Tửu điếm Hạnh Hoàng, nhã phòng cuối hành lang tầng hai.
Lãnh Nghệ đợi Trác Xảo Nương ngủ say mới đeo mặt nạ lên, tránh khỏi sự canh phòng của tỷ muội Thành Lạc Tiệp lẻn khỏi nhà, vừa tới nay thấy Bạch Hồng ngồi bên cửa sổ sắc mặt nghiêm trọng, hỏi gấp:” Đã hỏi ra được bọn chúng là ai chưa?”
Bạch Hồng khẽ lắc đầu:” Bọn chúng chỉ nói được một lão giả bỏ tiền thuê, lão giả đó là ai thì chúng không biết.”
“ Sao mặt cô lại khó coi thế?”
“ Vì chúng không phải người của Vô Tâm.”
Lãnh Nghệ giật mình đánh thót, hiểu ý nàng, nói vậy có tận hai nhóm người muốn giết mình, thế quái nào lại như vậy? Không phải chuyện báu vật hoàng gia đã làm rõ là không liên quan gì tới mình à?.
“ Đám người này không quen biết nhau, chỉ vì nhận tiền mà lâm thời tổ chức lại, e là còn chưa phải chủ lực của chúng, mà chỉ là thăm dò thôi, vậy mà đã đánh tới tận chỗ ngươi rồi đấy.” Bạch Hồng nói ra điều khiến nàng lo sợ nhất:” Lực lượng của ngươi quá yếu, chỉ có sáu người, trong đó ba người đáng kể một chút, số còn lại chỉ ngang với đối phương. Cao thủ cỡ như đám sát thủ hôm nay, cho ta thời gian, ta tổ chức được một nhóm thừa sức giết hết các ngươi.”
Nghe vậy Lãnh Nghệ lập tức nhận ra tình hình có chút không ổn, nếu hoàng đế hạ lệnh cho y tìm minh ước hộp vàng, lại biết có những kẻ khác muốn có được châu báu này, không ngại dùng sát thủ ám sát mình, hoặc đợi mình có được báu vật rồi cướp lấy. Vậy vì sao không phái thêm người bảo vệ mình? Thậm chí so với lực lượng ban đầu tới bảo vệ mình còn thiếu ba người.
Nghĩ không ra, vì quá ít thông tin cho Lãnh Nghệ suy luận, y hoàn toàn không biết trong hoàng cung xa xôi kia xảy ra chuyện gì.
Trông vào người khác không bằng trông vào bản thân, Lãnh Nghệ hỏi Bạch Hồng:” Ta muốn mời cao thủ làm bảo tiêu cho ta và người nhà, cô giúp ta được chứ?”
Bạch Hồng gật đầu:” Ta cũng có ý này, người trong tổ chức xưa nay hoạt động đơn tuyến, thân phận giữ bí mật, không tiện triệu tập tới bảo vệ ngươi. Hôm qua đi theo ta đều là tùy tùng của ta, võ công không cao, gặp phải người Vô Tâm không giúp được gì. Tuy nhiên nếu bỏ tiền thuê cao thủ thì loại cao thủ bình thường không ích gì, loại cao thủ tuyệt đỉnh thì bỏ tiền chẳng thuê được.”
Lãnh Nghệ nghĩ một lúc nghiến răng ken két:” Thế thì dùng chiến thuật biển người, mãnh hổ nan địch quần hổ, với số tiền ta đang có, mười tám chục một trăm cao thủ không thành vấn đề.”
“ Ngươi thật là ... Ngươi định mỗi lần ra đường dẫn theo cả trăm người à? Cẩn thận thích khách chưa làm gì được ngươi, triều đình đã nghĩ ngươi có ý đồ bất chính.” Bạch Hồng dở khóc dở cười:” Để ta nghĩ xem nào, gần đây nhất có Vô Mi đạo nhân và hai sư đệ của Thanh Thành Sơn có tư giao không tệ với ta, bỏ nhiều tiền, hẳn là mời được họ, võ công không thua kém ba hộ vệ của người, nếu mời được thì ngày kia là họ tới nơi thôi ... Được rồi chuyện này ta lo, ngươi trả tiền là được, dưới trọng thường ắt có dũng phu thôi, dù là cao nhân giang hồ thì cũng phải ăn ngũ cốc để sống mà.”
Lãnh Nghệ cảm kích chắp tay một cái, Bạch Hồng thực sự đã giúp y rất nhiều, y ghi nhớ trong lòng:” Đám sát thủ hôm qua xử lý ra sao rồi?”
“ Giết rồi!”
Bạch Hồng giọng hời hợt, phối hợp với cái mặt nạ vô cảm kia thực sự khiến người ta không rét mà run, nhưng với Lãnh Nghệ lại yên tâm bội phần.
Chuyến đi này không có kết quả, lại không tiện vắng mặt lâu, Lãnh Nghệ cáo từ trở về.
Trên đường đi, không biết do lơ đễnh hay mệt mỏi vì sự kiện liên tiếp, Lãnh Nghệ vấp phải hòn đá, ngã lăn vào đống rác, kệ đống rác bốc đủ mùi khó ngửi, y thậm chí cứ nằm thế mất mười mấy giây mới đứng dậy. Thực sự Lãnh Nghệ đã quá mệt mỏi rồi, cả về thể xác lẫn tinh thần, nằm trong đống giác này vậy mà lại có cảm giác an toàn, dụ dỗ y nằm thêm chút, thêm chút nữa.
Cuối cùng Lãnh Nghệ vẫn dùng hết nghị lực chống tay đứng lên, phải đứng dậy đi tiếp thôi chứ biết làm sao nữa, chẳng lẽ đi tìm người ta mà khóc à?
Lãnh Nghệ vừa trèo qua tường thì phát hiện cửa sau mình để khép hờ đã đóng chặt, đang cảnh giác thì nghe thấy tiếng Thảo Tuệ và Trác Xảo Nương trò chuyện đầy lo lắng, vội tháo mặt nạ ra, thản nhiên đi tới.
Vừa không che giấu bước chân, Thành Lạc Tuyền từ trong bóng đêm vọt ra chặn đường, nhận ra y liền kinh ngạc:” Đại lão gia, ngài ra ngoài lúc nào thế?”
Lãnh Nghệ càng ngạc nhiên hơn:” Hả, ta còn tưởng cô biết mới không nói gì chứ, ta không ngủ được nên ra ngoài đi dạo thôi.”
“ Thuộc hạ không biết!” Thành Lạc Tuyền sợ hãi toát mồ hôi, sao mình để xảy ra sơ xuất lớn thế này, chẳng lẽ do mệt quá ư:
“ Cô vất vả rồi, vừa đi xa về chưa nghỉ ngơi lại xảy ra thích khách tấn công ... Vừa rồi ta ta đi dạo mà nghĩ hay là bỏ tiền mới một số cao thủ tới, như thế có lẽ mọi người đỡ vất vả hơn.”
“ Thế thì tốt quá, phải rồi, thuê những người hôm qua đi, thuộc hạ thấy họ không tệ.”
“ Đó là bằng hữu của ta, chỉ có thể giúp tạm thời, không phải kế sách lâu dài.” Lãnh Nghệ đang nói chợt thấy Trác Xảo Nương đi ra, vội nói:” Xảo Nương, đêm khuya sương nặng, nàng dậy làm gì?”
Ánh mắt Trác Xảo Nương liếc qua Thành Lạc Tuyền một cái, gượng cười:” Thiếp dậy không thấy quan nhân đâu, đang lo thì nghe thấy tiếng quan nhân nói chuyện nên ra xem, quan nhâu không sao thì thiếp về.”
Nói rồi xoay người cúi đầu vào phòng.
Lãnh Nghệ biết nàng hiểu lầm mình lẻn ra ngoài hẹn hò với Thành Lạc Tuyền rồi, đúng là tình ngay lý gian. Dưới ánh đèn hồng hồng dưới hành lang, Thành Lạc Tuyền thè lưỡi làm mặt quỷ với y.
Trác Xảo Nương về phòng thì thấy Lãnh Nghệ cũng chạy theo nàng không ở lại cùng Thành Lạc Tuyền nữa, lòng ấm áp, vì trượng phu để ý tới cảm xúc của mình, vậy là đủ rồi.
Hôm sau Lãnh Nghệ mời ca ca tẩu tử Trác Xảo Nương tới, bày tiệc khoản đãi, nói là thân thích tới mà chưa chính thức mới khách. Còn mời hai người ở lại nhà vài ngày, nói sẽ mời đường hội tới biểu diễn tại nhà, làm phu thê họ mừng lắm.
Thực ra Lãnh Nghệ làm thế để tập trung mọi người lại tiện bảo vệ, tránh bị địch tập kích hay bắt cóc uy hiếp, trước khi viện binh tới, đành chỉ có thể làm như vậy.