Bọn hổ không biết đồng lòng kháng địch, thoáng cái lại một con nữa bị cắn chết, Hoa Nhị phu nhân sụp đổ, lưỡi líu lại:” Trung tướng quân ... Giết, giết! Cứu ....”
Mặc dù nàng nói lẫn lộn, nhưng Lãnh Nghệ vẫn hiểu ý nàng, kiểm một tảng đá, đợi thời cơ Nguyên Soái vừa vật một con hổ khác xuống gần lan can, buông tay:
Uỳnh!
Tảng đá lớn rơi ở độ cao gần bằng tòa nhà ba tầng, lực đạo kinh khủng vô cùng, nửa cái đầu Nguyên Soái bị đập bẹp, không kịp kêu tiếng nào, co giật vài cái rồi nằm im.
Con hổ phía dưới thoát ra, nhưng cũng thương nặng, đi vài bước ngã xuống.
Hoa Nhị phu nhân khóc lóc chạy tới cửa, Lãnh Nghệ đã lường trước hành động của nàng, tóm chặt hai vai nàng lay mạnh:” Muốn cứu chúng phải tìm thú y, nàng vào đó cũng không ích gì, có khi hại bản thân! Nương nương, tỉnh táo lại, đừng sai lầm nữa. Ngoài ra còn có người chết trong đó, rất có khả năng là có kẻ giết người, hiểu không?”
Vừa rồi nàng vì thương tâm quá độ nên mất lý trí, bị Lãnh Nghệ bóp vai phát đau tỉnh lại, gật đầu, lau nước mặt:” Hiểu, hiểu rồi … ngươi, ngươi mau gọi, gọi người tới cứu chúng đi, nếu không chúng chết mất.”
Hai người đi ra ngoài, từ xa đám thị vệ và người nuôi hổ đang nói cười, vì cách quá xa, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ, không để ý.
Lãnh Nghệ cẩn thận đẩy nàng vào góc khuất:” Nương nương, chúng ta chưa biết xảy ra chuyện gì, nếu trong đó có người chết thì không thể cứ thế lỗ mãng đi ra. Nương nương ở đây để thần hỏi họ vài câu đã.”
“ Ngươi phải nhanh lên đấy, chúng sắp chết rồi.” Hoa Nhị phu nhân biết trong cung nguy hiểm không thể không phòng, nhưng lo cho đàn hổ, tha thiết nói:
Lãnh Nghệ gật đầu, giấu cánh tay bị thương đi, kiểm tra trên người không có gì khác thường mới đi tới.
Đám người đang ba hoa thấy y vội đứng lên:” Bái kiến Lãnh Ngự đái.”
“ Ừ, năm ngày qua có ai tới đây không?” Lãnh Nghệ như thuận miệng hỏi, nguyên do là vì hổ không phải động vật ăn thịt thối, nên với thời tiết ngày, thi thể chỉ có thể ném vào trong chừng 5 ngày thôi:
“ Năm ngày gần đây ạ?” Thị vệ nhớ lại:” Đát Cơ nương nương và thái tử ạ.”
Lãnh Nghệ hiện nắm khá rõ hoàng cung rồi, Đát Cơ nương nương là một mỹ nhân của Triệu Khuông Dận, còn là thân muội muội của Trịnh Ân, huynh đệ kết nghĩa với ông ta. Triệu Khuông Dận ngộ sát Trịnh Ân, vô cùng áy náy nên cưới Đát Cơ, phong làm mỹ nhân. Vốn định thăng lên quý phi, đáng tiếc chưa kịp đã chết rồi.
Đát Cơ biết thái tổ áy náy vì cái chết của ca ca mình, nên ở hậu cung rất ngang ngược, không coi ai ra gì cả.
Nghe nói tới nhân vật nhức đầu này là Lãnh Nghệ không muốn đụng vào:” Còn ai nữa không?”
“ Gần đây chỉ có hai người họ thôi ạ, trước Tết nữa thì nhiều lắm, đặc biệt là các tiểu vương gia tiểu công chua, đều rất thích hổ, còn tự mình cho chúng ăn.”
“ Cho ăn à? Cho ăn thế nào?”
“ Cho ăn gà vịt sống ạ, làm thế để giữ dã tính của chúng.” Một người nuôi hổ nói:” Sau khi chúng được đưa tới Đại Tống, bọn thuộc hạ từng xẻ thịt dê nuôi chúng, nhưng chúng không ăn, bị bỏ đói chúng cũng không ăn. Chúng chỉ ăn động vật sống thôi, nghe nói ở Hậu Thục cũng nuôi như thế.”
Lãnh Nghệ ớn lạnh toàn thân, nói thế cung nữ kia bị cho hổ ăn khi còn sống rồi, như thế không chỉ là giết người còn là tàn nhẫn vô nhân tính. Chẳng lẽ là chủ tử xử lý phó tòng, nên đưa vào Hổ Sơn? Y tiếp tục hỏi:” Khi mỹ nhân nương nương và thái tử tới thì các ngươi có ở bên cạnh không?”
“ Không ạ!” Mấy người kia cười:” Khi các tần phi, tiểu vương gia, tiểu công chúa tới thì bọn thuộc hạ đều bị đuổi ra ngoài hết, không được gọi không được vào.”
Có người nhận ra sắc mặt Lãnh Nghệ có chúc khác thường, dè dặt hỏi:” Lãnh ngự đái, có chuyện gì thế ạ?”
Lãnh Nghệ không đáp mà tiếp tục hỏi:” Đát Cơ mỹ nhân và thái tử có từng cho hổ ăn người sống không?”
Cả đám tái mặt:” Làm sao có chuyện đó, Lãnh ngự đái đùa rồi.”
Lãnh Nghệ lạnh lùng nói:” Ai đùa với các ngươi, nương nương ở trong đó phát hiện thi thể cung nữ bị ăn dở. Nếu không phải do Đát Cơ mỹ nhân và thái tử làm thì do các ngươi làm rồi.”
Tất cả sợ tái mặt quỳ sụp xuống, liên tục khấu đầu thề thốt không biết gì.
Từ xa Hoa Nhị phu nhân đợi sốt ruột gọi:” Lãnh đại nhân, mau lên bọn chúng sắp chết rồi.”
Đám thị vệ và người nuôi hổ lúc này thấy Hoa Nhị phu nhân từ trong con đường nhỏ chạy ra, người còn có vết máu, càng sợ tới không đứng lên nổi.
Lãnh Nghệ nhớ ra:” Ai là thú y? Mau mau vào trị hương cho hổ, vừa rồi con Nguyên Soái nổi điên, cắn chết không ít đồng bọn, mau!”
Vị thú y béo cuống quít chạy tới Hổ Sơn, Hoa Nhị phu nhân cũng theo.
Lãnh Nghệ xác định không có âm mưu gì trong chuyện này mới đưa cánh tay bị thương ra:” Mau gọi thái y, ta và nương nương đều bị thương, đồng thời báo với quan gia, phát hiện xác chết cung nữ ở Hổ Sơn, có thể không chỉ một người, xin quan gia chỉ thỉ.”
Nghe nói quý phi cũng bị thương, cả đám cuống lên như ruồi không đầu, chạy đi báo cáo.
Lãnh Nghệ đuổi theo Hoa Nhị phu nhân tới Hổ Sơn, không cho nàng xuống cùng thú y chữa bệnh.
Không lâu sau vô số thái giám thị vệ kéo tới Hổ Sơn bao vây khắp nơi, Triệu Quang Nghĩa được đám Long Huýnh đi tới hàng rào ngoài Hổ Sơn.
Hoa Nhị phu nhân bám vào hàng rào khóc, nhìn thú ý cứu chữa đàn hồ, không chú ý tới Triệu Quang Nghĩa đã tới, kể cả lúc thái y xem xét băng bó vết thương cho nàng, trong mắt nàng cũng chỉ có đàn hổ. Mười ba con hổ, thoáng cái đã chết quá nửa, số còn lại đều bị thương nặng, còn cứu được bao nhiêu không rõ.
Triệu Quang Nghĩa bất giác lòng đố ký với đám hổ, chúng là súc sinh nhưng kiếm được nước mắt từ nàng, còn ông ta, nàng chẳng nhìn một cái, khẽ thở dài gọi Lãnh Nghệ từ dưới Hổ Sơn lên, nghiêm giọng hỏi:” Lãnh ái khanh, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nương nương lại bị thương”
Lãnh Nghệ quỳ xuống:” Lỗi tại thần đã không hết lời khuyên can nương nương, nương nương nhất quyết muốn xuống chơi đùa với đàn hổ ...”