Hoa Nhị vào phòng hồi lâu trở ra, dung mạo rực rỡ như cũ, ngồi xuống ghế đối diện với ông ta, bày ra vẻ nói chuyện chính thức:” Quan gia muốn thiếp giám sát, chỉ là những chuyện tham quan ô lại, cấu kết với nhau, thậm chí mưu đồ phản nghịch, đều ngầm tiến hành, thiếp ở trong cung làm sao phát giác. Nếu không biết, chức trách giám sát chẳng thể làm tròn.”
Triệu Quang Nghĩ trầm ngâm:” Đã có ngự sử đài đi khắp dân gian, nghe chuyện tấu báo rồi mà.”
“ Ngự sử chỉ có thể tấu báo mà không thể tra án, hơn nữa họ giám sát bị động, khi báo lên lúc là chuyện đã rồi, phản ứng không kịp. Thiếp cho rằng quan gia nên kiến lập một nha môn trực tiếp nghe lệnh quan gia, giám sát tra xét chuyện bất chính, có quyền phụng chỉ tra án, không thuộc quyền quản lý của nơi nào khác, như vậy mới tránh được lòng riêng, quan gia mới có thể dùng thuận tay.” Hoa Nhị đang gợi ý với Triệu Quang Nghĩa chính là một cơ cấu tương tự Cẩm Y Vệ của triều Minh, đương nhiên cái này do Lãnh Nghệ nói với nàng:
Có hoàng đế nào không thích nắm trong tay một lực lượng diệt trừ kẻ đối địch như thế, vì vậy Triệu Quang Nghĩa nghe một cái là động lòng, tự nhiên theo lối tư duy hoàng đế mà nghĩ:” Chủ ý rất hay, đám người ngự sử đài tự cho rằng mình tấu thỉnh vì bách tính vì xã tắc, nhiều chuyện không tuân theo ý trẫm. Bọn họ cũng chỉ nhìn thấy biểu hiện bên ngoài, không thăm dò được điều quan viên che giấu, cần một cơ cấu giúp trẫm tra xét bách quan, xem ai chung lòng với trẫm.”
“ Nếu quan gia lập nên nha môn như vậy, bách quan kiêng kỵ không dám sinh lòng khác, thiếp cũng yên tâm.” Hoa Nhị lại thủ thỉ:
Triệu Quang Nghĩa càng nghĩ càng nóng lòng muốn ngay lập tức có lực lượng như vậy chuyên âm thầm điều tra xem có kẻ nào ý đồ phản nghịch, cấu kết mưu lợi, một lực lượng ông ta nói gì làm nấy:” Nha môn như vậy không khó lập, quan trọng là ai nắm nó, phải là người biết tra án, trẫm tin được ... Chỉ có Lãnh Nghệ phù hợp điều kiện này.”
“ Lãnh đại nhân am hiểu điều tra phá án, lại một lòng trung với quan gia, song y một là ít tuổi, xuất thân không cao, e là khó trấn nhiếp được vương công đại thần, kẻ có ý đồ đại nghịch thì đều nắm quyền lớn trong tay.”
“ Ái phi nói có lý, trẫm phải cho y đặc quyền, để y lấy danh nghĩa trẫm tra án, xem kẻ nào dám không nghe.”
“ Nhưng mà Lãnh đại nhân còn thống lĩnh xây dựng Kim Minh Trì, thế thì không được rồi.” Hoa Nhị nhắc nhở:
“ Chuyện xây dựng Kim Minh Trì không cần Lãnh Nghệ trực tiếp quản lý, y làm rất tốt, tới nơi một cái là dùng thủ đoạn sắt trấn áp những kẻ có ý đồ chống đối. Giờ chỉ cần một trợ thủ có uy vọng giúp y quản lý nữa là đủ ...” Triệu Quang Nghĩa quả nhiên là bị ý tưởng thành lập một nha môn chuyên vì mình tra xét giám sát bách quan làm động lòng, ngay cả Kim Minh Trì được ông ta đặt lên hàng đầu cũng rơi xuống thứ yếu:
Ông ta còn đang trầm ngâm tính toán, đột nhiên Hoa Nhị chuyển đề tài:” Quan gia, thiếp chuyển vào cung Phúc Ninh, trong lúc thu dọn phát hiện ra một cái ngăn ngầm ... Quan gia đợi chút.”
Nói xong nàng đi vào gian trong, lát sau lấy ra cái hộp gỗ không có gì đặc biệt, mở ra có quyển trục màu vàng:” Chính là cái này, thiếp không dám xem, đợi quan gia.”
Triệu Quang Nghĩa lòng mày động, chẳng lẽ là chiếu thứ, vội lấy ra xem, quả nhiên là thế, mở ra xem chỉ thấy bên trên đó đại ý viết, hoàng đế kế thừa ông ta, nếu không phải trọng tội thập ác, không được phép giết sĩ đại phu cùng người dâng thư tấu sự. Trái lời bị trời phạt. Dưới có con dấu Triệu Khuông Dận. Ông ta lẩm bẩm:” Đúng là di chiếu của tiên đế.”
Hoa Nhị ngạc nhiên:” Vì sao không đưa quan gia?”
Triệu Quang Nghĩa gằn giọng:” Tiên đế giá băng đột ngột, chưa kịp giao cho trẫm, để ở chỗ hoàng hậu ... À không Vô Trần! Vô Trần giữ không giao, thật đáng hận.”
Thứ này nên lợi dụng sao cho tốt, công bố hay không, vào lúc nào, Triệu Quang Nghĩa đang nhiều việc, chưa quyết được, tạm giữ lấy đã, giao cho Hoa Nhị:” Trước tiên nàng giữ cho trẫm.”
“ Cái này ...” Hoa Nhị do dự không nhận:” Quan gia hay là để trong thái miếu, tương lai quan gia nói phát hiện trong thái miếu. Tránh có người nói tiên đế giá băng ba năm, thiếp lề mề không chịu giao di chiếu.”
“ Nàng suy nghĩ rất chu đáo ...” Triệu Quang Nghĩa tuy muốn ở lại chỗ Hoa Nhị, biết chuyện này là không thể nào, trong lòng lúc này đang suy xét thành lập nha môn tra án của mình, nhân lúc Hoa Nhị không để ý, hôn trộm nàng một cái rồi cười ha hả rời đi:
Hôm nay là ngày đầu tiên Lãnh Nghệ tảo triều, cảm giác rất mới mẻ.
Mỗi tội phải dậy sớm quá, trời còn chưa sáng Trác Xảo Nương đã thức dậy, cùng Thảo Tuệ bận rộn chuẩn bị quan phục cho y, bữa sáng chẳng kịp ăn, gói cho y ít bánh để lên kiệu ăn tạm.
Trời tối đen như mực, phải có người cầm đèn đi trước dẫn đường. Lúc này chưa có quy củ bách quan đợi trước cổng cung tới giờ mở cổng cho tất cả vào, cửa cung mở rất sớm, ai tới trước thì tới.
Lãnh Nghệ đi qua cửa cung phải xuống kiệu, có thái giám dẫn tới thiên điện, chỉ có vài quan viên tới thôi, người nào người nấy đang díp mắt ngủ gật trên ghế, trông chán không thể tả.
Nhìn khắp một vòng Lãnh Nghệ chỉ nhận ra Vương Nhân Thiệm đi tới chào hỏi.
Vương Nhân Thiệm biết y lần đầu tham gia tảo triều, nhiệt tình nói:” Nào nào Lãnh đại nhân để ta giới thiệu cho ngài mấy vị đồng liêu, đây là Xu mật thừa chỉ Trần Tòng Tín Trần đại nhân, đây là Khai Phong phán quan Lữ Đoan Lữ đại nhân ...”
Lãnh Nghệ thầm ghi nhớ trong lòng, chắp tay thi lễ, khách khí vài câu.
Cuối cùng tới một lão thần béo tốt uể oải đứng dậy chắp tay:” Lãnh đại nhân.”
Vương Nhân Thiệm lại giới thiệu:” Đây là mãnh tướng đắc lực của quan gia, Phan Mỹ đại nhân, lần này quan gia ngự giá thân chinh, khẳng định khâm điểm Phan đại nhân cầm quân.”
Lãnh Nghệ kinh ngạc, đây chính là nguyên hình tên đại gian thần Phan Nhân Mỹ trong Dương gia tướng đây mà, ông ta đúng là danh tướng lập quốc, chỉ là sau đánh Liêu thì thua nhiều hơn thắng có không ít ân oán với Dương gia. Có điều chuyện Lãnh Nghệ biết đa phần là dã sử với tiểu thuyết, không thể coi là chuẩn, cẩn thận thi lễ:” Bái kiến Phan đại nhân.”
Phan Mỹ cười híp mắt, nhìn thế nào cũng không da tướng lĩnh tắm máu sa trường:” Lãnh đại nhân là can tướng đắc lực của quan gia, lần này lưu thủ, thế nào cũng được trọng dụng.”
Cứ như thế mỗi lần có người tới Vương Nhân Thiệm lại giới thiệu một phen, kha khá người rõ ràng không thích Lãnh Nghệ, chào hỏi qua loa rồi ngồi một bên vờ ngủ, chẳng còn cách nào, thăng tiến quá nhanh cũng là cái tội. Thậm chí có vài người nói mấy câu mát mẻ, Lãnh Nghệ không để ý, với bất kỳ ai cũng thái độ ấm áp như gió xuân.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé!