Lãnh Nghệ ân hận, ân hận vô cùng, tự hỏi bản thân, mình làm cái gì vậy, tại sao suốt ngày vất vả, quên ăn quên ngủ, lo chuyện đâu đâu, rồi người bên cạnh, người yêu thương nhất, thân mật nhất lại lơ là. Có lẽ vì nàng quá hiền hòa nhu thuận, sự tồn tại của nàng quá hiển nhiên, nên y lơ là ... Giờ mới nhận ra, nàng giống như không khí vậy, không có nàng, y hít thở cũng không nổi.
Lẹp bẹp, lẹp bẹp, bước chân dẫn trên con đường sũng nước phát ra tiếng động đều đều, Lãnh Nghệ chỉ biết chạy một cách máy móc, mỗi hơi thở của y nóng như lửa, khò khè khó khăn. Rốt cuộc cũng nhìn thấy bốn chữ lớn "Giải thị y quán" dưới đèn lồng đỏ.
“ Xảo Nương tới rồi này, nàng không sao đâu, thật đấy, nàng sẽ sớm khỏe lại thôi, khi đó ta không làm việc nữa, ta mặc kệ hết, chỉ ngày ngày ở bên nàng thôi … rồi chúng ta sẽ lại cùng nhau đi leo núi nhé ...” Giọng Lãnh Nghệ thực ra chỉ lẩm bẩm trong lòng, không phát ra được bên ngoài, y đã kiệt sức, hai chân nhũn ra rồi, tới trước cửa y quán thì mệt tới không gõ cửa được, không gọi được, cứ vậy dùng đầu liên tục đập vào cửa:
Cộc! Cộc! Cộc! Cộc! ...
Rốt cuộc cửa cũng mở, một tên dược đồng thò đầu ra, thấy một người như tên điên dùng đầu đập cửa thì cảnh giác hỏi:” Làm gì thế hả?”
Lãnh Nghệ như cái xác không hồn bước tới, đẩy dược đồng sang bên, loạng choạng đi tới bên cái giường khám bệnh, hết sức cẩn thận đặt Trác Xảo Nương xuống.
Người cúi xuống, Lãnh Nghệ không còn sức đứng lên nữa, đầu dựa vào thành giường nên mới không ngã xuống đất, thân thể cứ thế cứng đờ, trong đêm tối trông vô cùng đáng sợ.
Dược đồng sợ hãi, đứng xa xa “ này này” mấy tiếng liền, rồi lại đợi một lúc không thấy có phản ứng gì, rón rén đi tới, cầm cái que gạt áo tơi ra, vừa mới nhìn người nằm ở dưới một cái đã sợ hãi lùi lại dựa vào tường, hét toáng lên:” Sư phụ! Sư phụ … có một người mang một cái xác chết tới đây, không biết để làm gì! Người mau ra đây đi.”
Xác chết!
Hai chữ này đánh thức Lãnh Nghệ, không hiểu sức lực ở đâu y bật dậy như cương thi, đi tới vén áo tơi ra, liền thấy Trác Xảo Nương hai mắt mở to vô hồn nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, không còn chút động tĩnh nào nữa.
“ Xảo Nương! Xảo Nương! “ Lãnh Nghệ kêu xé lòng, áp tai lên ngực nàng, không nghe thấy tiếng tim đập, vừa gọi vừa lay, nàng cũng không phản ứng:
“ Chuyện gì thế hả?” Giọng nói già nua vang lên sau lưng:
Lãnh Nghệ không đáp, không quay lại, người trơ như khúc gỗ, động tác hết sức ôn nhu bế Trác Xảo Nương lên, ruột gan đã đứt đoạn từng khúc.
“ Này!” Dược đồng nhát gan không dám tới gần Lãnh Nghệ, gọi:” Sư phụ ta tới rồi … này, ngươi tới xem bệnh phải không?”
Lãnh Nghệ chẳng để ý nữa, bế Trác Xảo Nương trong lòng, cứ thế mà đi ra ngoài trời mưa.
Ông già không nhìn thấy mặt Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ cũng không mặc quan bào nên ông ta không nhận ra là thông phán đại lão gia, đợi y ra ngoài, mắng dược đồng:” Chắc là thằng điên ôm thi thể chạy lung tung, người như vậy mà cũng mở cửa cho vào à? Không mau đóng lại.”
Rầm! Cánh cửa nặng nề đã đóng lại, còn thêm tiếng cái then cửa.
Lãnh Nghệ chẳng bận tâm tới điều gì nữa rồi, cứ bế Trác Xảo Nương đi trên con đường vắng lặng không một bóng người.
Chân cứ đi mà chẳng biết đi đâu, chẳng biết bao xa, mưa cũng chẳng biết từ khi nào đã tạnh, sau cơn mưa, trời trong vắt không một gợn mây, ánh trăng lạnh chiếu lên con đường ướt sũng, sương mù từ Ba Hà bốc lên mở ảo như dải lụa mỏng quấn quanh phủ thành yên tĩnh.
Đêm đã khuya trừ tiếng lép bép nhỏ truyền ra từ bước chân của Lãnh Nghệ ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác, y đi mà không nhìn đường, hai mắt chỉ nhìn Trác Xảo Nương, muốn giúp nàng khép mắt lại, nhưng hai tay đều bận rồi. Cuối cùng sức cùng lực kiệt, ngồi xuống một bậc thềm đá, ôm siết thân thể không còn chút hơi ấm nào, run run đưa tay ra muốn vuốt mắt nàng.
Tay Lãnh Nghệ chạm vào trán nàng rồi liền dừng lại, vì chỉ cần khép lại rồi, đôi mắt này sẽ không bao giờ mở ra nữa, y không bao giờ thấy mắt nàng nữa.
Lãnh Nghệ vuốt ve khuôn mặt nhỏ đã lạnh ngắt, vẫn mịn màng như thế, cúi đầu xuống khẽ hôn lên môi nàng, khi ngẩng đầu lên, để lại trên gò má nàng hai giọt nước.
Sinh mạng con người sao có thể mong manh như vậy, tựa hồ một khắc trước thôi, nàng vẫn còn ở đó, ôn nhu mà mỹ lệ … Tất cả tại mình.
Hốc mắt sớm khô cạn của Lãnh Nghệ chứa đầy nước mắt, thế giới biến thành mơ hồ, qua làn nước mắt, y đã không nhìn rõ gương mặt tú mĩ của thê tử nữa, nghẹn ngào nói:” Xảo Nương, ta có lỗi với nàng, ta nói bảo vệ nàng cả đời, vậy mà, vậy mà ta để nàng thương tâm mà đi thế này ... Ta ta ...”
Ôm thân thể nhỏ bé đó, Lãnh Nghệ vùi đầu vào lòng nàng mà khóc không thành tiếng.
” Này vị đại ca kia, sao đêm hôm khuya khoắt tới trước cửa nhà người ta mà khóc thế hả?
Đột nhiên ở trên đầu có giọng nữ lảnh lót, Lãnh Nghệ ngơ ngác ngẩng đầu lên, vì hướng ngược sáng, y không nhìn rõ người, bằng vào vóc dáng vẫn nhận ra một tiểu cô nương và một lão phụ, vai đeo tay nải hành trang, hẳn vừa mới đi xa về.
Thì ra mình vô tình ngồi trước cửa nhà họ, Lãnh Nghệ chẳng nói chẳng rằng, bế Trác Xảo Nương lên, lại thất thểu bước đi.
Không ngờ khi Lãnh Nghệ đi ngang qua, tiểu cô nương nhận ra y, nhìn thấy trong tay y đang bế một người:” Thông phán đại lão gia, ngài là thông phán đại lão gia ... Làm sao nửa đêm lại ngồi đây ... A, nữ tử này, nàng làm sao?”
Lãnh Nghệ vừa nghe hỏi lại bi thương ứa nước mắt: Nàng là thê tử của ta, nàng đã ... đã ... đã ...”
Nói mãi không ra lời, nhưng tiểu cô nương đã đoán ra, nhanh nhẹn chạy tới, nắm lấy tay Trác Xảo Nương, bắt mạch một lúc nói:” Mạch yếu lắm, nhưng ta vẫn cảm nhận được.”
“ Cái gì? Nương, nương tử ta ... Nàng vẫn còn, nàng chưa ... Cô nương nói sao? Nương tử ta, nàng, nàng vẫn còn sống à? Cô nương biết xem bệnh sao?” Lãnh Nghệ lạc cả giọng:
Tiểu cô nương hứ một tiếng:” Đã mang người tới hiệu thuốc còn hỏi câu ngớ ngẩn đó à?”
Thì ra mình vô tình đưa Xảo Nương tới hiệu thuốc sao? Lãnh Nghệ vừa nghĩ tới đó thì rùng mình, thân thể phản ứng theo bản năng tự nhiên ... Vì bốn phía có sát khí ngùn ngụt đang từ từ áp sát mình.
Sát khí này .... Có thể sánh ngang với Bạch Hồng, thậm chí hơn, đây là một địch thủ siêu cường!
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé! Chẳng biết nói gì với số Lãnh Nghệ.