Cả phủ bị đám nữ nhân xâm chiếm, Lãnh Nghệ trốn về thư phòng đọc sách, đợi họ đi hết, y định đi chúc mừng Hoa Vô Hương thì nàng tung tăng chạy tới:” Lão gia ca ca, đa tạ huynh, nếu không có huynh thì muội không có ngày hôm nay rồi.”
Lãnh Nghệ xoa đầu nàng, mọi chuyện đã thành định cục, y vẫn thấy quá hoang đường, cảm thán:” Muội là nha đầu tốt số đấy, hôm nay là cơ may nghìn năm hiếm có, vừa đúng tâm ý của quan gia, lại đúng thời điểm, nếu không phải bắc phạt trước mắt thì quan viên thế nào cũng chống đối chuyện này, đúng là hội tụ cả thiên thời địa lợi nhân hòa. Vận may của muội tốt tới mức, đến ta cũng không tin nổi.”
“ Được trạng nguyên cũng tốt, nhưng mà muội muốn theo bá phụ học Quỷ Môn thập tam châm lại không được, ông ấy muốn theo quan gia ngự giá thân chinh, chẳng biết bao giờ về.” Hoa Vô Hương nhớ tới tâm nguyện khó thành lại ỉu xìu:” Muốn lấy lòng ông ấy cũng không được:”
“ Nhất định cần ông ấy chỉ dạy mới được à?”
“ Nếu thế thì tất nhiên là tốt nhất, nếu có tâm đắc hành y của bá bá cũng có thể.”
Lãnh Nghệ mắt đảo một cái là có kế rồi:” Để mai ta tới tìm ông ta thử xem.”
Hoa Vô Hương mừng rỡ, nhảy lên ôm lấy cổ Lãnh Nghệ:” Muội bảo mà, lão gia ca ca thương muội nhất.”
“ Ôi cái miệng thật ngọt, bảo sao hôm nay lừa được cả trạng nguyên từ quan gia.” Lãnh Nghệ cười ha ha, tiểu cô nương này đích thực làm người ta vui vẻ:” Nói ra đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, đêm hôm đó nếu không có muội cứu Xảo Nương, cả đời ta chẳng vui vẻ được nữa, muội mới là ân nhân cả đời của ta.”
Đầu Hoa Vô Hương ngoẹo qua bên:” Nếu huynh đã thương Xảo Nương tỷ như thế, sao lại còn nạp thiếp, không biết làm thế khiến Xảo Nương tỷ thương tâm à?”
Một đòn chí mạng, Lãnh Nghệ xấu hổ, ú a ú ớ:” Ta và Tiệp Nhi là do ... Ý trời, bọn ta trải qua sinh tử nên tình duyên, Xảo Nương nói, nàng ấy không để ý đâu .. chuyện này … ta ….”
“ Miệng tỷ nói vậy thôi, ai không để ý cho được.” Hoa Vô Hương buông tiếng thở dài như bà cụ non:
Lãnh Nghệ không biết đáp trả thế nào, thẹn quá hóa giận bẹo má nàng:” Cô bé con hiểu cái gì?”
“ Muội sắp mười sáu rồi đấy, lão gia ca ca ạ.” Hoa Vô Hương biết y xấu hổ, không nói nữa, thoắt cái đã như chim non vui vẻ bay đi, từ lúc về tới giờ bị hết người nọ tới người kia quấn lấy, chưa kịp chia vui với nãi nãi:
Lãnh Nghệ nhìn theo bóng lưng nàng lòng vui vẻ, thời gian qua suốt ngày âm mưu quỷ kế, khiến tính cách của y u ám hơn xưa nhiều, may mắn có cô tiểu muội ở trên trời rơi xuống này đôi lúc giúp y giải tỏa không ít, nếu không thẳng một đường biến thành người âm trầm rồi.
Cùng lúc ấy Triệu Quang Nghĩa thảo luận xong sự vụ ở su mật viện cũng tới Phúc Ninh cung.
Khi ông ta tới phòng ngủ của Hoa Nhị thì nàng đỡ cởi cung trang, tóc buông xõa, ngồi bên cửa sổ, ông ta tới cũng không đón.
Triệu Quang Nghĩ đi tới bên cạnh:” Hoa Nhị, nàng sao vậy?”
Hoa Nhị cười gượng:” Quan gia sắp bắc phạt, không biết bao giờ mới về, thiếp tự như mất đi xương cốt vậy, chẳng biết dựa vào đâu.”
Triệu Quang Nghĩa ấm lòng, ngồi xuống ôm vai nàng:” Yên tâm, trẫm an bài tốt mọi chuyện.”
Hoa Nhị thuận thế dựa vào vai ông ta, đôi mắt mỹ lệ như phủ sương:” Qua gia đi lâu vậy, trong triều thế nào cũng kết bè kết đáng tranh đoạt quyền thế. Thiếp biết ngoài kia vẫn còn kẻ nhòm ngó hoàng vị của quan gia, những kẻ đó làm loạn thì biết làm sao? ... Ôi, thiếp nông cạn, nói ra quan gia đừng cười.”
Triệu Quang Nghĩa ôm chặt nàng vào lòng, hít mùi hương trên tóc, hận không thế bế nàng ra giường, rốt cuộc không dám, hai người tiến tới bước này không dễ, lỡ làm nàng phản cảm rồi, được không bằng mất, từng bước cũng tốt. Với lại cảm giác này không tệ, không biết bao lâu rồi mới có kiểu cảm giác như về nhà cùng thê tử chia sẻ lo âu thế này:” Nàng lo cho trẫm, sao lại cười nàng?”
“ Quan gia ngự giá thân chính, ắt phải chỉ định người lưu thủ kinh sư phụ trách triều chính, người này hẳn là tể tướng.”
“ Tể tướng giám quốc, xưa nay luôn là thế, chỉ là lão già Tiết Cư Chính đó quá cứng rắn không họp, Thẩm Luân là người cẩn thận sẽ phù hợp hơn. Thế nên trẫm định để Tiết Cư Chính theo trẫm bắc phạt, Thẩm Luân ở lại kinh sư.”
“ Dù thế nào khi đó quan gia cũng không có nhà, là ai chăng nữa, lúc ở vị trí dưới một người trên vạn người như vậy, e là sinh ra dã tâm ... “ Hoa Nhị nói tới đó như sợ hãi hơi run một cái:
Triệu Quang Nghĩa luôn cho rằng nàng trải qua chuyện mất nước một lần, đối với chuyện này luôn mẫn cảm:” Chuyện này trẫm cũng luôn suy nghĩ, cách tốt nhất là phân quyền nhiều người để kiềm chế lẫn nhau. Nhưng có điều không hay, đó là ở vấn đề cần quyết đoán khả năng vì ý kiến bất đồng mà lỡ chính sự. Cho nên biện pháp tốt nhất là tìm một người giám sát, có quyền phủ quyết, tránh được lưu thủ chuyên quyền.”
“ Đúng là chủ ý hay.”
“ Tất nhiên rồi, vị trí này trẫm định để nàng đảm đương.”
Hoa Nhị phì cười:” Quan gia trêu thiếp rồi, thiếp làm sao can dự chinh sự được.”
“ Có gì không được, nhìn khắp triều đại, hoàng đế xuất chinh, hoàng hậu nhiếp chính giám quốc không phải không có, nàng là hoàng hậu tiên đế, địa vị siêu việt, danh chính ngôn thuận. Lại là người hiểu tâm tư của trẫm nhất, nàng giám quốc, trẫm yên tâm trăm phần.” Triệu Quang Nghĩa nói chắc nịch:
Hoa Nhị không cười nữa, nhìn Triệu Quang Nghĩa si dại, chợt tay đưa ra nắm vạt áo của ông ta:” Quan gia đối với Hoa Nhị tốt như vậy, chỉ đáng tiếc chẳng thể gặp quan gia sớm hơn ...”
Triệu Quang Nghĩa ôm nàng cũng thở dài:” Lần đầu thấy nàng, tim trẫm bị nàng cướp đi rồi, chỉ tiếc tiên đế đi trước một bước, trẫm mỗi lần nghĩ tới chỉ biết than tạo hóa trêu người ..”
“ Quan gia, đừng nói nữa ...” Hoa Nhị nghẹn giọng, nước mắt trào ra:
Triệu Quang Nghĩa chưa bao giờ ôm trọn nàng trong vòng tay như vậy, có ý âu yếm, chỉ là nàng thương tâm như thế, không khinh bạc lại còn thành chính nhân quân tử, ôn nhu an ủi.
Lúc lâu sau Hoa Nhị mới dần thu lại nước mắt, thoát khỏi vòng tay ông ta:” Mặt thiếp nhòe cả rồi, quan gia đợi một chút, thiếp đi rồi về.”
“ Được, trẫm đợi Hoa Nhị bảo bối.” Triệu Quang Nghĩ gật đầu: