Tiết Cư Chính vừa quyết định không phản đối nữa, nghe vậy lại không nhịn được, vội khom người nói:” Quan gia, nữ tử này tham gia khoa cử là bất đắc dĩ, chỉ giới hạn ở khoa Minh y thôi, nếu chọn đỗ đầu thì thiên hạ nghị luận.”
“ Nghị luận à?” Triệu Quang Nghĩa cười dài:” Ai nghị luận thì làm một bài thi xuất sắc hơn cho trẫm xem.”
Văn vô đệ nhất, nhưng đó là người trình độ không chênh nhau là bao không phục nhau mà thôi, nếu trình độ chênh lệch quá lớn, không phục cũng không được.
Tiết Cư Chính chắp tay:” Tuy Hoa cô nương tài tình cao tuyệt, nhưng chưa từng có tiền lệ nữ trạng nguyên.”
“ Vậy để trẫm khai sáng tiền lệ đi.” Triệu Quang Nghĩa kiên quyết như vậy là lo một khi mình lỏng miệng, chọn bài thi khác đỗ đầu, đám văn thần coi bài thi đó cao hơn bài của Hoa Vô Hương, từ đó mà hạ thấp ý nghĩa bài thơ của nàng, lật lại chuyện bắc phạt:
Chớ nghĩ ông ta lo xa, đám văn thần giỏi nhất cái trò bẻ chữ bóp nghĩa này, ông ta không chắc nói lại, nên thừa thế bọn họ chưa hoàn hồn mà xác định chuyện này.
Nếu trong hoàn cảnh khác, Hoa Vô Hương dù tài tình tới mấy quyết không có chuyện Triệu Quang Nghĩa khâm điểm thế này:” Hoa khanh, trẫm cho khanh một đặc quyền, khanh muốn làm quan ở đâu?”
Trong khi cả đám quan lại đang cuống lên vì khả năng một tiểu nha đầu sẽ thành trạng nguyên, nhưng dập chân hết cách, có người ra sức nháy mắt hi vọng nàng biết điều mà từ chối. Hoa tiểu nha đầu quả không biết sợ, nghe vậy hớn hở chạy ra:” Thần hi vọng được thành ngự y như bá phụ Hoa Minh Tôn.”
Triệu Quang Nghĩa kinh ngạc:” Khanh là chất nữ của Hoa thần y à?”
Hoa Vô Hương gật đầu cái rụp:” Vâng ạ.”
Triệu Quang Nghĩa nhìn lại nàng, tiểu nha đầu xinh xắn lém lỉnh hoạt bát, hơn lão già khó ưa kia không biết bao nhiêu lần mà kể, nếu không nói ra, ai mà ngờ được:” Thế thì y thuật của Hoa khanh không cần nghi ngờ rồi, vậy trẫm phong cho khanh làm ngự y thất phẩm.”
“ Đa tạ quan gia.”
Một lớn một bé ở đại điện trò chuyện tíu tít, đám đại thần nhìn nhau, ai chẳng biết là quan gia cố tình trò chuyện với tiểu cô nương để bọn họ câm họng.
Đến cuối Triệu Quang Nghĩa khâm điểm thêm bảng nhãn Triệu Xương Ngôn, thám hoa Hồ Đán, ba tám người thi điện đều đỗ tiến sĩ, số lượng so thời tiên đế nhiều hơn gấp bội. Đám tân tiên sĩ như được bánh trên trời xuống rơi trúng đầu, đều tới cửa cung khấu đầu tạ long ân.
Tiếp đó đội nghi trượng tới, mặc áo đỏ lên cho Hoa Vô Hương, cùng bảng nhãn, thám hoa, cưỡi ngựa dạo phố.
Bách tính kéo đông kéo đỏ ra đường, mới đầu còn khen tân khoa trạng nguyên năm nay thật tuấn tú, khi biết là tiểu cô nương, không ít học cứu già mồm miệng lắp bắp ngất xỉu tại chỗ, đám sĩ tử hổ thẹn lui khỏi đám đông. Bách tính thì bất kể rồi, họ chỉ coi náo nhiệt thôi, thấy chuyện lạ ra sức reo hò gọi thân bằng hảo hữu tới xem.
Trái ngược với người đọc sách, nữ tử toàn kinh thành sắp điên rồi, cả khuê nữ ở chốn khuê phòng chưa bước ra ngoài một bước cũng bất chấp ngăn cản mà ra nhìn Hoa Vô Hương một cái. Kỹ nữ thanh lâu nhiệt tình nhất, chạy theo đội ngũ tung hoa tươi, một đoàn dài nữ tử đi theo, quá nửa thành cũng chẳng mệt, cứ như họ đỗ trạng nguyên vậy.
Chuyện này tất nhiên về sau còn gây tranh cãi rất nhiều, nhưng không thay đổi được gì nữa rồi.
Dạo phố hoàn tất, có thái giám truyền chỉ Hoa Vô Hương vào cung diện thánh.
Hoa Vô Hương theo thái giám truyền chỉ tới cung Duyên Phúc, ở đây không chỉ gặp Triệu Quang Nghĩa, còn gặp một ông già mặt cả đời trơ như khúc gỗ.
Hoa Minh Tôn nhìn thấy chất nữ càng kinh ngạc.
Triệu Quang Nghĩa cười ha hả:” Hoa thần y, trẫm khâm điểm chất nữ khanh làm trạng nguyên, đồng thời phong làm ngự y thất phẩm đấy.”
Hoa Minh Tôn chẳng nghe ông ta nói, khinh khỉnh nhìn Hoa Vô Hương:” Y thuật của ngươi có làm được ngự y không?”
Chẳng ngờ Hoa Hô Hương không bị khiêu khích, còn lễ phép thi lễ:” Y thuật chất nữ không bằng bá phụ, nếu bá phụ có thể chỉ điểm, chất nữ vinh hạnh vạn phần.”
“ Muốn ta chỉ điểm ngươi à? Nằm mơ.” Hoa Minh Tôn lạnh như băng, quay sang Triệu Quang Nghĩa chắp tay, nói thẳng thừng:” Quan gia, thần và nhà nó có thù, từ lâu đã cắt đứt qua lại, không phải thân thích gì nữa.”
Triệu Quang Nghĩa mắt tròn mắt dẹt, vốn biết lão thần y này điên, ai ngờ còn vô tình tới thế, có chất nữ lanh lợi đáng yêu thế này mà đối xử như kẻ thù. Ông ta cứ là mình làm ra cuộc đoàn tụ ấm áp, dè đâu biến thành thế này.
Thanh quan khó quản việc nhà, huống hồ việc nhà lão già Hoa Minh Tôn này quản không nổi. Triệu Quang Nghĩa thở dài cười ngượng với Hoa Vô Hương, tới xu mật viện thương lượng chuyện xuất binh. Mặc dù chuyện bắc phạt luôn được chuẩn bị, nhưng xuất quân gấp gáp như vậy vẫn còn nhiều việc phải làm.
Hoa Minh Tôn đi theo Triệu Quang Nghĩa chẳng thèm nhìn Hoa Vô Hương một cái.
Hoa Vô Hương ủ rũ không vui, nàng muốn tới thái y viện chủ yếu là để theo Hoa Minh Tôn tu luyện y thuật, đặc biệt là Quỷ Môn Thập Tam Châm độc truyền của Hoa gia. Nhưng xem ra thù hận của Hoa Minh Tôn còn lớn hơn nàng nghĩ, mà ông ta còn theo quan gia bắc phạt, không biết bao giờ về.
Hoa Minh Tôn lạnh nhạt chứ những thái y khác ở thái y viện vô cùng niềm nở, muốn mời nàng dự tiệc tẩy trần, nàng trò chuyện một lúc khéo léo từ chối, ngồi kiệu quan gia chuẩn bị trở về.
Lãnh Nghệ đã về nhà từ trước, kỳ thực hôm nay y cũng ở trên triều, hiện y đã là quan tứ phẩm, có tư cách tham gia triều hội rồi, song từ đầu tới cuối y làm người vô hình, không tỏ bất kỳ thái độ nào cả.
Mọi người lúc này tất nhiên đều đang thảo luận chuyện Hoa Vô Hương đoạt trạng nguyên, một đám thê thiếp mấy nhà quan hệ tốt với Lãnh Nghệ tới chúc mừng. Ai nấy nóng ruột đợi Hoa Vô Hương trở về.
Hoa Vô Hương vừa về tới nơi một cái một cái, tức thì pháo nổ tưng bừng, cả đám nữ nhân từ hậu viện kéo ùa ra xúm xít vây quanh, ríu rít không ngừng mới làm tâm tình nàng tốt hơn, hào hứng kể chuyện mình lúc gặp hoàng đế căng thẳng ra sao, đọc thơ khiến toàn triều im ắng thế nào, rồi dạo phố được đám nữ nhân đi sau trợ uy. Tiếng cười không dứt bên tai.
Khách khứa mãi mới quyến luyến rời đi, Lãnh phủ yên tĩnh trở lại.