“ Hoàng huynh, Đại Tống ta mới lập quốc chưa lâu, dân chúng còn chưa biết kính úy với luật pháp. Hiện là lúc phải chấp pháp nghiêm ngặt, bất kể là ai, phạm vào luật là phải theo luật mà xử. Huống hồ vừa trải qua chiến loạn liên miên, giết chóc đã quá nhiều, huynh sau khi đăng cơ thi hành nhân chính, hình luật khoan dung, bây giờ xử nặng ngoài pháp luật lại là tội chết ... Đệ e là khiến người khác nhìn vào xem nhẹ vương pháp, ấy là đại hại.” Triệu Đình Mỹ nói rất đàng hoàng:
Triệu Quang Nghĩa nghĩ lại rồi gật gù, không nên dùng hình luật giết Lý Dục, dù sao thân phận tên đó mẫn cảm, tội chưa đáng chết mà gán hắn tội chết, đại thần trong triều sẽ không đồng ý. Hoàng vị ngồi chưa vững, không thể để những kẻ bất mãn có cớ chỉ trích. Xử phạt lưu đày trước, để hắn tới biên ải phục dịch, sau này muốn giết cũng thế mà thôi, Triệu Quang Nghĩa tán đồng:” Đệ nói có lý lắm, đệ là phủ doãn Khai Phong, án này do đệ quản, theo luật mà xử.”
“ Tuân chỉ.” Triệu Đình Mỹ thầm thở phào:
“ Đầy đi Lĩnh Nam, hắn vốn là người Giang Nam, tới đó cũng dễ quen, vậy là trẫm khai ân rồi.” Triệu Quang Nghĩa khó chịu nói:
Lĩnh Nam và Giang Nam, hai nơi đều có chữ Nam, nhưng một cái thì là nơi giàu có trù phú, khí hậu ôn hòa, còn một nơi là vùng man hoang rừng thiêng nước độc, xưa nay luôn là nơi khiến người ta nghe danh đã sợ hãi, rõ ràng là quan gia muốn dày vò hắn.
Nhưng hoàng đế hạ chỉ phù hợp với hình luật, Triệu Đình Mỹ chỉ có thể tuân lệnh.
Triệu Quang Nghĩa cảm thấy chưa đủ, không rõ lý do gì, ông ta cực độ ác cảm với Lý Dục, nói:” Lý Dục thân là Lũng Tây công, đáng lẽ phải làm gương tuân thủ hình luật, vậy mà vì một chuyện nhỏ mà giết chết tiểu thiếp, đã thế còn có ý đồ giấu diếm, thực sự làm người người căm phẫn. Đệ đem vụ án này đưa vào công văn truyền khắp nơi, để bách tính và văn võ đều biết, dù là bậc công hầu mà phạm pháp, cũng sẽ bị nghiêm trừng.”
“ Hoàng huynh thánh minh.” Chỉ cần rời kinh thành, xa khỏi tầm mắt ca ca mình, Triệu Đình Mỹ tin Lý Dục sẽ bị lãng quên rồi an toàn thôi:
An bài xong chuyện này, Triệu Quang Nghĩa thấy thỏa mãn một chút, đột nhiên nhớ ra:” Phải rồi, Lý Dục lưu đầy, Trịnh quốc phu nhân thì sao?”
Triệu Đình Mỹ chắp tay:” Dựa theo thông lệ, quan viên triều đình bị phán lưu đầy sung quân, gia quyến cũng sẽ đi theo.”
“ Lý Dục giết người, không phải tội liên đới toàn gia, Trịnh quốc phu nhân có phong hiệu, sao có thể cùng hắn tới Lĩnh Nam được, huống hồ nàng đang bị bệnh, cứ để thiếp thất khác đi cùng Lý Dục là đủ, để nàng ở lại kinh thành trị bệnh, kiếm nơi ổn thỏa an bài là được.”
“ Trịnh quốc phu nhân cùng phu nhân Trác thị của Lãnh thông phán rất hợp duyên, sau khi nàng bị bệnh nặng, thường xuyên thần trí thất thường, được Lý Dục đưa tới Lãnh gia nhờ chiếu cố ạ, cũng may nhờ thế, nếu không hôm trước Lý Dục giết người đã hại đến nàng. Thần đệ thấy để nàng ở lại Lãnh phủ cũng không sao.”
Triệu Quang Nghĩa đã biết việc này, Lãnh Nghệ là người của ông ta, sau này muốn gọi Tiểu Chu hậu tới lúc nào chỉ cần một câu, chẳng phải nghĩ cớ nọ cớ kia, lời này hợp ý ông ta:” Được, cứ vậy mà làm, phải rồi, lưu đày sẽ xét nhà tịch thu gia sản phải không?”
“ Vâng!”
“ Được, thu lại Lũng Tây công phủ, tài sản riêng của Lý Dục không cần tịch thu nữa, một phần để hắn tới nơi lưu đày dùng, còn lại thưởng cho Lãnh Nghệ, coi như chi phí chiếu cố Trịnh quốc phu nhân.”
Triệu Đình Mỹ nịnh:” Hoàng huynh an bài thật vô cùng thỏa đáng, hợp tình hợp lý.”
Hai người tán gẫy vài câu, Triệu Đình Mỹ cáo từ.
Triệu Đình Mỹ vừa đi, Vương Kế Ân lại vào bẩm báo, Trương thiên sư đã tới.
Triệu Quang Nghĩa mừng lắm, vội cho triệu kiến.
Vị Trương thiên sư này là con cháu của Trương Lăng người sáng lập đạo giáo Thiên Sư thời Đông Hán, đạo pháp vang danh nam bắc. Triệu Quang Nghĩa cũng thường mời ông ta vào cung luận đạo, lần trước sự kiện hổ gầm không truy ra được chút manh mối nào, không khỏi làm người ta nghĩ tới thứ tà ma, thế nên mới mời Trương thiên sư tới thi pháp trừ tà.
Trương thiên sư tuổi ngoài năm mươi nhưng râu tóc bạc trắng, đạo bào phiêu hốt, tay cầm phất trần, vóc người cao lớn, ánh mắt dập dờn, mang uy nghiêm làm người ta sợ hãi:” Bần đạo tham kiến quan gia.”
Triệu Quang Nghĩa phẩy ống tay áo:” Ban ngồi.”
Được ngồi trước mặt hoàng đế nói truyện không có mấy, vị Trương thiên sư này là một trong số đó, cho thấy địa vị ông ta ra sao. Cung nữ mang ghế tới, tạ ơn ngồi xuống rất tự nhiên.
Vương Kế Ân đuổi hết thái giám cung nữ ra, trong đại điện liền chỉ còn ba người.
Triệu Quang Nghĩa để bụng truyện này mấy ngày rồi, nói:” Hôm nay mời thiên sư tới là vì trong nội đình xảy ra chuyện lạ. Mấy ngày trước trẫm tới khu rừng nhỏ phía đông bắc ngự hoa viên tản bộ, không ngờ nghe thấy tiếng hổ gầm! Mà nơi đó cách tòa Hổ Sơn trong cung rất xa, không thể truyền tới được. Trẫm nghe rất rõ ràng, không chỉ một lần, vậy mà tra hỏi nhiều lần, hổ trong Hổ Sơn không thoát ra, trên tuyết cũng không có chân hổ, thật kỳ quái.”
Trương thiên sư vuốt chòm râu trắng:” Liệu có người dùng khẩu kỹ giả tiếng hổ chăng?”
“ Chuyện này trẫm cũng tra rồi, trong nội đình không ai biết, hơn nữa tiếng hồ gầm không chỉ rất thật, mà còn do nhiều con hổ phát ra, một người không làm được. Ngoài ra khi trẫm đi tản bộ thì xung quanh trừ ba thị vệ thiếp thân và Vương Kế Ân ra không có ai ở gần, nên không thể do người làm.”
“ Ý quan gia là ... Nội đình khả năng có tà ma tác quái sao?”
“ Đúng là thế, cho nên mới mời thiên sư tới rừng cây đó xem thế nào.” Triệu Quang Nghĩa gật đầu, ra hiệu Trương thiên sư tới gần, ông ta không yếu bóng vía tới mức vì một tiếng hổ gầm mà mất ăn mất ngủ, thực ra có chuyện đáng ngại hơn nhiều:” Ngoài ra còn chuyện lạ nữa, làm trẫm bất an, sau chuyện đó trẫm sủng hạnh phi tần, không được như ý ...”
Trương thiên sư hiểu ý:” Quan gia yên tâm, nếu là tà ma tác quái, chỉ cần trừ đi, chuyện này cũng theo đó mà được giải quyết thôi.”