Triệu Quang Nghĩa nhìn theo bóng Hoa Nhị phu nhân cho tới khi nàng khuất hẳn mời quay đầu nhìn xuống Hổ Sơn, lúc này Tiết Nga đã bị xé toạc thành nhiều mảnh không nhận ra nữa rồi, mặt ông ta âm trầm tới phát sợ.
Vương Kế Ân tới nhỏ giọng nói:” Con dê thế tội này của Lãnh đại nhân không tệ ạ, nô tài thấy Hoa Nhị phu nhân rất hài lòng.”
“ Lãnh Nghệ đã làm rất tốt, trẫm quên mất bản lĩnh này của y, đây không phải dê thế tội mà là con dê có tội thực sự.”
“ Dạ, thật không ngờ Đát Cơ mỹ nhân mang mối hận sâu như thế với Hoa Nhị nương nương, thật đáng ngại.”
Triệu Quang Nghĩa chắp tay sau lưng nhìn cảnh hai con hổ tranh nhau thi thể của Huyết Nga:” Dụng tâm của ả e rằng không chỉ thế thôi đâu.”
“ Dạ?”
“ Đát Cơ sao không biết trước kia trẫm thường cùng tiên đế đưa Hoa Nhị tới Hổ Sơn chơi, hộ vệ nàng cưỡi hổ. Hẳn ả cũng biết trẫm quan tâm tới Hoa Nhị, chỉ cần đợi luyện ra thú tính của đàn hổ này, trẫm đoán ả sẽ giở trò để một vài con bị bệnh, khi đó người nuôi thú sẽ báo với Hoa Nhị, nàng đến thăm hổ thì trẫm cũng sẽ tới, kế hoạch của chúng sẽ thành.”
“ Đáng chết, ả dám có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế ... Nhưng làm thế ả đâu được lợi gì? Nô tài nghĩ không ra.” Vương Kế Ân làm ra vẻ thất kinh, kỳ thực cũng đoán ra từ đầu rồi, nên hắn mới dặn Lãnh Nghệ chỉ hướng vào sự việc của Hoa Nhị không nên đào bới sâu, nguyên nhân không phải khó đoán, quan hệ giữa Trịnh Ân ca ca của Đát Cơ và Tề Vương Triệu Đình Mỹ rất tốt, năm xưa thái tổ giết Trịnh Ân, Tề vương suýt trở mặt với thái tổ. Nếu Tề vương có thể theo kim quỹ chi minh thay thế hoàng đế, ả sẽ được lợi, có thể hoành hành nội cung như năm xưa.
Tất nhiên hắn không dại gì nói ra, ở trong hoàng cung này tỏ ra quá thông minh cái gì cũng biết là ngu ngốc.
Triệu Quang Nghĩa quay đầu nhìn Vương Kế Ân cười khiến hắn rợn người, không rõ quan gia có nhìn ra trò khôn vặt của hắn không.
Nên nhớ khi thái tổ Triệu Khuông Dận qua đời, Khai Bảo hoàng hậu phái Vương Kế Ân đi báo cho thái tử nhập cung, hắn lại chạy thẳng một mạch tới phủ Triệu Quang Nghĩa, nên người ngồi hoàng vị hôm nay mới là ông ta. Tâm tư nhạy bén đó thái giám thường sao so được.
Ngu ngốc không có tội, giả ngu trước mặt hoàng đế là vấn đề, Vương Kế Ân vội sửa chữa sai lầm của minh:” Nô tài chỉ không dám nói, sợ không phải lại ảnh hưởng tới tình cảm của quan gia và Tề vương, với lại giờ quan gia nắm ngọc tỷ, mà kim quỹ chi minh lại mất, Tề vương đâu làm được gì.”
“ Ngươi biết một mà không biết hai, trẫm luôn hoài nghi những thứ đó mất tích do tiên đế có an bài. Một tên thái giám, một tên thị vệ, có thứ đó trong tay cũng đâu ích gì. Sợ là sợ nó sẽ xuất hiện vào lúc trẫm khó khăn nhất kìa, lúc đó chỉ cần chúng giao cho đúng người cần, không thể đoán được hậu quả …” Triệu Quang Nghĩa lắc đầu, đang nói chợt đổi đề tài:” Phải rồi ngươi thấy Lãnh Nghệ thế nào?”
“ Thời gian qua nô tài cho người tới tận Âm Lăng, Ba Châu tìm hiểu việc làm của Lãnh đại nhân.” Vương Kế Ân đợi câu hỏi này đã lâu, hoàng đế không hỏi thì hắn không chủ động nói ra, không thể để có chút nghi ngờ nào về quan hệ của bọn họ:” Lãnh đại nhân quả thực có chân tài thực học, chỉ có điều chuyện quan trường không thông thạo, bất kể là ở Âm Lăng hay Ba Châu, làm việc đều vô cùng tốn công. Nếu không phải có quan gia tán thưởng, e vất vả mà công lao để Liêu tri phủ ngồi không hưởng hết rồi. Y tới kinh thành mấy tháng gần như không tiếp xúc với quan viên khác, lại đi qua lại với người mà ai cũng xa lánh như Lý Dục, mỗi lần đều từ hoàng cung về thằng nhà, rất quyến luyến thê tử.”
“ Trẫm còn thiếu kẻ giỏi làm quan sao.” Triệu Quang Nghĩa hừ một tiếng không nói gì thêm:
Vương Kế Ân không rõ ý đồ quan gia thế nào nên không dám nói thêm nữa, nhưng hắn dám chắc, khảo sát Lãnh Nghệ chưa kết thúc. Thậm chí hắn biết, một số văn võ trong triều kỳ thực xem thường Lãnh Nghệ, coi y là tên nịnh thần xun xoe mua vui cho hoàng đế, cũng không biết có phải quan gia cố tình biến Lãnh Nghệ thành như vậy để tiện sử dụng không.
Hậu viện Nam Kha Tự.
Hoa Nhị phu nhân dựa vào lòng Lãnh Nghệ khóc thút thít.
Lãnh Nghệ đã đeo mặt nạ Mạnh Sưởng, ngồi trên ghế tựa, khẽ ôm nàng trong lòng, vỗ vỗ bờ vai thơm mảnh dẻ thì thoảng lại run lên.
Từ lúc ở Hổ Sơn về Hoa Nhị phu nhân cứ khóc mãi, ai an ủi cũng không được, cứ như thế e hại người, Lãnh Nghệ đành đeo mặt nạ vào, nàng mới ngả vào lòng y khóc. Lãnh Nghệ cũng không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ôm nàng.
Cứ như thế suốt cả canh giờ, Hoa Nhị phu nhân mới dần trấn định lại, sờ ngực áo của Lãnh Nghệ đã bị nước mắt của mình làm ướt đẫm, lau nước mắt áy náy nói:” Mạnh lang, thiếp làm ướt y phục của chàng rồi.”
Lãnh Nghệ lắc đầu, nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt:” Nàng khóc làm nát tim ta rồi.”
Hoa Nhị mặt lộ ra vẻ ngọt ngào lẫn thẹn thùng, cũng đưa tay vuốt ve gò má y, hai cánh môi hồng ấm ấm đẫm lệ hoa dán lên môi y.
Lãnh Nghệ như một bức tượng, ngồi im không nhúc nhích, kệ nàng hôn mình, còn đưa lưỡi vào tìm kiếm, y cũng không đáp lại.
Không được hưởng ứng, Hoa Nhị phu nhân tách khỏi y, tủi thân gọi:” Mạnh lang.”
Lãnh Nghệ thở hắt ra:” Nương nương, thần là Lãnh Nghệ.”
Câu nói này như một gáo nước lạnh hất tỉnh Hoa Nhị phu nhân, ai oán nói:” Ngươi, ngươi không thể tiếp tục đóng giả sao?”
“ Nương nương, nếu vẻn vẹn đeo mặt nạ cùng nương nương uống rượu, trò chuyện cũng không sao, nếu phát sinh loại chuyện khác ...” Lãnh Nghệ nãy giờ liên tục dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay giữ tỉnh táo, đâu dễ dàng gì:” Nương nương, đây là tội chu di cửu tộc, thần vì cầu con mà tìm tới chỗ nương nương, nếu vì thế mà nguy tới cửu tộc, không phải là quá ngu ngốc sao?”
Hoa Nhị phu nhân vẫn ôm y không buông:” Vậy chúng ta giao dịch đi.”
Lãnh Nghệ cẩn thận hỏi:” Giao dịch gì?”