Cứ nghĩ rằng bất kể thế nào, chuyện này cũng khiến mình bị phạt nặng, Lãnh Nghệ không ngờ Triệu Quang Nghĩa nghe y kể đầu đuôi chuyện không trách y:” Quý phi nương nương nói không sai đâu, đàn hổ đó rất lành, trước kia trẫm cũng từng cùng tiên hoàng và quý phi nương nương vào Hổ Sơn chơi với chúng, nàng đúng là nhiều lần cưỡi hổ chơi, bao gồm cả con Nguyên Soái kia nữa, đều rất thân với trẫm. Ái khanh vất vả rồi, mau sang kia để thái y băng bó vết thương cho.”
Lãnh Nghệ giờ mới biết không phải là do Hoa Nhị phu nhân nổi hứng nhất thời mà trước nay nàng đều chơi như vậy cả. Xảy ra chuyện này có hai nguyên nhân, một là con Nguyên Soái kia đã quen ăn thịt người, hai là nàng không may bị thương, nếu không với nàng cũng chỉ là buổi vui chơi bình thường với nàng mà thôi, nàng không có lỗi gì cả. Lãnh Nghệ tạ ơn lùi sang bên cho thái y chăm sóc.
Triệu Quang Nghĩa tới an ủi Hoa Nhị phu nhân vài câu, nàng chỉ hời hợt đáp lại, như thế so với trước kia cả năm không được gặp nàng mấy lần là tiến bộ lớn.
Không lâu sau những con hổ bị thương được đưa vào lồng sắt, chỉ còn bốn con, nhưng con chết được đưa đi, Triệu Quang Nghĩa mới cùng hộ vệ đi vào Hổ Sơn.
Lãnh Nghệ cũng đi theo ông ta, tới phía sau giả sơn, trên mặt đất khắp nơi là xương cốt, trong đó có cả đầu lâu người, ngoài ra còn có một thi thể nữ, nửa cái đầu đã bị gặm nát, nhìn trang phục thì là cung nữ.
Mặt Triệu Quang Nghĩa đanh lại:” Kẻ nào dùng cung nữ nuôi hổ, phải nghiêm tra ... Người đâu, bắt tất cả người ở Hổ Sơn, tra cho ra ai làm.”
Long Huýnh khom người định đi bắt người thì Lãnh Nghệ cản lại:” Quan gia, nếu dựa vào tra khảo thì có lẽ khó tìm ra kẻ thực sự đứng phía sau, phải dùng manh mối và chứng cứ để tra ra kẻ đó.”
“ Phải rồi, sao trẫm quên khanh vốn là cao thủ phá án chứ?” Triệu Quang Nghĩa vỗ trán, ông ta đúng là quên Lãnh Nghệ là thôi quan phủ Khai Phong, phụ trách tra án:” Được, chuyện này trẫm giao cho khanh, tra rõ rồi trực tiếp báo cho trẫm. Rốt cuộc kẻ nào to gan như vậy, dám đem người cho hổ ăn, khiến đàn hổ vốn hiền lành trở nên hung bạo như thế.”
“ Thần tuân chỉ ...” Nếu chỉ là có một cung nữ bất kể vì lý do nào đó mà chết trong chuồng hổ, Lãnh Nghệ có thể nhắm mắt cho qua, ở trong cung loại chuyện này thực sự không hiếm. Nhưng y biết bí mật kinh người phía sau, rất có thể nàng bị cho hổ ăn sống. Là vô tình hay là có âm mưu to lớn phía sau, như Triệu Quang Nghĩa nói, việc Hoa Nhị phu nhân vào chơi với đàn hổ là chuyện bình thường, thậm chí chính bản thân ông ta còn vào trong chuồng hổ, y muốn tra rõ nguyên do rồi quyết định sau. Nhưng Lãnh Nghệ cũng biết chuyện này không đơn giản, ngập ngừng:” Có điều khả năng thần phải hỏi chuyện các nương nương, vương gia đã ra vào Hổ Sơn, nếu không có thánh dụ, e khó triển khai.”
“ Được!” Triệu Quang Nghĩa quay sang Vương Kế Ân:” Ngươi đi tới chỗ các nương nương truyền khẩu dụ của trẫm, nhất định phải phối hợp điều tra, nếu không coi là đồng phạm.”
Nãy giờ ông ta nói rất lớn, chỉ tiếc trong lòng Hoa Nhị phu nhân chỉ còn đàn hổ, đâu để ý tới cái khác, biết thời điểm không thích hợp chỉ đành thở dài dẫn người đi.
Lãnh Nghệ đi xuống hiện trường, trên người cung nữ kia không có gì nhận ra thân phận, từ mức độ phân hủy thì có thể đoán ra chết chừng 3 ngay. Khi kiểm tra kỹ hơn, Lãnh Nghệ bất ngờ phát hiện, cằm nàng bị trật khớp.
Chẳng lẽ là cố tình để không thể kêu cứu?
Ánh mắt Lãnh Nghệ chuyển sang những cái đầu lâu khác, tất cả đều bị tháo khớp hàm. Vậy là họ số ý được ném vào cho hổ ăn! Kiểm kê xong thì có tổng cộng 13 đầu lâu, từ kiểu xương đầu lâu đều là nữ.
Cái lâu nhất tìm được phải trên nửa năm.
Lãnh Nghệ sai đám thái giám được Triệu Quang Nghĩa phái tới hỗ trợ thu gom hết xương cốt rồi rời Hổ Sơn.
Hoa Nhị phu nhân vẫn còn ở đây, nàng muốn tới xem đàn hổ của mình, nhưng Triệu Quang Nghĩa đã hạ chỉ, trù thú y ra không cho ai tới gần đàn hổ. Thực ra ý chỉ này nhắm vào Hoa Nhị phu nhân, người khác ai muốn tới gần đàn hổ ăn thịt người này nữa.
Theo thú ý nói, chỉ bốn con còn sống, trong đó hai con thương nặng, không biết cứu được không.
Vốn là một ngày vui vẻ vậy mà thoắt cái đã biến thành một thảm kịch, ai có thể chịu được, Lãnh Nghệ đứng bên cạnh nàng một lúc mới nói nhỏ:” Để thần đưa nương nương về!”
“ Không cần, ta tự về được.” Hoa Nhị phu nhân lắc đầu, đứng dậy bi thương lạnh nhạt:” Tra rõ cho ta, rốt cuộc kẻ nào làm như thế, hại tới bọn chúng ...”
“ Thần nhất định tra tới cùng.” Lãnh Nghệ chắp tay nói:
Hoa Nhị chỉ khẽ gật đầu, xoay người đi luôn, mấy cung nữ thái giám vội theo sau cách một khoảng, đảm bảo an toàn cho nàng.
Lãnh Nghệ gọi người tới, sai họ đi điều tra người mất tích trong cung, chuyện ai ra vào cung còn được ghi chép kỹ càng, nói gì tới người sống trong cung. Vì thế rất nhanh có kết quả.
Kết quả là, không ai mất tích cả.
Chẳng lẽ những người mất tích này đều tới từ ngoài cung? Lãnh Nghệ nói cho cùng không hiểu cuộc sống ở nơi đặc thù này, chỉ người sống bên trong đó mới hiểu được, đám thái giám cung nữ được phân phối cho y thì chưa chắc đã dám nói thật, có nói cũng chưa chắc nói hết, vì thế y tìm Vương Kế Ân.
“ Công công, ta phái người tới các tẩm cung hỏi người mất tích, nhưng nơi nào cũng nói là không ai mất tích cả. Vì thế muốn thỉnh giáo công công, những người phục dịch trong cung do ai quản? Làm sao biết được ai mất tích?”
Vương Kế Ân trả lời:” Chuyện này đơn giản lắm, ở trong nội thị tình có danh sách, lấy ra kiểm lại là rõ. Ngoài ra có thể trực tiếp đi tìm Long Huýnh, hắn phụ trách cảnh giới toàn bộ nội đình, có khi còn rõ hơn.”
Lãnh Nghệ mừng rỡ, chắp tay tạ ơn rồi đi tìm Long Huýnh.
Long Huýnh nghe Lãnh Nghệ trình bày mục đích tới tìm mình, trực tiếp lấy lấy danh sách đưa cho Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ nhận danh sách hỏi:” Long đại nhân có thấy nội đình trong ba ngày qua có gì khác thường không?”
“ Lãnh đại nhân cũng biết, ta chuyên môn phụ trách cảnh giới quanh quan gia, tuy nói ta quản toàn bộ an toàn nội đình, nhưng mỗi nơi có người phụ trách riêng. Nơi khác ta nắm không quá rõ.”
“ Vậy ta đành tới từng tẩm cung mà đếm thôi.”