Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 369 - Chương 369: Kỹ Xảo Thần Kỳ. (2)

Chương 369: Kỹ xảo thần kỳ. (2) Chương 369: Kỹ xảo thần kỳ. (2)

Tham gia bữa tiệc thưởng trăng ngày hôm nay tuy không ít nữ tử, nhưng không phải phi tần cũng là công chúa, đại đa số hai tay chẳng dính nước, nói gì tới thêu thùa. Nhưng họ giỏi đoán tâm ý, nghe ra Triệu Quang Nghĩa cực kỳ đắc ý với bức tranh này, muốn lấy ra khoe khoang, nên đều tỏ ra hứng thú dào dạt. Các trọng thần cũng vậy, nếu họ thích bức tranh, nếu muốn sẽ có người thêu cho, ai quan tâm tới cách thêu làm gì, chỉ góp vui mà thôi.

“ Khà khà, chính là do Ngự đái thị vệ của trẫm là Lãnh Nghệ nghĩ ra, sau đó cùng tú nương trong cung nghiền ngẫm mấy tháng mới hoàn thành.” Triệu Quang Nghĩa tự hào khoe với một đám người chẳng quan tâm mà không biết, vẫn hào hứng nói:” Lãnh ái khanh có chuyện gấp chưa tới, nên trước tiên để tú nương giải thích với mọi người đi. Trẫm biết, các nương nương, công chúa nhất định sẽ vô cùng hứng thú, các ái khanh tuy không sở trường nữ công, nhưng nghe xong về khoe với các phu nhân nữ nhi tức phụ, cũng đáng hãnh diện lắm.”

Mọi người nghe vậy cùng cười lớn.

Vương Kế Ân ở bên vội vàng ra hiệu, một cung nữ rụt rè cúi đầu đi lên, chính là Vũ Ti.

Vũ Ti trước tiên khấu đầu thi lễ với hoàng đế, sau lại thi lễ với mọi người, sợ thiếu ai sẽ mang tội, khi Vương Kế Ân chạy tới nói nhỏ không cần thi lễ nữa nàng mới thôi.

Tính nàng vốn dễ thẹn thùng, lần đầu tiên đối diện với nhiều người như thế, hơn nữa toàn là vương gia, đại thần, tần phi, công chủ, đầu cúi gằm xuống đất không dám ngẩng lên lấy một lần, kể chuyện trải qua:” Kỹ thuật thêu này chủ yếu do Lãnh đại nhân nghĩ ra, vì ngài ấy có biệt tài vẽ ra bức tranh vô cùng giống thật, ngay cả tóc trên đầu cũng có thể mô phỏng không khác mảy may, tỉ mỉ chính xác. Bản lĩnh này không một họa sư nào làm được.”

“Ngài ấy còn dạy cho bọn tiểu nữ cách làm mẫu thêu, mẫu thêu này hoàn toàn khác mẫu thêu trước kia. Dùng các loại đường nét đậm nhạt để tạo cảm giác hình nổi, gọi là đánh khối hoặc đổ bóng lập thể, còn phải có phối cảnh gì đó nữa ... Mọi người không ai hiểu.”

“Lãnh đại nhân kiên trì chỉ dẫn cho mọi người từng li từng tí, đầu tiên bọn tiểu nữ học vẽ cục đá, sau đó học vẽ đĩa hoa quả, rồi mới học vẽ tới người. Mới đầu chỉ vẽ được hai màu đen trắng, nhưng vô cùng giống thật rồi. Có điều chưa là gì so với vẽ tranh màu, vẽ màu rất khó, không ai vẽ được giống ngài ấy ... Cảm niệm Lãnh đại nhân truyền nghề, ai nấy đều cố gắng hết mình, mọi người vừa học vừa chia sẻ chỉ bảo lẫn nhau ....”

Phía dưới xì xào bàn tán, chưa ai thấy loại tranh họa này, cho nên không tin, nghe kể chỉ thấy hoang đường. Lòng nghĩ, khẳng định là tú nương kia thổi phồng mà thôi. Thế nhưng trên kia lại có bức tranh thêu không khác người thật đứng đó, chứng tỏ lời Vũ Ti lại thành đáng tin.

Mọi người không khỏi hoang mang, chẳng lẽ trên đời này lại có người thần kỳ như vậy.

Vũ Ti đợi bọn họ ngừng nghị luận mới tiếp tục giảng giải cách thêu cùng sử dụng chỉ. Trước đó Vương Kế Ân bảo với nàng rồi, phải nói thật kỹ, càng kỹ càng tốt, không sợ tốn thời gian. Mới đầu nàng còn run, về sau càng nói càng nhập thần, đây là lĩnh vực sở trường của nàng, nàng tự tin, nói ba ngày ba đêm cũng được.

Lần này có thể chỉ dạy cho bao nhiêu vương công đại thần như thế, Vũ Ti càng nói càng hưng phấn, từng mũi kim sợi chỉ thế nào đều nói ra, rất có phong độ tông sư một phái.

Chỉ là phía bên trên nói tới say sưa hào hứng, phía dưới thì ngáp lên ngáp xuống, không khác gì ru ngủ, chỉ là mọi người thấy hoàng đế nghe tới say mê ai có thể ngăn cản nàng chứ, vì thế cố chống mí mắt muốn díp lại lên mà nghe.

Không ai hiểu rốt cuộc chuyện này là sao, chẳng lẽ có gì thần kỳ ẩn giấu trong chuyện này, vài vị đại thần đã suy diễn trăm thứ mưu mô hiểm độc.

Đã hơn nửa canh giờ trôi qua rồi, Vũ Ti chẳng hề biết mệt là gì, càng nói càng hăng, có vài tiểu vương gia và tiểu công chúa không chịu nổi dựa vào mẹ mình ngủ mất rồi.

Ngay cả Triệu Quang Nghĩa cũng sắp không duy trì nổi vẻ hứng thú nữa thì thấy bóng dáng Lãnh Nghệ từ góc hậu đường đi ra khẽ gật đầu, biết chuyện đã xong, ông ta thầm thở phào, nói lớn cắt lời Vũ Ti:” Đúng là kỹ xảo thần kỳ, thưởng.”

Phía dưới biết được giải thoát rồi, tất cả như sống lại khen ngợi không ngớt miệng, Vương Kế Ân đi lên dẫn Vũ Ti còn muôn vàn tiếc nuối vì chưa giảng hết chỗ tinh diệu sang một bên ...

Triệu Quang Nghĩa là vị hoàng đế không tồi, đó là kết luận của Lãnh Nghệ sau một thời gian tiếp xúc, ông ta hết sức chăm chỉ, làm việc từ sáng tới khuya muộn, có khi thức thâu đêm duyệt tấu chương. Mỗi quan tâm của ông ta cũng rất rộng, khi ở Ba Châu chỉ biết ông ta đang dùng binh với phương bắc, các chính sách của triều đình chưa tới được nơi xa xôi như vậy. Kỳ thực ông ta rất quan tâm tới đời sống của người dân, cổ vũ khai hoang sửa chữa thủy lợi, hoàn thiện các loại chế độ …

Đó là nhìn dưới góc độ một vị hoàng đế, ông ta làm việc xứng với vai trò trách nhiệm của mình.

Nhưng nếu nhìn góc độ một con người, có lẽ có khá nhiều tiếng thở dài, cũng khó mà đánh giá ngay được ...

Lãnh Nghệ vẽ xong gật đầu với Triệu Quang Nghĩa, muốn lặng lẽ rút lui mà thôi, ai ngờ ông ta vẫy tay gọi tới, đành phải đi lên dưới những ánh mắt nhìn chằm chằm chắp tay một vòng:” Thần bái kiến các vị vương gia, nương nương, công chúa. Ti chức bái kiến chư vị đại nhân.”

Mọi người gật đầu mỉm cười, Lãnh Nghệ chú ý được, chỉ có ba người là thực sự quan sát mình, số còn lại chỉ là lễ nghi. Một thiếu niên mười ba mười bốn, dựa vào vị trí ngồi thì hẳn là một tiểu vương gia, trông bảy phần giống Triệu Quang Nghĩa. Một ông già râu đã bạc phơ, thâm trầm mà trí tuệ, còn một người mà y không dám nhìn là Hoa Nhị phu nhân.

Biết Lãnh Nghệ đã hoàn thành công việc, tâm tình của Triệu Quang Nghĩa tốt chưa từng có, nói đùa:” Khanh nói đơn giản kỹ thuật thêu này cho mọi người đi, nói đơn giản chút, trẫm thấy tâm tư nhiều người đặt vào đoán đố, đợi lấy phần thưởng của trẫm đấy.”

Mấy tiểu vương gia và công chúa cười khanh khách, bọn chúng đúng là nhắm vào phẩn thưởng mà tới.

Lãnh Nghệ chắp tay một vòng nữa, lúc nãy ở bên trong y cũng bị Vũ Ti làm cho suýt ngủ gật, rất hiểu lòng người nói:” Thứ này một vài lời khó nói hết, nếu chứ vị ai có hứng thú có thể tìm riêng ti chức hỏi, ti chức sẽ giải đáp tỉ mỉ, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới thú vui mọi người.”

Triệu Quang Nghĩa gật gù:” Vậy tốt lắm, mọi người bắt đầu đoán đố đi.”

Tiếng reo hò ầm ĩ, đám tiểu vương gia, công chúa đợi lâu lắm rồi, ai nấy chạy tới chỗ các hoa đăng, bắt đầu nhíu mày nhăn nhó suy đoán, mong mình thành người đầu tiên đoán ra. Đám lão thần chẳng nhìn trúng phần thưởng, nhưng vì náo nhiệt cũng vuốt râu đi xem câu đố.

Bình Luận (0)
Comment