Ngày hôm sau như đã giao hẹn, hôm nay đi tìm mộ của vị tri huyện kia, Trác Xảo Nương dậy từ rất sớm chờ đợi. Qua một đêm, khí sắc nàng không tệ hơn, Lãnh Nghệ yên lòng, sợ nhất chuyện kia làm nàng không chịu nổi:” Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi tra rõ đã rồi chúng ta cùng đi.”
Trác Xảo Nương lắc đầu, giữ khoảng cách với y:” Ta muốn đi cùng ngài.”
“ Không cần vội như thế, để ta bảo ngỗ tác làm những việc nên làm đã rồi chứng ta hẵng đi.”
Lãnh Nghệ khuyên nhủ nàng xong cho phó trong đi gọi hết ngỗ tác của nhà môn tới.
Rất nhanh, cả năm ngỗ tác tới nơi, gặp Lãnh Nghệ ở tiền sảnh.
Lãnh Nghệ hỏi tên điên treo cổ ở sau khách sạn Âm Lăng năm ngoái an táng ở đâu, ai an táng. Một năm cũng chẳng có mấy vụ như vậy, bọn họ không đến nỗi quên. Ngỗ tác già nói chính ông ta chôn sau một cây đại thụ, vị trí vẫn nhớ. Lãnh Nghệ cho bọn họ ít bạc, bảo họ tìm mộ, đào lấy thi thể rồi mua cái quan tài tốt cho vào, an táng lại.
Số tiền này mua quan tài tốt nhất vẫn còn thừ uống rượu, năm người mừng rỡ mà đi.
Đến trưa sau giờ cơm, ngỗ tác nói tất cả đã an bài thỏa đáng.
Lãnh Nghệ đã cho chuẩn bị xe ngựa, đón Trác Xảo Nương lên, nói với đám Doãn Thứu là muốn đi chuyển mộ cho một người, vì thế cảnh giới an bài tới tận nơi chôn cất.
Thi cốt khi đó dùng cái quan tài rẻ tiền cho vào đem chôn, không vứt bừa ra loạn táng cương ngoài thành là tử tế lắm rồi, vì đám ngỗ tác biết cái nghề của mình tổn hại âm đức, cho nên mấy việc này càng cẩn thận. Thi thể chôn ở chỗ khuất nắng, khi đó là mùa đông lạnh, đại bộ phận còn chưa phân hủy.
Lãnh Nghệ không cho người khác tới gần, kể cả Thảo Tuệ, chỉ có y và Trác Xảo Nương.
Nắp quan tài còn chưa đóng, Trác Xảo Nương cũng không sợ thi thể đang phân hủy, khuôn mặt tuy đã bị hủy rồi, nhưng qua vóc dáng cùng vài dấu hiệu trên thân thể, nàng vẫn nhận ra vài dấu tích quen thuộc, chính là quan nhân của nàng. Trác Xảo Nương quỳ xuống vịn vào quan tài khóc muốn lịm đi, nghẹn ngào rất lâu mới nói lên lời:” Quan nhân, chàng cứ yên lòng, không lâu nữa thiếp cũng theo chàng rồi ... Ngài ấy đối xử với thiếu rất tốt, với gia gia, đệ đệ, tẩu tử đều chiếu cố chu toàn, nếu chàng trên trời linh thiêng, phù hộ ngài ấy quan vận hanh thông, cũng là vì vinh diệu Lãnh gia.”
Ý tứ những lời này của Trác Xảo Nương là muốn sau này Lãnh Nghệ tiếp tục giả mạo thân phận, nhưng nàng đâu biết, nếu không có nàng, y cũng đâu thiết tha thân phận này nữa.
Nói chuyện với thi thể rất lâu, Trác Xảo Nương quỳ lạy mấy cái rồi lau nước mắt.
Lãnh Nghệ gọi ngỗ tác tới đóng nắp quan tài, vì mộ cần âm dương tiên sinh xem phong thủy mới quyết được, an táng cũng phải xem ngày lành. Đó không phải chuyện một ngày làm xong, vì thế thi thể dùng xe trâu đưa về phòng để xác của nha môn trước.
Về tới nha môn, phu nhân của chưởng quầy hiệu quan tài đợi sẵn ở cổng rồi, trước tiên cùng Trác Xảo Nương rơi lệ đưa quan tài vào phòng để xác. Sau đó ra lén lút nói với Lãnh Nghệ:” Dân phụ La thị khấu kiến đại lão gia, đa tạ đại lão gia tới hiệu của dân phụ mua quan tài, dân phụ nghe nói là ngài cần, nên bán giá gốc, không kiếm của đại lão gia đồng nào cả. Ngoài ra dân phụ còn có kiến nghị nhỏ, không biết nên nói không?”
Lãnh Nghệ nhìn La thị, tuổi trên ba mươi, cả dung mạo lẫn vóc dáng giữ gin rất tốt, ánh mắt toát vẻ tinh minh, nàng ta dùng giá gốc bàn cho mình, lại tới nơi cùng rơi nước mắt, lại còn kiến nghị gì đó nữa, hẳn muốn lấy lòng mình.
Có một nữ đương gia thế này, hiệu quan tài này chắc là làm ăn tốt lắm đây, người ta có lòng như vậy, Lãnh Nghệ phải nể mặt, phất tay:” Nói đi.”
“ Dạ.” La thị nhún eo thi lễ:” Phu quân dân phụ có bí phương giúp thi thể trăm năm không thối rữa. Dù có thối rữa một nửa rồi, cũng có thể biến thành xác khô để bảo tồn, không biết đại lão gia muốn dùng không?”
Lãnh Nghệ ồ một tiếng:” Có loại thuốc thần kỳ vậy à, được, làm cho ta.”
“ Vâng vâng, có điều sử dụng thuốc này ra sao cần đích thân dân phụ thao tác mới có hiệu quả.”
“ Được, làm phiền ngươi.”
“ Vâng, dân phụ lập tức về phối thuốc.”
La thị đi rồi, Lãnh Nghệ đợi quan tài yên vị, bảo Thảo Tuệ, Thành Lạc Tuyền hộ tống Trác Xảo Nương về trước, y ở lại nha môn. Không hoàn toàn vì công việc, lúc này y có chút không biết đối diện với Xảo Nương thế nào.
Rất nhanh La thị dẫn một hỏa kế tới, mang theo cái bọc lớn gồm thuốc và công cụ, Lãnh Nghệ dẫn họ tới phòng để xác, nhìn họ thao tác một canh giờ mới xong.
Lãnh Nghệ rất hài lòng, trả tiền rộng rãi.
Mọi việc kết thúc, Lãnh Nghệ chuẩn bị về nhà thì Thảo Tuệ xông vào quan thự, mặt tái me tái mét:” Không xong rồi tỷ phu, nữ nhân xấu lần trước đóng giả Tống mụ quét sân và Lão Vương làm vườn bắt tỷ tỷ và lão thái gia đi rồi.”
Lãnh Nghệ thất kinh, vì đêm qua Vô Tâm tập kích, mình đã tăng cường hộ vệ, phái cả hai sư đệ của Vô Mi thêm vào Thành Lạc Tuyền và Trịnh Nghiên tổng cộng bốn người bảo vệ Trác Xảo Nương, vậy mà vẫn xảy ra chuyện.
Không có thời gian nghĩ, Lãnh Nghệ co chân chạy về nhà, đám Doãn Thứu mặt biến sắc, chạy trước hộ vệ, trạch viện ở ngay bên cạnh, chẳng mấy chốc tới nơi.
Lãnh Phúc đứng ở đại môn, run bần bật, thấy Lãnh Nghệ tới hét lên:” Không xong rồi đại ca, cường đạo đã bắt mất tẩu tử và gia gia, phải làm sao giờ?”
“ Chuyện như thế nào?” Lãnh Nghệ hiểu, đối diện với sự kiện bắt cóc, thứ không được phép nhất là hoảng loạn, thường mà nói đối phương không tùy tiện giết con tin, nếu không chúng đã chẳng cần bắt:
“ Vừa rồi tẩu tử về, gia gia lo cho sức khỏe của tẩu tử, tới nói chuyện ... Thế là Tống mụ và Lão Vương Đầu đi tới, tựa như có chuyện muốn nói, thế rồi đột ngột xông vào kề dào vào cổ hai người, bảo gọi huynh về có lời muốn nói ... Đám, đám Thành bộ đầu cảnh giới xung quanh, không ngờ bọn chúng cải trang lẩn trong nhà ...” Lãnh Phúc kể đứt quãng vẫn đủ hiểu:
Lãnh Nghệ lập tức đoán ra, hôm qua tất cả đi tìm Xảo Nương, trong nhà để trống, đám Vô Tâm tập kích trên vách núi không được, nhanh chóng bỏ chạy, thừa cơ khống chế Tống mụ và Lão Vương Đầu, đóng giả họ ẩn nấp trong nhà.
Lúc này Vô Tâm và nam nhân của hắn khống chế Trác Xảo Nương và Lãnh Trường Bi, lưng dựa vào nhau đứng ở thiên tỉnh, Thành Lạc Tuyền và Trịnh Nghiên cùng hai đạo nhân bao vây chúng ở giữa.