“ Ngươi đóng giả Mạnh Lang bồi tiếp ta, làm theo mọi yêu cầu của ta, ta cũng hứa với ngươi, đồng ý mọi yêu cầu của ngươi! Bất kể là gì, được không?” Hoa Nhị phu nhân thì thầm vào tai y:” Ngươi biết nếu ta đưa yêu cầu với quan gia, quan gia nhất định sẽ đồng ý.”
Đúng là một đề nghị hấp dẫn, Lãnh Nghệ thực sự khó cưỡng lại, hồi lâu mới hỏi:” Bất kể là yêu cầu gì sao?”
“ Đúng, bất kể là gì, kể cả giết người phóng hỏa, thương thiên hại lý, đều được.” Hoa Nhị khẳng định chắc nịch:
Lãnh Nghệ hỏi thêm một câu:” Không hỏi lý do chứ!?”
“ Không hỏi một chữ.”
“ Thật chứ?”
“ Ta thề! Nếu nuốt lời sẽ rơi vào mười tám tầng địa ngục, bị rút lưỡi, phải lên núi đao, xuống vạc dầu, trải qua nỗi khổ vạn kiếp, không được siêu sinh.”
Người thời xưa không dễ thề, vì họ đều kính sợ trời đất quỷ thần, nhất là Hoa Nhị phu nhân để tóc tu hành, nàng thề như vậy là quá nặng. Lãnh Nghệ thấy không đáng, chẳng qua lúc này nàng vừa trải qua nỗi đau lớn, tha thiết muốn tìm an ủi từ vong phu nên mới thế, y không phải người lợi dụng cái khó của một nữ nhân đang đau khổ:” Nương nương cũng biết, bất kể là ai đeo mặt nạ này đều có thể thành Mạnh lang của nương nương, ta có thể tặng mặt nạ này cho nương nương, nương nương không cần trả giá lớn như thế.”
Hoa Nhị phu nhân cười dịu dàng vuốt má y:” Ngươi nói chân thành như thế làm ta rất vui, điều ấy chứng tỏ ngươi là quân tử quang minh lỗi lạc. Ngươi không hiểu vì sao ta làm thế, nguyên nhân đơn giản ... Một phần bất đắc dĩ, ngoài ngươi ra ta đâu thể lựa chọn ai khác, quan trọng hơn Mạnh lang thác mộng ngươi tới tìm ta, nói cách khác đây là ý của chàng, chàng gửi ngươi tới an ủi ta.”
Lãnh Nghệ cười khổ, không ngờ vì một câu nói dối của mình làm nàng hiểu lầm đó là ý của vong phu:” Nương nương cân nhắc lại đi, thực sự đáng sao?”
“ Đáng!” Hoa Nhị vươn tay ngọc ôm lấy cổ y:” Vừa rồi nếu không có ngươi liều mạng cứu ta, ta đã bị hổ ăn thịt rồi, từ thời khắc đó ta đã quyết định rồi.”
Lãnh Nghệ vẫn do dự:” Nhưng ...”
Hoa Nghệ phu nhân không đợi y nói hết, cánh môi nóng bỏng đã lấp kín miệng y, cái lưỡi thơm tho tiến vào tìm kiếm đầy mong đợi khao khát.
Thân thể nàng như dây leo quấn lấy cổ thụ, nàng càng động tình, u hương càng tỏa ra ngào ngạt. Thân phận của nàng đem lại sức cám dỗ quá lớn cho nam nhân, chỉ cần phát sinh chút ám muội gì đó đã đem lại cảm giác thành tựu không gì sánh bằng rồi. Lần này Lãnh Nghệ không né tránh nữa, không cố giữ tỉnh táo nữa, thuận theo dụ hoặc của mùi thơm đó, ôm lấy tấm thân mê người kia, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của nàng.
Tính ra nàng hơn Lãnh Nghệ mấy tuổi, phải ba mươi rồi, nhưng cơ thể nàng tràn trề sự đàn hồi không thua kém thiếu nữ đôi mươi như Thành Lạc Tiệp, thậm chí còn nảy nở hơn, nhất là bộ ngực và cặp mông kia, lộ ra trọn vẹn phong vận của nữ nhân thành thục khiến người ta điên cuồng si mê.
Thân thể Hoa Nhị phu nhân bị nhấc bổng lên, đôi môi vẫn không rời nhau tới khi hai người từ từ nằm xuống giường. Hai thân thể cuồng nhiệt vuốt ve mơn trớn nhau tự động tìm đến tư thế thích hợp nhất, chuyện gì cần tới cũng phải tới. Một tiếng rên kèm theo hơi thở run rẩy cất lên, hai chân của Hoa Nhị phu nhân bỗng căng cứng, ngón chân quắp vào trong lòng bàn chân, cặp đùi thoáng run rẩy kịch liệt, rồi lại chầm chậm thả lỏng, phát ra tiếng kêu mê hồn. Tiếng kêu đó phảng phất như con mãnh thú giam cầm trong cái lồng nhỏ bé bao năm, đột nhiên thoát khỏi lồng, phòng đi, tiếp theo đó là khoái cảm và điên cuồng không cách nào đè nén được nữa.
Tích tắc ấy hương thơm kì dị trên người nàng tỏa ra ngào ngạt đem kích thích đẩy lên tột cùng, Lãnh Nghệ gác đôi chân trắng nõn của nàng lên vai, đôi bàn chân mảnh dẻ liên tục đong đưa trên không trung trong nhịp điệu dồn dập.
Một cơn gió thoảng qua, trên bầu trời mấy đen kéo tới, như muốn che đi cảnh tượng xấu hổ phía dưới.
............. ............ ..
Nội đình ngự thư phòng.
Triệu Quang Nghĩa đang nghiên cứu chế độ khoa cử mới, hiện tạm thời khoa cử trong nước đang dùng của thời Đường kết hợp giữa làm bài thi và tiến cử, ông ta thấy như vậy chưa đủ. Như vậy quy mô bị hạn chế, hơn nữa thế gia nắm quyền đề cử sẽ có ảnh hưởng tới sĩ tử đỗ đạt sau này, không có lợi cho triều đình. Ông ta đang muốn mở rộng phạm vi tuyển chọn, chỉ cần người có tài văn chương thi phú đều có thể tham gia, quy chế thì nghiêm ngặt hơn, ngoài ra ông ta đích thân chủ trì vấn đáp.
Đương nhiên chuyện này ắt vấp phải phản đối của đám thế gia vốn được lợi, vì thế cần phải chọn một thời cơ thích hợp.
Ông ta đang đợi kết quả cuộc chiến phương bắc, muốn dùng uy chiến thắng để thực hiện cải cách của mình.
Võ lực là phụ, quốc gia muốn hưng thịnh, văn trị mới là lối đi đúng đắn, đó là hướng đi sau này ông ta muốn xác lập cho Đại Tống.
Đúng lúc này thái giám đứng hầu vào báo:” Bẩm quan gia, Lãnh ngự đái cầu kiến.”
Triệu Quang Nghĩa nghe vậy vui mừng, Lãnh Nghệ ít khi trực tiếp cầu kiến ông ta, có chuyện gì thường báo cho Vương Kế Ân, nếu vậy phải có tin mừng:” Mau cho vào.”
Chốc lát sau quả nhiên Lãnh Nghệ mặt hồng hào như tắm trong gió xuân đi nhanh vào, khom người thi lễ:” Chúc mừng quan gia, chúc mừng quan gia.”
Triệu Quang Nghĩa cười ha hả:” Nói cho trẫm nghe.”
Lãnh Nghệ tới gần:” Hoa Nhị nương nương đồng ý để quan gia tới Nam Kha Tự, nhưng đưa ra một yêu cầu.”
“ Không phải trẫm cho khanh tùy nghi hành sự rồi à, đồng ý là được.”
“ Quý phi nương nương muốn an táng những con hổ bị chết sau chùa, làm bạn với nương nương ...”
“ Thế có là gì, trẫm đồng ý.” Triệu Quang Nghĩa phất tay, hôm qua nhìn nàng vì đàn hổ mà khóc, ông ta cũng nát lòng, phải biết rằng toàn bộ giai lệ hậu cung chỉ có nàng khiến ông ta thương xót thôi. Như Tiểu Chu hậu, luận dung mạo luận tới quyến rũ còn hơn Hoa Nhị phu nhân đôi phần, nhưng ông ta chỉ có một ý nghĩ muốn chà đạp.
“ Không phải ạ, nương nương vô cùng căm hận Đát Cơ mỹ nhân, không chỉ vì suýt hại chết nương nương, đem mười mấy cung nữ nuôi hổ. Mà còn biến đàn hổ mà nương nương yêu thương như con cái biến thành ác ma ăn thịt người, nên mong quan gia trị tội Đát Cơ.” Lãnh Nghệ chắp tay nói:
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.