Lãnh Nghệ tiễn Đổng sư gia đi rồi về nhà lấy tiền, lần này 100 lượng vàng, tới thẳng nhà Hoa Vô Hương.
Hiệu thuốc Hoa thị là viện tử hai tầng xây gạch chắc chắn, tường kè đá nhuốm màu thời gian, vì thế bình an vượt qua trận lũ vừa rồi mà không cần xây dựng lại. Nơi này có lẽ từng một thời vang bóng, nhưng bây giờ làm ăn ảm đạm, không biết trời đất run rủi thế nào mình lại tới đây, bảo không tin vào số mệnh cũng khó.
Lãnh Nghệ đứng ở cửa nhìn tấm biến cổ kính, nét mực phai nhạt, không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, người qua kẻ lại cứ như đây là nơi vô hình, chẳng một ai dừng chân, náo biết bên trong có hai vị thần y có tài cải tử hoàn sinh chứ.
Hoa Vô Hương trong hiệu thuốc đã nhìn thấy y, vội chạy ra thi lễ:” Đại lão gia.”
“ Hoa cô nương, phu nhân nhà ta đã ổn định nhiều rồi, ta tới đây cảm tạ.” Lãnh Nghệ chắp tay đi vào, đặt hộp gấp lên quầy thuốc:” Đây là một trăm lượng hoàng kim, cảm tạ cả hai cứu nương tử nhà ta, ta không biết lấy gì báo đáp, đành dùng thứ tục vật này biểu đạt tâm ý.”
“ Không nhận!” Dè đâu Hoa Vô Hương nghiêm mặt:” Ta thu tiền khám bệnh rồi.”
“ Ta thực lòng cảm tạ ...”
“ Không nhận! Ngài nói gì cũng không nhận, đây là quy củ của tổ tiên.”
“ Chuyện này ...” Lãnh Nghệ thấy thái độ Hoa Vô Hương kiên quyết như thế, quay sang Hoa ba bà nãy giờ chưa lên tiếng:” Bà bà, nếu hai người không nhận, ta rất áy náy.”
Hoa bà bà đảo con mắt trắng dã, cười nói:” Đại lão gia, nếu nói cảm kích thì tổ tôn lão thân phải cảm kích ngài kìa, lão thân sống ở Ba Châu bao năm, chưa từng thấy chuyện nước ngập thành, nếu không có ngài cưỡng ép bách tính rời nhà, lão thân cũng không muốn đi. Thế nên tính ra, ngài là ân nhân cứu mạng của tổ tôn lão thân.”
“ Không thể nói thế, ta chỉ thực hiện chức trách của mình mà thôi.”
“ Lão thân cũng chỉ thực hiện chức trách của người hành y.”
Hoa Vô Hương thấy Lãnh Nghệ cứ lằng nhằng thì rất bực mình:” Ngài nói thế nào cũng được, nhà ta không nhận, nếu ngài để đây, ta ném khỏi nhà đấy, ngài định phá hoại tổ huấn nhà ta sao?”
Lãnh Nghệ không ngờ việc làm của mình lại gặp phải phản ứng mạnh như thế, có chút xấu hổ, tuy rằng hành vi mang tiền đi tạ ơn này tục thật, nhưng mà y cũng không biết cách nào hơn thể hiện sự biết ơn của mình.
Hoa bà bà mắng cháu gái không được vô lễ, Hoa Vô Hương còn lườm y một cái.
Lãnh Nghệ hết cách rồi, cứ kiên trì không làm người ta khó chịu thì không hay, đành nhận lại hộp gấm, thở dài nói:” Ta thực sự chỉ muốn biểu đạt sự cảm tạ của mình.”
Hoa Vô Hương nhắc:” Ta nói rồi, nếu muốn cảm tạ, ngài giúp ta làm y quan.”
“ Chuyện này là tất nhiên.” Lãnh Nghệ xoay người đóng cửa lại, đi vào trong đại sảnh nói nhỏ:” Khảo thì y thuật do Thái y viện ra đề, cô nương đương nhiên không cần ta giúp. Còn thi từ ca phú là do ta ra đề, ta chỉ cần tiết lộ đề cho cô nương, cô nương tìm người làm giúp, khi thi chép lại là được. Y thuật cô nương cao minh như vậy, báo lên trên cũng là góp sức vì nước.”
“ Tốt quá.” Hoa Vô Hương reo mừng, mắt đảo một vòng:” Trước mặt có một người sao cần tìm ai nữa cho lộ ra ngoài, đại lão gia, tiễn phật thì phải tiễn tới Tây Thiên chứ.”
Lãnh Nghệ bật cười, tiểu cô nương này thật không khách sáo mà:” Tiện thật nhỉ?”
“ Thế không tốt à?” Hoa Vô Hương hai tay vắt sau lưng, vừa ngượng ngùng vừa tinh nghịch, giọng làm nũng.
“ Được được!” Lãnh Nghệ sợ nhất tiểu cô nương làm nũng, liền đồng ý vội, sao chép cho nàng bài thơ đời sau là được:” Trước kia ra đề đều là ca tụng thái bình thịnh thế, bách tính an khang, nếu liên quan tới quê nhà là tốt nhất.”
Hoa Vô Hương chỉ xuống đất:” Quê của ta ở đây, vừa mới trải qua tai nạn, ta từ nhỏ đã nghèo, chẳng thấy thịnh thế đâu.”
“ Thế cô nương từng đi đâu rồi? Tới Giang Nam chưa?” Thời xưa rất nhiều thi ca miêu tả Giang Nam, dễ sao chép, Lãnh Nghệ gợi ý:
“ Có có, khi còn nhỏ ta từng theo cha mẹ tới Tiền Đường, rất đẹp.” Hoa Vô Hương gật đầu lia lịa:
“ Thế thì tốt, ta nghĩ xem.” Thi từ Lãnh Nghệ cũng không nhiều, đi đi lại lại vắt óc nghĩ, nhớ ra bài Vọng Hải Triều của Liễu Vĩnh, bài này tả phong quang Tiền Đường, cũng là lúc thái bình thịnh thế của Đại Tống, giờ lập quốc chưa lâu, khắp nơi nghèo khó, còn lâu mới đạt tới thịnh thế, chắc Liễu Vĩnh chưa sinh, hắng giọng ngâm:
Đông nam hùng tráng,
Giang Ngô đô hội,
Tiền Đường nổi tiếng phồn hoa.
Liễu khói cầu sơn,
Màn xanh rèm gió,
Lô nhô mười vạn nóc nhà.
Cây quanh bãi mây mờ,
Sóng gầm tung tuyết trắng,
Hào rộng không bờ.
Chợ bày châu báu,
Nhà chật lụa là,
Đua xa hoa.
Núi hồ trong đẹp bao la,
Có hoa sen mười dặm,
Hương quế ba thu.
Tạnh trời sáo thổi,
Thuyền đêm hát ca,
Cô hái sen, lão câu cá cười ha ha.
Nghìn quân đứng dưới cờ,
Tiệc say nghe đàn sáo,
Thưởng thức yên hà.
Mai ngày vẽ nên tranh đẹp,
Mang về triều điện khoe.
Đây là bài thơ miêu tả Hàng Châu phồn hoa bách tính an cư, nghe đồn nước Kim xuân nhập Đại Tống chính là vì bài thơ ngày mà làm hoàng đế nước Kim thèm khát sự mỹ lệ giàu có của Đại Tống. Có thể thấy địa vị của bài thơ lớn thế nào.
Hoa Vô Hương tuy nói thi từ của minh không qua được khoa cử, đó là nàng không sở trường mà thôi, hay dở vẫn nghe ra, không kìm được vỗ tay:” Chưa đầy một chén trà mà đại lão gia đã sáng tác ra bài thơ tuyệt hay như thế, thực khiến người ta phục sát đất ... Ngài từ từ đã, ta lấy giấy bút viết lại, thơ dài quá, ta nhớ không nổi.”
Hoa bà bà cũng lẩm nhẩm rồi gật gù.
Lãnh Nghệ đứng bên cạnh xem, thấy tiểu cô nương này nét chữ ngay ngắn nắn nót, hiển nhiên phải bỏ không ít công sức:” Chữ của cô không tệ.”
“ Đa tạ đại lão gia khen ngợi!” Hoa Vô Hương chép lại xong đưa Lãnh Nghệ xem xác nhận không có gì sai sót, nhún eo thi lễ:” Đa tạ đại lão gia, chỉ là bài thơ hay như thế, ta mạo danh dùng mất, thật có lỗi với ngài.”
“ Có gì đâu, văn chương vốn do trời thành tựu, ngẫu nhiên có được thôi, đâu cần bỏ tiền mua, không cần có lỗi ...” Lãnh Nghệ trò chuyện một lúc rồi cáo từ ra về, mang theo hộp hoàng kim. Về tới nhà chuyện đầu tiên là đi thăm Trác Xảo Nương, nhưng nàng vẫn ngủ say, nên không đánh thức.