Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 370 - Chương 370: Nguyệt Luân Quy. (1)

Chương 370: Nguyệt luân quy. (1) Chương 370: Nguyệt luân quy. (1)

Bữa tiệc tới phần hoạt động tự do, Triệu Đình Mỹ đang định tới nói chuyện với Lãnh Nghệ thì bị thiếu niên mười ba mười bốn giành trước gọi:” Lãnh đại nhân.”

Vương Kế Ân ở bên giới thiệu:” Đây là thái tử Nguyên Tá.”

Lãnh nghệ vội khom người thi lễ:” Thần bái kiến thái tử điện hạ.”

“ Không cần đa lễ!” Triệu Nguyên Tá ra hiệu:” Lãnh đại nhân theo ta, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi.”

Nói rồi đi ra ngoài cửa.

Lãnh Nghệ hơi cau mày, hai người trước đó chưa từng tiếp xúc, không biết hắn có chuyện gì để nói riêng với mình, song tất nhiên vẫn đi theo.

Đi một quãng xa, tới dưới hành lang không thấy ai, Triệu Nguyên Tá lấy ra một phong thư:” Có một vị cố nhân gửi thư cho Lũng Tây công, ta biết phu thê họ đang làm khách chỗ ngươi, ngươi chuyển giao hộ đi.”

Lại nói ngày hôm đó, kỳ thực đúng là có người muốn nhờ Triệu Nguyên Tá gửi thư hộ, ai ngờ đệ đệ hắn say rượu để xảy ra chuyện kia. Sau khi Tiểu Chu hậu đi rồi, Triệu Nguyên Tá tức giận chửi mắng đệ đệ một trận. Vì thế hắn ngại không tới nhà bái phỏng, định hôm nay phu thê Lý Dục tham gia hội Nguyên Tiêu thì giao thư cho họ, không ngờ hoàng đế không mời phu thê Lý Dục. Sau khi phải người nghe ngóng mới biết phu thê họ đang ở nhà Lãnh Nghệ, mời nhờ chuyển thư thay.

Lãnh Nghệ nhận lấy thư:” Thần trở về sẽ lập tức giao cho họ.”

“ Ta nhờ ngươi chuyển lời cho Trịnh quốc phu nhân ...” Triệu Nguyên Tá ngập ngừng:” Cứ nói, nói, ta thay đệ đệ xin lỗi.”

Lãnh Nghệ sửng sốt, song tất nhiên y không dại gì đi hỏi là chuyện gì, gật đầu nói vâng.

Chỉ có thế, hai người đi vào đại đường, tiếng cười nói rộn ràng, Lãnh Nghệ cứ nghĩ hoàng cung phải quy củ sâm nghiêm lắm, dù tiệc tùng thì ai ngồi im chỗ đó, quy quy củ củ mới đúng, không ngờ náo nhiệt thế này. Thi thoảng có mấy đứa trẻ con đuổi đánh nhau chạy qua.

Kỳ thực không lạ, đây mới chỉ là những năm đầu Đại Tống, Triệu gia xuất thân võ tướng, quy củ lúc này chưa nghiêm như vậy.

Triệu Quang Nghĩa đang không có kế gì tiếp cận Hoa Nhị phu nhân, nhưng từ lúc phát hiện ra nàng chăm chú nhìn bức tranh thêu cung nữ đã có chủ ý, thấy nàng vừa thì thầm với Khai Bảo hoàng hậu rõ ràng có ý muốn đi, cười ha hả nói:” Lãnh thị vệ của trẫm quay lại rồi, nương nương đừng vội đi, gặp vị thị vệ tài hoa này của trẫm xem.”

Đáng lẽ ông ta phải gọi Hoa Nhị phu nhân là hoàng tẩu, nhưng ông ta cố ý né cách xưng hô liên quan tới luân lý ấy, dùng cách xưng hô bình thường là có ý tính toán cho sau này.

Hoa Nhị phu nhân không nhìn ông ta, hơi do dự khẽ gật đầu.

Triệu Quang Nghĩa thấy kế đã thành thì mừng lắm, cho gọi Lãnh Nghệ tới.

Chào hỏi vài câu, Hoa Nhị phu nhân hỏi:” Bản cung yêu thích đan thanh, không biết có may mắn được đại nhân chỉ điểm không?”

“ Không dám, nương nương khách khí rồi.” Lãnh Nghệ cúi thấp đầu tránh nhìn nàng, y thật không muốn dính dáng vào mấy chuyện này nữa, khéo léo lảng đi:

Hoa Nhị phu nhân hơi bất ngờ, Lãnh Nghệ nói năng cung kính, nhưng rõ ràng là không nhận lời nàng, nhất thời làm nàng không biết tiếp tục thế nào.

Triệu Quang Nghĩa lại rất hài lòng với câu trả lời của Lãnh Nghệ, cho rằng y cố ý phối hợp với mình, hắng giọng nói:” Lãnh ái khanh, nương nương đã thích cách hội họa của ngươi, vậy thì giảng giải cho nàng đi.”

Lãnh Nghệ thầm thở dài:” Vâng, chút tài hèn của vi thần được nương nương coi trọng là vinh hạnh của thần, có điều hôm nay Tiết Nguyên Tiêu, cảnh đẹp giờ lành, có lẽ không tiện, e người khác nghe thấy lại nghĩ thần khoe khoang phô trương, làm người khác ghét. Vũ Ti cô nương khi nẫy hẳn làm mọi người buồn ngủ lắm rồi.”

Triệu Quang Nghĩa bất ngờ, đưa mắt ra hiệu với Lãnh Nghệ.

Lãnh Nghệ cứ như không nhìn thấy, tiếp tục nói:” Thần nghe nói nương nương thi từ quán tuyệt thiên hạ, lòng ngưỡng mộ vô cùng, muốn thỉnh giáo thi từ của ngương nương, không biết có may mắn được nương nương chỉ điểm không?”

Triệu Quang Nghĩa thầm kêu tuyệt, tích tắc hiểu ra, nếu Hoa Nhị phu nhân đề xuất tới chỗ yên tĩnh thỉnh giáo hội họa, ông ta không tiện đi theo, với tính cách của nàng khả năng làm như vậy là rất cao, thế thì hỏng. Lập tức phối hợp:” Đúng lắm, Lãnh ái khanh đã nhận lời dạy nương nương hội họa, nếu nương nương lại từ chối chỉ giáo thi từ, vậy Lãnh ái khanh sẽ mất mặt lắm đấy. Ha ha ha.”

Hoa Nhị phu nhân hơi trầm ngâm, nói:” Nếu quan gia đã nói thế, thần thiếp không đồng ý không được rồi, chỉ là thần thiếp thi từ tầm thường, không dám chỉ điểm, coi như giao lưu với Lãnh đại nhân vậy.”

Triệu Quang Nghĩa chặn đường lui của nàng lớn tiếng nói:” Chư vị, Lãnh ái khanh ngưỡng mộ thi tài của Hoa Nhị nương nương, thành khẩn thỉnh giáo, nương nương hứng trí rất cao đồng ý rồi. Hiến khi nương nương đã có hứng thú như thế, sao không góp vui, lấy Nguyên Tiêu làm đề, mỗi người làm một bài từ xem.”

Văn thần ở đây đều là bậc hồng nho, gặp dịp ngâm thơ là chuyện cơm bữa, ai nấy phụ họa.

Thế là Triệu Quang Nghĩa hạ lệnh, thị tòng tức thì dòn hoa quả bánh trái, bày văn phong tứ bảo, các văn thần phân chức vụ vào bàn.

Bàn của Hoa Nhị phu nhân cách bàn của Triệu Quang Nghĩ chỉ mấy bước, nhìn nàng ngồi đó, chẳng có cung trang lộng lẫy, chỉ một bộ tăng bào đơn giản thùng thình che hết vóc dáng, nhưng càng nổi bật dung mạo khí chất như u lan sơn cốc, không nhuốm bụi trần, khác hoàn toàn với đám phi tần ngày đêm bày đủ thủ đoạn tranh sủng của ông ta. Đúng là càng nhìn càng thích, chỉ là hoa có gái chẳng thể bẻ, chỉ mong được nhìn nàng thêm vài cái, nghe được vài câu nói từ nàng, nếu nghe nàng ngâm thơ còn gì tuyệt bằng.

Tiếc là Hoa Nhị phu nhân tâm tư mẫn tiệp, cầm bút thoáng cái viết xong thơ, không đọc mời Lãnh Nghệ xem.

Lãnh Nghệ đi tới, cầm tờ giấy lên đọc:

Dạ hàn kim ốc triện yên phi,

Đăng chúc phân minh tại tử vi.

Lậu vĩnh cấm cung tam thập lục,

Yến hồi tranh đạp nguyệt luân quy.

Bởi thơ này thể hiện nỗi sầu khổ của người bị giam mình trong thâm cung, khôi khát quay về chốn cũ. Hoa Nhị phu nhân giống Tiểu Chu hậu, đều là người vong quốc quy hàng, vì nhiều lý do các nàng phải nhẫn nhục chịu đựng, nhưng bên trong đều da diết nỗi nhớ cố quốc.

Tiểu Chu hậu không dám biểu hiện ra, vì nàng là thê tử hoàng đế mất nước, đây là chuyện cực kỳ kỵ húy. Hoa Nhị phu nhân lại là phi tần của Triệu Khuông Dận, nàng nhớ nhung quê hương chả ai làm được gì.

Chỉ là thơ vừa đọc ra, cả đám đại thần nghe mà ai nấy biến sắc, ngay cả lời tán thưởng cũng không dám.

Bình Luận (0)
Comment