Đúng lúc ba tên kia chuẩn bị nhất loạt xông lên thì chỉ nghe tiếng gió phần phật, trước mắt bỗng dưng xuất hiện một bạch y nhân, dáng người dong dỏng cao, đầu đội mũ tre, mặc một bộ y phục phục trắng muốt văn nhã phong lưu, dù ở giữa trùng vây mà tiêu sái thong dong.
Cả ba thậm chí không biết người này xuất hiện thế nào, cả kinh lùi lại.
Bạch y nhân rõ ràng chẳng coi chúng ra cái gì, còn quay người nở nụ cười trông có vẻ thân cận lại như xa cách ngàn dặm, giọng đầy sức hút nam tính dễ nghe, nói với Trác Xảo Nương:” Yên tâm, có ta đây, quan nhân của ngươi không sao đâu.”
Trác Xảo Nương thoáng ngỡ ngàng, vì khoảng cách rất gần, nàng nhìn rõ khuôn mặt người mới tới dưới cái nón, trông giống một người bệnh, nhưng càng thêm khí chất u uất của người kinh qua khổ nạn, khiến người ta bất giác tin tưởng. Cảm kích gật đầu!
Lãnh Nghệ thì nửa cảm kích nửa bực mình, đúng là thích khách hạng bét, bằng vào khinh công đó, nếu Bạch Hồng bất ngờ ra tay thì có thể giết được một tên rồi, cô nàng này cứ nhất định tạo dáng trước rồi mới đánh sau.
Nhưng sự xuất hiện của Bạch Hồng cũng khiến Lãnh Nghệ tin chắc đã nắm phần thắng trong tay, thậm chí còn rảnh rang nghĩ, nha đầu này nhất định xuất thân không tầm thường đâu, nếu không đã chẳng chú ý cử chỉ hành vi mọi lúc mọi nơi như vậy, đây không phải là nàng cố ý làm ra vẻ, mà là nó tự nhiên như hít thở vậy, rõ ràng đã thành một phần cuộc sống của nàng.
Cửa tủ vừa đóng lại một cái, Trác Xảo Nương chỉ còn nghe tiếng binh khí va chạm, hai tay nàng nắm chặt trước ngực, răng nghiến chặt. Trong tủ tối om, không thấy gì hết, thi thoảng lại có tiếng kêu thảm làm Trác Xảo Nương sợ hãi cực độ, nàng đã mấy lần muốn đẩy cửa ra xem tình hình, nhưng chỉ sợ làm họ phân tâm. Nàng tập trung lắng nghe xem có phải tiếng kêu của quan nhân không, nhưng những tiếng kêu đó đều biến dạng rồi, làm sao nghe ra được. Chỉ biết siết chặt mười ngón tay vào nhau, cầu khẩn cho quan nhân và bạch y nhân kia đều bình an.
Kịch chiến trải qua không biết bao lâu, với Trác Xảo Nương như cả đời người, khi âm thanh dừng lại, tim nàng muốn dừng theo.
Két một cái, cửa mở ra Trác Xảo Nương giật bắn mình, rồi nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc của quan nhân "Xảo Nương, không sao rồi.", nàng bất chấp mọi thứ nhào vào lòng Lãnh Nghệ khóc lớn.
Bạch Hồng nhìn cảnh này mỉm cười, có lẽ vì trải qua chuyện tình cảm khiến người ta nát lòng, nàng thích thấy cảnh cảm động như vậy. Khẽ vỗ tay một cái, hai bóng hắc y lộn mình vào phòng, nàng chí hướng tửu điếm Hạnh Hoàng, ba tên thích khác vẫn còn rên rỉ tức thì được mang đi.
Bóng trắng loáng lên, Bạch Hồng biến mất nhanh như lúc nàng xuất hiện.
Trác Xảo Nương chỉ mải gục đầu vào lòng Lãnh Nghệ mà khóc, một lúc sau mới chợt nhớ ra bạch y nhân đã giúp phu thê mình trải qua kiếp nạn, định cám ơn người ta thì không thấy đâu nữa:” Quan nhân, người đó đâu rồi?”
“ Đi rồi.”
“ Đó là ai thế?”
“ Một hộ vệ triều đình cử tới bảo vệ chúng ta ...” Lãnh Nghệ trả lời qua loa, lòng lo lắng đám Thành Lạc Tiệp, đối phương đã đánh tận vào đây tức là đã xuyên phá lớp phòng thủ của họ, không biết tình huống ra sao:” Ta ra ngoài xem thế nào.”
“ Đừng!” Trác Xảo Nương giữ chặt tay Lãnh Nghệ:” Quan nhân không biết võ công, ra đó không giúp được ai cả, lại dễ nguy hiểm.”
“ Đại lão gia! Phu nhân!” Thành Lạc Tuyền tay cầm kiếm dính máu nhảy vào, thấy hai người yên tâm:” May quá, không ai làm sao cả.”
“ Tiệp Nhi sao rồi?” Lãnh Nghệ hỏi gấp, chợt nhận ra câu này quá riêng tư, vội sửa:” Mọi người có sao không?”
“ Tỷ tỷ không sao, địch đã bị đánh lui, người chúng ta đang lục soát cả nhà, xem có kẻ nào ẩn nấp không?” Thành Lạc Tuyền báo cáo:” Ngụy Đô và Trịnh Nghiên bị thương nhưng không nặng, những người tới giúp chúng ta thì chết hai người, bị thương bốn năm người, họ cũng đi rồi, không để lại danh tính.”
“ Tôn Nhi, Xảo Nương, các cháu có sao không, xảy ra chuyện gì thế?” Lãnh Trường Bi, Lãnh Phúc và mấy phó tòng chạy tới hậu viện, bọn họ ở trung viện và tiền viện, mà cuộc chiến diễn ra ở hậu viện thôi, cho nên không thấy gì, chỉ nghe tiếng la hét chém giết, vậy mà vào tới đây lại chẳng thấy gì cả:
“ Không có gì đâu gia gia, còn lâu trời mới sáng, người về phòng nghỉ đi, ngoài kia diễn tập cứu hỏa ầm ĩ chút thôi ạ, sau này nếu có chuyện như vậy nữa, cháu nhất định bảo nha môn thông báo với gia gia.” Lãnh Nghệ đi nhanh ra không để gia gia tới gần phòng mình, chuyện liên quan tới tranh đấu hoàng gia, không thể để người ngoài biết, biết rồi chỉ mang họa. Nhất thời nghĩ bừa ra một cái cớ rồi chỉ tay bảo Lãnh Phúc:” Lão Nhị đưa gia gia về nghỉ. Các ngươi về cả đi, đừng ra ngoài nói linh tinh, hiểu chưa?”
“ Kỳ quái, rõ ràng ta nghe thấy đánh nhau rất rõ ràng ...” Lãnh Trường Bi ngủ không sâu, mới đầu nghe thấy còn không tin, nơi này là phủ thành, lại nằm sát phủ nha, làm gì có tặc nhân được, nghe một lúc mới thấy không sai, gọi người chạy vào, vậy mà chẳng thấy gì. Ông cụ lẩm bẩm:
“ Cháu chả nghe thấy gì cả.” Lãnh Phúc ngáp sái quai hàm, nếu không bị gia gia lay tỉnh đi ra gọi người thì hắn còn ngủ say như chết, đỡ tay Lãnh Trường Bi:” Về ngủ thoi gia gia.”
Mọi người thấy phu thê Lãnh Nghệ không sao, hoang mang thi lễ rời đi.
Lãnh Nghệ quay đầu thở phào, nhìn thấy Thành Lạc Tiệp cầm trường kiếm chạy tới:” Nàng có sao không? ... Á, cổ nàng bị thương rồi ...”
Thành Lạc Tiệp nãy giờ bận giết địch chẳng để ý, giờ nghe thế mới sờ lên cổ, thấy dính dính mới nhờ lúc suýt nữa bị địch ám sát thành công, không khỏi sợ hãi.
“ Để ta băng bó cho nàng.” Lãnh Nghệ kéo vội Thành Lạc Tiệp vào phòng nàng, lục lọi thuốc rửa vết thương, may không sâu, nên không phải khâu lại, bôi thuốc, băng lại cho nàng. Lại kiểm tra khắp người nàng, xuất hiện bốn năm vết thương nhỏ khác nhau, cho thấy vừa rồi chiến đấu thực sự dữ dội:
Thành Lạc Tiệp nghĩ tới sự hung hiểm vừa rồi, nước mắt vòng quanh:” Thiếp, thiếp ... Cứ sợ không gặp lại được chàng nữa, bọn chúng thật lợi hại, lại tới bao nhiêu như thế, thiếp nhìn thấy một kẻ nhảy vào phòng chàng, thiếp sợ lắm ... Nhưng không sao tới giúp chàng được ... Rồi hai tên nữa nhảy vào, thiếp ... lúc đó chỉ muốn chết cùng chàng ...”
Lãnh Nghệ khẽ hôn lên má nàng, bí mật đôi khi là gánh nặng, nếu y không che giấu võ công, có lẽ không làm nàng sợ tới thế:” Đừng nói lời không may qua rồi.”
Thành Lạc Tiệp vẫn thút thít:” Nếu có thể được chết cùng chàng, thiếp không mong gì hơn.”
“ Đừng nghĩ nhiều, ngoan, nằm nghỉ đi.” Lãnh Nghệ dỗ:
“ Chàng đương nhiên không cần nghĩ, thiếp có là gì của chàng đâu, mất thì thôi ...” Thành Lạc Tiệp nhất thời kích động nói ra suy nghĩ lẩn quẩn trước đó, thấy Lãnh Nghệ ngỡ ngàng mới hối hận, bò lên ôm lấy cổ y, nghẹn ngào:” Xin lỗi, thiếp sai rồi, xin lỗi! Nghệ ca ca, thiếp không nên làm khó chàng, là tại thiếp, chàng muốn cưới thiếp, thiếp cũng chẳng thể gả cho chàng ... Trong lòng thiếp phiền muộn, lại trút lên chàng ... Xin lỗi.”
Lãnh Nghệ lòng nặng trĩu, nhưng y không phải người tùy tiện hứa những điều mình không làm được, cười khổ vuốt ve má nàng:” Ngốc, giữa chúng ta còn phải nói lời xin lỗi à?”
Thành Lạc Tiệp buông Lãnh Nghệ ra, lau nước mắt:” Thiếp ổn rồi, chàng về đi.”
“ Ừ, nghỉ ngơi một chút, ta thấy nàng cũng mệt rồi.” Lãnh Nghệ hôn nàng một cái rồi mới đi, y đang có việc trọng yếu:
Thành Lạc Tiệp ngồi dựa ở đầu giường, dần dần cảm xúc ổn định trở lại, nhưng lo lắng chưa hết, chỉ sợ địch giảo hoạt, đi rồi lại quay về thì trở tay không kịp liền xách kiếm ra ngoài tuần tra.
Doãn Thứu như con ác điểu từ trên cây nhảy xuống bên cạnh Thành Lạc Tiệp:” Ta phát hiện bên ngoài có rất nhiều hảo thủ ngầm canh phòng, ta thử rồi, họ không có ác ý, chỉ là hỏi là ai thì họ không đáp. Yên tâm đi, nếu họ có ý đồ xấu với đại lão gia, chừng đó người chúng ta không chống lại được, sớm đã ra tay rồi.”
Thành Lạc Tiệp thở phào, nhưng vẫn cùng muội muội chia ra canh phòng ngoài phòng ngủ của Lãnh Nghệ, chỉ là nàng không biết rằng, Lãnh Nghệ căn bản không có ở trong phòng.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé!