Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 320 - Chương 320: Không Đúng Lúc.

Chương 320: Không đúng lúc. Chương 320: Không đúng lúc.

Công việc ở nha môn bố trí xong xuôi, cả ngày hôm đó Lãnh Nghệ chỉ muốn ở nhà, muốn khi Trác Xảo Nương thức dậy, người nàng nhìn thấy đầu tiên là mình. Thế nhưng tới xế chiều nhận được tin Doãn Thứu và tỷ muội Thành gia đã về, không thể không ra phòng khách gặp họ.

Khi Lãnh Nghệ tới nơi thì sắc mặt cả ba vô cùng nghiêm trọng, Thành Lạc Tiệp cười với y cũng rất gượng, thực ra hôm qua y bị tập kích là biết có biến rồi, đóng cửa lại rồi mới hỏi:” Chuyện thế nào rồi?”

Doãn Thữu chắp tay:” Đại lão gia, bọn thuộc hạ tới khách sạn ở, nửa đêm bị người ta ám át, nhờ cẩn thận mà thoát được. Còn hiện trường vụ án không ngờ chính là khách sạn, hơn hai mươi binh sĩ và bộ khoái áp giải cũng chết hết trong phòng. Đều là một đòn chí mạng, thủ pháp lão luyện thuần thục, nhất định phải do sát thủ ra tay.”

Quả nhiên là thế, Lãnh Nghệ không bất ngờ, hỏi tiếp:” Có manh mối gì không?”

“ Gần như không ạ, vết thương gây ra đều là kiếm thường, không có gì đặc biệt. Quan trọng là, tất cả người chứng kiến đều bị giết hết, từ khách trọ tới hỏa kế, không ai thoát.” Đến người máu lạnh như Doãn Thứu cũng phải nghiến răng nói:” Thuộc hạ chưa từng gặp những kẻ nào tàn nhẫn hơn chúng.”

“ Đêm ngày hôm qua, ta đưa nương tử đi khám bệnh, cũng gặp phải kẻ địch ám sát, may mắn dựa vào quen thuộc địa hình mà thoát được.” Lãnh Nghệ cũng kể vắn tắt chuyện hôm qua:” Nói không chừng liên quan tới nhau.”

Thành Lạc Tiệp thất kinh, nhìn kỹ không thấy Lãnh Nghệ có gì khác thường mới yên tâm:” Sao chúng ta vừa mới đi, sát thủ đã lại tới rồi.”

Thành Lạc Tuyền suy đoán:” Chắc chắn là kế điệu hổ ly sơn, cố ý giết những người kia, dụ chúng ta đi để ám sát đại lão gia! Nhất cửa lưỡng đắc.”

“ Có lý lắm, dù sao thì bắt được chúng sẽ biết thôi, mọi người đi đường vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.” Lãnh Nghệ đã bàn bạc với Bạch Hồng rồi, đám thích khách đó mà dám tới, chỉ có đi không có về, chuyện này chẳng thể nói ra, chỉ bảo:

“ Thuộc hạ an bài cảnh giới đã, không thể lơi lỏng được.” Doãn Thứu lúc nào cũng rất trách nhiệm, nói xong là nhanh chân đi ngay:

Thành Lạc Tuyền đi ra tới cửa không thấy tỷ tỷ đi theo, liếc một cái rồi khép cửa lại. Thành Lạc Tiệp hỏi nhỏ:” Tẩu tử không sao chứ?”

“ Ừ, đã khám bệnh rồi, uống thuốc, sẽ mau chóng khỏe lại thôi.” Lãnh Nghệ thấy nàng u sầu thì hỏi:” Làm sao vậy?”

“ Người ta lo cho chàng chứ sao!” Thành Lạc Tiệp vẫn luôn coi Lãnh Nghệ là thư sinh yếu đuối, nửa đêm đi khám bệnh lại gặp phải sát thủ, với người bình thường mà nói, đó là chuyện đáng sợ cỡ nào:” Muội vừa đi một cái thì chàng xảy ra chuyện, lỡ chàng có làm sao, muội không muốn sống nữa.”

Lãnh Nghệ vừa cảm động vừa áy náy, không thể cho nàng biết mình thừa sức bảo vệ bản thân, muốn ôm nàng dỗ dành nghĩ tới Xảo Nương, lần đầu tiên nhận ra trái ôm phải ấp đôi khi không dễ hưởng thụ, nắm lấy hai vai nàng xoay lại đẩy ra cửa:” Về nhà rồi thì yên tâm nghỉ chút đi đã đừng suốt ngày lo lắng không khéo thành bệnh đấy, đừng lo, trên người ta có phi đao của nàng mà, kẻ giết người không tới gần được ta.”

Đúng là thư sinh ngốc mà, phi đao chỉ đối phó được nhân vật giang hồ bình thường, lúc nguy cấp bất ngờ ra tay tạo được cơ hội bỏ trốn thôi, làm sao đối phó được với đám sát thủ lợi hại. Mấy người bọn họ đã báo lên trên yêu cầu tăng cường cao thủ rồi, Thành Lạc Tiệp không muốn nói ra để Lãnh Nghệ lo thêm, nhưng quyết tâm không để y rời khỏi tầm mắt mình.

Khi Trác Xảo Nương tỉnh dậy thì tịch dương đã ngả về phía tây, cửa sổ đầy ráng vàng rực rỡ, trong lòng cũng trở nên tươi sáng hơn.

Toàn thân nàng vẫn còn sốt cao, nhưng đỡ một chút so với đêm qua rồi, chỉ là chẳng có chút sức lực nào, muốn ngồi dậy mà không làm được. Quay đầu sang thì thấy Thảo Tuệ gục bên mép giường. Chẳng trách được tiểu cô nương đang cái tuổi tham ăn tham ngủ mà, cả đêm qua không ngủ rồi, cả ngày ngồi trông Trác Xảo Nương, tới lúc này không chịu nổi.

Trác Xảo Nương không nỡ đánh thức nó, tự cựa mìn ngồi dậy, nhưng nàng vừa mới cử động là Thảo Tuệ tình ngay, chỉ là lờ đờ, hình như đầu óc chưa tỉnh, mấy một lúc mới cuống lên:” Á tỷ tỷ đang làm gì thế?”

Nỗ lực mấy lần không được, Trác Xảo Nương từ bỏ:” Đỡ ta dậy, nằm nhiều mệt quá ...”

Thảo Tuệ vội cẩn thận đỡ Trác Xảo Nương ngồi dựa vào thành tường, lưng kê hai cái gối:” Tỷ muốn ăn gì không, muội bảo đầu bếp làm.”

Trác Xảo Nương từ từ lắc đầu:” Miệng không có vị gì cả, không muốn ăn.”

“ Tỷ nói chuyện có tinh thần hơn trước rồi, tốt quá, tỷ phu về sẽ rất vui.” Thảo Tuệ mừng rỡ:

Trác Xảo Nương bệnh nặng một phen, thần trí mơ hồ, chuyện trước đó như một giấc mơ, chẳng nhớ rõ lắm. Thậm chí lời Lãnh Nghệ nói với nàng trước đó, nàng không biết là thật hay là mơ.

Chuyện trước đó thì nàng nhớ không rõ, chỉ nhớ tiếng bước chân gấp gáp và tiếng thở nặng nề của Lãnh Nghệ, đó là vì quan nhân bế nàng chạy trong mưa, tới khi nàng hôn mê vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân.

Mình chắc là bệnh nặng lắm, cho nên quan nhân mới lo vậy.

Chợt nàng nghe thấy có tiếng bước chân ở gian ngoài, trong lòng mừng rỡ, nhưng nàng cũng lập tức phát hiện đó không phải tiếng bước chân của quan nhân, mà là của hai nữ nhân. Quả nhiên rèm cửa vén lên, hai nữ nhân dù ăn mặc hay ngũ quan đều giống hệt nhau làm người ta không phân biệt được.

Thảo Tuệ vội đứng dậy thi lễ.

Thành Lạc Tuyền luôn ở bên Trác Xảo Nương nên thân thiết hơn, đi nhanh tới bên giường nhìn nàng nói:” Ôi mới có hai ngày thôi mà người gầy tọp đi rồi, đúng là bệnh tới như núi đổ mà. Thảo Tuệ, bệnh phu nhân ra sao?”

Thảo Tuệ rất thông minh, khẽ đáp:” Đêm hôm qua tỷ tỷ đột nhiên phát bệnh, tỷ phu lòng như lửa đốt, đưa tỷ tỷ đi khám bệnh, không may đại phu không ở cửa hiệu, xe đi nhanh quá bị lật. Tỷ phu bế tỷ tỷ chạy qua nửa thành Ba Châu tìm người chữa trị. Khó khăn lắm mới tìm đúng người chữa được cho tỷ tỷ mới khỏe lại. Nếu không có tỷ phu thì tỷ tỷ nguy rồi, muội thật hâm mộ, hai người tình thâm ý trọng.”

“ Ồ, thế à ... Ừ, đại lão ra đúng là người nặng tình cảm.” Thành Lạc Tuyền liếc sắc mặt không tự nhiên lắm của tỷ tỷ, chủ động lên tiếng:” Phu nhân không sao chứ?”

“ Ta không sao nữa rồi.” Trác Xảo Nương cười gượng, nhưng trong lòng như đánh đổ hũ gia vị, cảm xúc lẫn lộn, nàng biết quan nhân thích tỷ muội họ, đặc biệt là tỷ tỷ Thành Lạc Tiệp, nhất định là đã có gì đó rồi, vì không chỉ một lần nàng ngửi thấy mùi son phấn của Thành Lạc Tiệp trên người quan nhân:

Bình Luận (0)
Comment