Trác Xảo Nương hết sức bình tĩnh, Lãnh Trường Bi thì sợ tới không đứng vững, vừa thấy bóng Lãnh Nghệ đã hét toáng lên:” Tôn nhi, mau cứu ta, mau cứu gia gia!”
Lãnh Nghệ không vội trấn an ông, lạnh nhạt đối diện với kẻ địch:” Bản quan tới rồi, các ngươi muốn gì?”
“ Ngươi biết bọn ta muốn gì chứ, đơn giản lắm, muốn cái mạng của ngươi ... Hi hi hi, người ta không ngờ ngươi tình sâu nghĩa nặng với nương tử như vậy, lấy thân thể chắn tên cho ả chứ không để ả bị thương. Con người ta ghét nhất cảnh tình ý miên man như thế, nên bắt ả xem ngươi có dám vì ả mà chết không, hi hi hi ....” Vô Tâm cười liên hồi, cười nắc nẻ, nhưng vì đeo mặt nạ nên chẳng có chút biểu cảm nào, hết sức quái dị:” Cảnh cáo ngươi, không được điều động một binh một tốt nào tới, nếu không chúng ta đường ai nấy đi.”
“ Ngươi muốn ta chết à?”
“ Đúng, chết ngay tại đây, ngươi chết một cái là ta thả người, ta nói được làm được.”
“ Loại người như ngươi mà cũng biết giữ lời sao?” Lãnh Nghệ cười nhạt:
“ Giờ ngươi chỉ có thể tin ta, ngươi không chết thì bọn họ chết.”
Lãnh Trường Bi không ngờ chúng bắt mình để bức tử tôn nhi, nếu chúng bắt cóc đòi tiền hay đòi điều kiện gì ông còn sợ, nếu vì muốn lấy mạng tôn nhi ngoan của ông thì làm sao được, hét lên:” Tôn nhi, kệ gia gia, gia gia hơn bảy mươi rồi, chẳng sống được mấy ngày nữa, thấy cháu thành gia lập nghiệp, vinh diệu tổ tổng là không hối hận gì nữa rồi. Mau giết ác tặc báo thù cho gia gia.”
Tên nam tử bắt ông cụ cười hô hố:” Lão già, y mà làm thế, ngự sử trong triều sẽ tham tấu y tội bất hiếu bỏ mặc ngươi chết, không chỉ mất quan chức mà còn bị vào ngục đó, ha ha ha ...”
“ Các ngươi, các ngươi ...” Lãnh Trường Bi hét lên giận dữ:” Đám ác tặc các ngươi không chết tử tế đâu.”
Trác Xảo Nương nãy giờ lặng lẽ nhìn Lãnh Nghệ, mắt bớt đi vài phần xa lạ, thêm vào sự ôn nhu thường thấy, dù gì cũng sống với nhau một năm rồi, cũng có quan hệ phu thê, y đích thực đối xử với nàng rất tốt, rất tốt ... nàng không thể để y bị hại, đột nhiên nàng nhào người về phía trước.
“ Á ....” Vô Tâm thu tay hơi chậm, cổ Trác Xảo Nương bị cắt một đoạn, máu tươi ướt cổ, ả lập tức bóp cổ nàng:” Ngươi muốn chết cũng không chết được đâu.”
Tất cả mọi người có mặt sững sờ, không ngờ một cô gái nhỏ nhắn lại hành động quyết đoán như vậy, Lãnh Nghệ la gấp:” Xảo Nương đừng, ta sẽ nghĩ cách cứu nàng.”
“ Cách của ngươi là chết!” Vô Tâm rít giọng quát:” Nhanh, không thì thì ả chết.”
“ Ta có thể cho ngươi châu báu, một thứ khiến ngươi xem xong nhất định sẵn lòng thả người, ta đảm bảo, ta sẽ lấy cho ngươi xem.” Lãnh Nghệ vừa nói vừa đi vào phòng, y nghĩ tới súng bắn tỉa, chỉ cần có nó trong tay, y có thể xoay chuyển cục diện:
“ Đứng lại! Đi thêm một bước nữa ta giết ả ngay.” Vô Tâm không dễ đàm phán:” Đừng giở trò với ta, ta đếm tới năm, ngươi không tự sát thì họ chết, một!”
Lãnh Nghệ nói gấp:” Ta có thứ bảo bối rất giá trị, ngươi xem đảo bảo sẽ thích.”
“ Hai!” Vô Tâm lạnh lùng tới:
Trác Xảo Nương vùng vẫy, nhưng cao thủ như Vô Tâm khống chế, nàng làm sao cử động được nữa.
“ Ba!”
Tất cả mọi người cuống lên.
“ Bốn!” Vô Tâm đều đều đều không nhanh không chậm, thể hiện tính cách máu lạnh tới cực điểm:
“ Đừng đếm nữa, ngươi thắng rồi.” Lãnh Nghệ rút chùy thủ từ ống giày ra:” Nếu ta chết rồi mà ngươi không thả người, ta không tha cho ngươi.”
Nói xong đâm thẳng đao vào tìm, dao ngập tận chuôi, máu tuôn ra từ khẽ tay.
“ Không! Nghệ ca ca ...” Thanh Lạc Tiệp hoa dung thất sắc:
“ Đừng tới đây!” Lãnh Nghệ quay sang nhìn nàng cười thảm, gục xuống:
Đám Doãn Thứu vừa dợm phòng tới cứu người, nam tử kia cười rộ lên:” Đứng lại các ngươi không muốn mạng của chúng nữa à?”
Thành Lạc Tiệp hai chân khuỵu xuống đất, thế giới như vỡ nát trước mặt nàng, đau đớn tốt độ làm nàng mất cả cảm xúc.
Vô Tâm bàng hoàng, hiển nhiên hành động của Lãnh Nghệ ngoài dự liệu của ả, tay bất giác lỏng ra, Trác Xảo Nương giãy mạnh lao về phía thi thể Lãnh Nghệ, nàng không khóc, vuốt ve má y, ôn nhu nói:” Quan nhân đợi thiếp, thiếp đi theo chàng, chúng ta xuống dưới đó làm phu thê.”
Gương mặt sau lớp mặt ạ của Vô Tâm vặn vẹo đáng sợ, ả thực sự chướng mắt cảnh này, hét chói tai:” Vậy các ngươi chết luôn đi.”
Nói rồi bước tới muốn đâm chết Trác Xảo Nương.
Đúng lúc này Lãnh Nghệ nằm dưới Trác Xảo Nương mở mắt, tay phải giơ lên.
Viu viu viu! ... Phi đao liên tiếp bắn về phía trước.
Vô Tâm đại kinh, ả phản ứng thần tốc, cả người ra sau nhưng Lãnh Nghệ bắn vô cùng ác độc, không bắn thẳng một loạt mà tay hạ tự trên xuống, ba phi đao bên trên bị gạt đi, hai mũi dưới bắn trúng bụng ả, máu tươi cả mảng.
Ả nhịn đau muốn tóm Trác Xảo Nương làm lá chắn, nhưng một chuỗi bồ đề sắt, hai lưỡi phi đao ba hướng khác bắn tới.
Vai, lưng, đùi trúng đòn, nhất là vai bị hạt bồ đề sắt của Vô Mi đánh vỡ nát, hai mũi phi đao hiển nhiên của tỷ muội Thành gia.
Ả cũng rất ghê gớm, bị thương như vậy vẫn phóng về phía tường bao, tốc độ không giảm, nhưng chưa chạy được vài bước thì tia chớp bạc lóe lên, ngực mát lạnh. Ả tung người lộn ra sau, đầu ngẩng lên chỉ thấy bóng áo trắng như tuyết, phiêu dật xuất trần.
Bạch Hồng cũng tới rồi.
Cùng đường, ả nhớ tới trượng phu, quay sang thì thấy đầu nam tử đó đã bị bẻ ngoặt ra sau, Doãn Thứu giương đôi mắt tam giác như rắn độc nhìn ả.
Ông ta là người bình tĩnh nhất ở đây, vừa lúc tất cả tấn công Vô Tâm thì ông ta lại lặng lẽ tiếp cận tên nam tử, đôi ưng trảo bóp đầu hắn xoay một vòng, kết thúc trong tích tắc.
Chỉ là tích tắc đó tên nam tử cũng dùng lực muốn cứa đứt cổ Lãnh Trường Bi, nhưng trường kiếm trong tay hắn bị người ta dùng đồng tiền bắn lệch đi, kiếm lướt qua cổ ông cụ.
Một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện, là một lão ni mặt nhăn nheo, bên cạnh là trung niên nam tử béo như thùng nước, cười hi hi.
Hết đường thoát, Vô Tâm duy trì một hơi cuối cùng nhìn Lãnh Nghệ:" Sao ngươi chưa chết?"
Lãnh Nghệ giơ tay đầm đìa máu:" Con dao này mỏng lắm, dùng không dễ, đâm lệch một cái là lưỡi dao cong đi, lúc ta đâm vào người cố ý đâm lệch, thủ pháp đơn giản thế thôi, ngươi chết mở mắt rồi chứ?"
Câu cuối cùng phát ra là lúc Vô Tâm gục xuống.