tầm trung. Còn tầng hai thì trang trí xa hoa, Lãnh Nghệ lần đầu tiên tới thanh lâu cổ đại, nhìn hoa mắt. Các cô nương tầng hai đúng là có cấp bậc hơn nhiều, ít nhất không lười biếng ngủ ngày, có người tâm ca vũ âm luật, mùa hè ăn mặc mong manh, da thịt thấp thoáng, thực sự là xuân sắc khắp nơi.
Nhìn đám cô nương với đủ phong tình hoặc cao nhã hoặc quyến rũ, hoặc thanh thuần hoặc mặn mà của mình, đến chưởng quầy cũng chỉ hận không thể trẻ ra vài tuổi. Ai ngờ quay sang sắc mặt đối phương chẳng mảy may biến hóa.
Đến khi đối phương xem hết rồi, chưởng quầy không còn mấy hi vọng nữa. Xuống tầng một Thảo Tuệ than vãn với Lãnh Nghệ, thanh lâu này vị trí bình thường, không có ưu thế, mua lại trước tiên phải bỏ thật nhiều tiền trang trí, rồi phải thay đại bộ phận cô nương.
Thảo Tuệ đóng vai ác, Lãnh Nghệ đóng vai thiện:” Vậy để xem họ ra giá bao nhiêu, nếu đắt quá thì chúng ta tìm nơi khác.”
Vấn đề này chưởng quầy đã cân nhắc nát rồi, lúc này hồi hộp nói:” 300 vạn đồng, bao gồm cả cô nương, hỏa kế, gia sản, lão hủ chỉ cần cái bọc y phục và hòm tiền lên đường thôi, còn để lại hết.”
Thảo Tuệ bĩu môi:” Cái thanh lâu này của ngươi nói công bằng thì bình thường 1000 vạn trở lên mới đúng. Nhưng giờ một trận lũ làm chuyện kinh doanh ở Ba Châu chẳng biết khi nào mới khôi phục, giá này của ngươi đưa ra coi như hợp lý. Thôi được rồi, chưởng quầy nhà ta là người dứt khoát, được, không mặc cả nữa.”