Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 390 - Chương 390: Dùng Họa Mưu Phúc.

Chương 390: Dùng họa mưu phúc. Chương 390: Dùng họa mưu phúc.

Trong phòng im phăng phắc.

Triệu Đình Mỹ thở dài, trong tiếng thở dài đó chứa nỗi thương cảm khó nói thành lời, vì hảo hữu mình mà cảm thán.

“ Ta, ta không leo cửa sổ vào ... Thế, thế là sao?” Lý Dục lắp ba lắp bắp, hắn không muốn tin:

“ Hạc đỉnh hồng, lựa trắng, ta tin rằng những thứ thuộc hoàng gia này ngài đều có đúng không? Giờ kiểm tra xem chỗ ngài cất giấu chúng thế nào?” Lãnh Nghệ kiến nghị:

Lý Dục mở cái rương lớn, bên trong toàn là lụa, mà cuộn trên cùng là lụa trắng, bị người ta cắt nham nhở một đầu, kéo còn vứt trong rương. Hắn lại chạy đi mở cái tủ đứng, tuy trong phòng rất tối, đèn lồng không chiếu sáng được tới đó, hắn vẫn lấy ra được một cái hộp gỗ, bên trong đựng lọ lớn hộp nhỏ, có cả hạc đỉnh hồng.

Hắn vẫn còn nhớ, mình có một lọ đầy, khi đó thành sắp phá, hắn chuẩn bị để mình và các phi tần tự sát, nhưng sứ thần tới, nói chỉ cần đầu hàng thì sẽ được miễn tội chết, toàn bộ hoàng thất vẫn hưởng vinh hoa phú quý.

Vì thế số hạc đỉnh hồng này còn nguyên, làm sao giờ trong lọ đã chỉ còn một nửa.

Lãnh Nghệ nói ra:” Công gia ngài mắc chứng mộng du hoang tưởng bị hại.”

Mộng du thì là loại cổ kim đều có, người xưa cũng biết, nhưng "hoang tưởng bị hại" thì quá hiện đại, nên y nói xong chả ai hiểu gì.

Lãnh Nghệ thực ra cũng không muốn dùng cái từ này, nhưng y cũng không tìm được từ nào hợp hơn, y không học y, chẳng biết thời xưa có danh từ chuyên dụng nào cho bệnh này không? Đành giải thích theo cách phù hợp nhất để họ hiểu:” Hồi nhỏ ta có nghe một lão lang trung chữa bệnh dạo nói, người mắc chứng hoang tưởng này luôn cho rằng có người sẽ giết mình, hay cướp tiền của mình, cả ngày nơm nớp đề phòng. Nếu người đó mà mắc thêm bệnh mông du nữa thì rất nguy hiểm, vì người đó luôn đặt bản thân ở góc độ người muốn hại mình để tưởng tượng đủ điều, nên khi mộng du, rất có khả năng làm điều mình luôn nghĩ trong lòng.”

“Ở trường hợp công gia, luôn nghĩ quan gia sẽ hại mình, ép mình tự tận, nên khi mộng du sẽ thực hiện những điều đó. Treo lụa trắng, hạ độc vào bánh, dùng chùy thủ ngự tứ giết người, đều do ngài làm trong lúc mộng du.”

Lý Dục không tin:” Sao đại nhân biết được chứ? Không thể nào, ta không mộng du.”

“ Đó cũng chỉ là một khả năng mà ta suy đoán thôi, cho nên mới cùng Tề vương gia tới xác thực.” Lãnh Nghệ hướng về phía Triệu Đình Mỹ chắp tay:” Lời của Tề vương hẳn là ngài sẽ tin hơn chứ.”

“ Hôm qua Lãnh đại nhân trở về có nói với ta về khả năng nay, nếu Trọng Khang huynh đã tới mức giết người trong mơ thì bệnh nặng lắm rồi, có khi tối nay sẽ tiếp tục mộng du giết người. Vì chứng thực ta ngầm nói với hộ vệ trong phủ để cho bọn ta vào, sau khi huynh cùng tần ngự kia mệt mỏi ngủ say, bọn ta thay nàng bằng hộ vệ của Lãnh đại nhân, nấp trong phòng quan sát. Quả đúng là huynh mộng du giết người, may mà Phi Dật sư thái võ nghệ cao cường giữ lấy mũi trâm, nếu không ...” Triệu Đình Mỹ thương hại, bệnh này của Lý Dục là do sức ép quá lớn từ ca ca hắn mà ra:

Lý Dục không còn lý do gì để nghi ngờ nữa, nhũn người ngồi xuống ghế, lẩm bẩm như người mất hồn:” Giết người đền mạng, ta, ta, sẽ bị xử tử phái không?”

Lãnh Nghệ đột nhiên nói:” Công gia không phải luôn muốn rời kinh, dù là tới biên ải à? Bây giờ là cơ hội tốt đấy.”

“ Cơ hội gì?” Lý Dục kích động hỏi:

Triệu Đình Mỹ và Lý Dục là tri giao, cho nên Lãnh Nghệ cũng không cố kỵ hắn:” Nếu dựa theo luật, mộng du giết người không bị trị tội, nhưng nếu trị tội giết người bình thường thì chỉ cần không phán tử hình đổi thành lưu đầy là được, như thế có thể đưa công gia ra biển ải.”

“ Đúng, đúng!” Lý Dục tức thì mừng rỡ, rồi lại xìu xuống:” Nhưng quan gia nhất định muốn trị tội chết ta thì sao?”

“ Công gia giết tiểu thiếp của mình, theo luật Đại Tống, trượng phu giết tiểu thiếp giảm một bậc thành lưu đầy.” Lãnh Nghệ quãng thời gian làm thông phán Ba Châu nghiên cứu hình pháp Đại Tống, nên nắm rất rõ:” Chỉ phán tử hình mới báo lên quan gia, còn hình phạt khác là chức trách của ti chức và Tề vương. Ngài là tội phạm, phải xử phạt, đó gọi là vương tử phạm pháp, xử ngang thứ dân, quan gia không thể giữ ngài lại kinh thành. Vương gia thấy sao?”

Triệu Đình Mỹ mừng rỡ tán đồng:” Đây đúng là chủ ý hay, nhưng mà đi đày sẽ phải ra biên ải đấy, Trọng Khang huynh thực sự muốn dùng cách này mà rời kinh à?”

Lý Dục gật đầu lia lịa:” Ta sợ quan gia tới mức mộng du giết người rồi, còn ở lại nơi này thì không cần quan gia giết ta, ta cũng chẳng sống được. Ta phải đi, phải đi mới sống được.”

Triệu Đình Mỹ thấy không còn cách nào khác, hắn sẽ lo lót quan hệ, để Lý Dục dù bị đi đầy cũng không sống quá khó khăn, nói:” Nếu vậy mai huynh tới nha môn tự thú đi.”

“ Đa tạ! Đa tạ!” Lý Dục quỳ xuống khấu đầu, hắn không ngờ rằng mình nhờ họa được phúc, có cơ hội lấy lại tự do.

Ngày hôm sau.

Triệu Đình Mỹ mang một tập lời khai tiến cung, mong cận kiến Triệu Quang Nghĩa, nói có chuyện gấp bẩm báo.

“ Có chuyện gì?” Triệu Quang Nghĩa vẫn chưa khôi phục hẳn sau lần cảm lạnh đó, ngồi sau bàn duyệt tấu chương, người khoác áo choàng lông, trông cứ như con gấu lớn, đích thực uy thế khiếp người:

Triệu Đình Mỹ khom người dâng tờ khai lên:” Hoàng huynh! Lũng Tây công giết chết thiếp thất Hoàng thị, sáng nay tới nha môn đầu thú.”

Triệu Quang Nghĩa vốn không quá để tâm, lúc này mới ngạc nhiên há hốc mồm, thậm chí có chút tức cười mỉa mai:” Tên đó mà giết được người à?”

“ Dạ, theo hắn khai, đêm hôm kia, hắn và ái thiếp vì chuyện lặt vặt mà xảy ra tranh cãi, trong lúc nổi giận giết chết nàng. Giấu diếm suốt một ngày, thấy không thoát được tội nên sáng nay tới tự thú, đây là lời khai.”

Vương Kế Ân vội nhận lấy chuyển giao cho Triệu Quang Nghĩa.

Triệu Quang Nghĩa xem lướt qua một lượt:” Hắn điên rồi à, vì thiếp thất đưa trà quá nóng mà cãi vã rồi giết người sao?”

“ Đúng là thế ạ, đệ đã kiểm tra hiện trường, một dao giữa ngực, mất mạng tức thì. Giờ Lũng Tây công đã bị giam vào đại lao.” Triệu Đình Mỹ thở dài:

“ Vụ án này đệ định xử thế nào?”

“ Theo luật thì hắn phải bị lưu đầy.”

“ Xử tử đi, phán hắn tội chết, mùa thu chém đầu.” Triệu Quang Nghĩa ném giấy sang bên nói một câu nói như quyết định vụ này, ông ta đoán chừng tới lúc đó mình chơi đùa Tiểu Chu hậu chán rồi, giết lúc đó tiện nhất:

Bình Luận (0)
Comment