Lãnh Nghệ đêm nay vội vàng ra ngoài, không mặc áo giáp chống đạn, cũng không có giày gài dao găm, chỉ có hai bàn tay trắng, lại còn mệt tới sức cùng lực kiệt, làm sao thoát khỏi kiếp nạn này?
Nếu là một khắc trước, dù có sát thủ tìm tới thì Lãnh Nghệ cũng không quan tâm, y không còn thiết sống nữa rồi. Nhưng trời đất run rủi thế nào mà y lại tìm tới đúng một hiệu thuốc, màn nghe ngữ khí của tiểu cô nương kia, Xảo Nương vẫn còn sống.
Trong tích tắc suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lãnh Nghệ là, phải dụ chúng đi khỏi đây, càng xa càng tốt, kể cả mình có chết cũng không sao, miễn Xảo Nương vô sự. Tức thì Lãnh Nghệ đặt Trác Xảo Nương vào lòng tiểu cô nương, nói:” Nhờ cô nương ....”
Chưa dứt lời thì người lao đi như mũi tên dời dây cung, biến mất trong ngõ nhỏ.
Tiểu cô nương bế Trác Xảo Nương có chút cật lực, ngớ người ra chẳng hiểu ra sao.
“ Còn ngây ra làm gì? Mau bế người vào nhà xem còn cứu được không! Mau lên.” Lão phụ vừa mở cửa vừa giục:
“ Dạ! “ Tiểu cô nương chật vật bế Trác Xảo Nương vào nhà:
Trên cửa quả nhiên treo tấm biển gỗ đào đã phai màu, không phải loại biển lớn nằm ngang phổ biến, mà chỉ là cái biển nhỏ treo dọc, viết bốn chữ kiểu chữ Lệ cổ kính "Hiệu thuốc Hoa Thị".
Lão phụ vào trước đã thắp đen lên rồi, ngọn đèn dầu leo lét chẳng chiếu sáng được tới mặt quầy. Tiểu cô nương bế Trác Xảo Nương đặt lên cái giường nhỏ, tay sờ mạch một hồi nói:” Nãi nãi, không còn mạch nữa, nếu không có thủ pháp Quỷ Môn chẩn mạch của chúng ta thì đừng mong nhận ra được.”
Lão phụ ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn nóc nhà tối tăm, thì ra bà là người mù:” Vậy còn không mau cứu đi, thông phán đại lão gia là ân nhân của cả thành, nhất định phải cứu sống nương tử của ngài ấy.”
“ Cháu sẽ cố ...” Tiểu cô nương chẩn mạch một lúc nữa, mặt mày đau khổ:” Nãi nãi, không xong rồi, đây là tử chứng ứ huyết đình trệ ở cao hoang, lại còn có tam hỏa tâm can tì, nếu có chữa không khéo cũng thành phế nhân, rồi cũng bị dày vò mà chết, làm sao đây?”
Lão phụ trầm ngâm một lúc rồi nói:” Không để ý được nhiều thế nữa, qua được trước mắt đã, cứ dùng thập tam châm đánh tan huyết ứ, cứu nguy trước đi.”
“ Vâng!” Tiểu cô nương dựng Trác Xảo Nương ngồi dậy, gọi:” Nãi nãi giúp cháu.”
Lão phụ lần mò đi tới, ngồi sau lưng Trác Xảo Nương, vươn đôi tay gày gò ra đỡ vai nàng. Tiểu cô nương nhanh nhẹn cởi y phục Trác Xảo Nương, lấy trong lòng ra một cái ống châm và bình thuốc, mở nắp rút cây châm dài, chấm vào bình thuốc, giơ cây châm lên, đầu mũi châm treo một giọt nước thuốc muốn nhỏ xuống.
Đúng lúc giọt nước sắp nhỏ xuống thì viu một cái, tiểu cô nương không ngờ đâm vào yết hầu Trác Xảo Nương, tay vê vê châm. Chốc lát sau rút ra châm thứ hai, lại chấm thuốc, đâm vào tim.
Chỉ sau hai châm, cơ thể mất đi sinh khí của Trác Xảo Nương run bần bật, cổ họng có tiếng động phát ra.
Tiểu cô nương mừng rỡ, tay rút kim châm như múa, cắm thêm mười một kim châm lên đầu, ngực Trác Xảo Nương, hết sức ghê sợ.
Toàn thân Trác Xảo Nương run mạnh, đầu ngả ra sau, tiếp đó gập người, miệng phun ra ngụm máu đen, tiểu cô nương như đã dự liệu được, dễ dàng né đi, khẩn trương bắt mạch, lại báo:” Nãi nãi, bắt được mạch như bình thường rồi.”
Nói xong ra tay như chớp, rút hết châm ra.
Lão phụ nói:” Giờ sắc thuốc uống.”
Rất nhanh, thuốc bốc xong, tiểu cô nương mang vào bếp đun, nàng lại vất vả mặc y phục cho Trác Xảo Nương đưa vào phòng.
Lão phụ ngồi bên giường, thân lom khom ẩn ở góc tối sau màn, người không nhúc nhích chẳng biết nghĩ gì.
Tiểu cô nương tất bật chạy ra chạy vào, khi thuốc sắc xong lại dìu Trác Xảo Nương ngồi dậy, đút thuốc cho nàng. Không ngờ Trác Xảo Nương theo bản năng mở miệng, uống thuốc vào.
Rất nhanh Trác Xảo Nương phát ra tiếng nôn khan trong họng, tiểu cô nương đỡ nàng ghé xuống mép giường, lão phụ sớm chuẩn bị cái chậu gỗ. Trác Xảo Nương phát ra mấy tiếng ọe lớn, nôn ra mấy ngụm máu đen lớn nữa, sau đó nhũn người trong lòng tiểu cô nương.
Tiểu cô nương cẩn thận đặt Trác Xảo Nương nằm xuống, lại cầm cổ tay chân mạch:” Nãi nãi, sao tỷ ấy chưa tỉnh, không phải dùng châm dùng thuốc xong là sẽ mau chóng tỉnh lại sao?”
“ Để ta xem.” Tấm thân như tượng của lão phụ giờ mới nhúc nhích, nắm tay Trác Xảo Nương, lát sau thở dài:” Máu bầm đã tan, nhưng muộn rồi, đã tán vào kỳ kinh bát mạch, bách hải chu thân! Không khéo thành phế nhân.”
Đây là một tiểu viện xây bằng gạch, nhìn bề ngoài không hề tệ, khang trang hơn đại đa số nhà tường đất hay vách gỗ ở Ba Châu, chỉ là trang trí bên trong hoàn toàn không tương xứng, nói là nhà chỉ có bốn vách tường hơi quá, song không sai là bao.
Một ngọn đèn dầu mù mờ chỉ chiếu sáng được ba bước tiêu cô nương cứ phải chuyển hết chỗ nọ tới chỗ kia, tiếc không thắp ngọn đèn thứ hai, bắt mạch cho Trác Xảo Nương một hồi nói:” Không sợ, có thể dùng kim châm vệ mạch, sau đó từ từ tán máu bầm các nơi, tuy tốn công, nhưng không phải không thể. Vị tỷ tỷ này tuy mang tuyệt chứng trên người, sức khỏe cơ bản rất tốt, có thể sẽ qua được.”
Lão phụ nghe cháu gái nói thế thì gật gù tán thưởng:” Ừ, nói thì nói thế, nhưng chứng này do ưu tư mà ra, phải cởi bỏ được tâm kết mới có thể rút củi dưới đáy nồi. Trước đó, ngàn vạn lần không thể bị kích thích, nếu không bệnh ác hóa, vô phương cứu chữa.”
Đúng lúc hai bà cháu đang bàn cách cứu người thì ngoài đường có tiếng bước chân chạy qua chạy lại trên đường, có vẻ gấp gáp, tiểu cô nương ghé vào cửa nhìn qua khe, quay lại cười khẽ:” Í, là thông phán đại lão gia, y đang tìm tức phụ, nói vậy là không phải y tới chỗ chúng ta mà tình cờ tới đây, rồi gặp chúng ta sao? Số y may mắn thật đấy.”
Lão phụ giục:” Còn không mau mời ngài ấy vào.”
Tiểu cô nương giảu môi:” Nửa đêm canh ba, bỏ nương tử cho người lạ chạy mất, giờ lại đi tìm, cứ để y sốt ruột, đáng đời.”
“ Con bé này, ngài ấy chắc chắn có chuyện gấp phải đi thôi.”
“ Chuyện gì gấp hơn bệnh tình của nương tử mình? Hừ!”
“ Đừng lải nhải bước chân hình như đi xa rồi, mau gọi lại.”