Triệu Quang Nghĩ rót đầy chén rượu nâng lên:” Nào các khanh, uống chén này cùng trẫm.”
Bên cạnh quan viên đều có rượu, tất cả cầm chén nâng lên.
Triệu Quang Nghĩa đi qua hàng quan văn trước nâng chén mời, đột nhiên phát hiện ra Lãnh Nghệ thì đứng lại:” Lãnh ái khanh, sao lại tới, trẫm bảo hôm nay là ngày lành của khanh, không cần tới tiễn trẫm mà.”
Lãnh Nghệ khom người:” Thần tới đưa quân tư cho bệ hạ.”
“ Ồ, vậy là sao?” Triệu Quang Nghĩ ngạc nhiên:
“ Quan gia ngự giá thân chinh, văn võ bách quan đều muốn theo cùng, chi là trong triều không thể không có người, nên ở lại hậu phương. Nhưng ai cũng muốn góp một phần sức lực cho cuộc bắc chinh này, nên đều khảng phải mở hầu bao.” Lãnh Nghệ xoay người chỉ mấy chục xe lớn:” Đây là tâm ý bách quan, muốn tặng quan gia làm quân tư, tuy không đáng là bao, nhưng là lòng thành, mong quan gia tiếp nhận.”
Nói rồi quỳ rạp đất.
Đám quan viên không ít người tái mặt, tất cả đều không ngờ tới Lãnh Nghệ làm như vậy, rõ ràng y dùng việc làm này để tỏ thái độ rõ ràng dứt khoát.
Lô Đa Tốn đảo mắt một cái, nguyên do sớm muộn quan gia cũng biết, thể diện làm đẹp chút cũng vẫn hơn, thế nên lớn tiếng nói:” Quan gia ngự giá thân chinh, bọn thần không thể đi theo, cho nên quyên ít quân tư tài bảo, vải vóc. Lãnh đại nhân là người hào sảng công chính, thay mọi người thu nhận, hiến lên quan gia.”
Đám quan viên nghe vậy tức thì phối hợp làm ra vẻ một lòng son sắc nhìn về phía Triệu Quang Nghĩa chắp tay:” Mong quan gia thu nhận.”
Triệu Quang Nghĩa quét mắt nhìn quanh một lượt, về cơ bản ông ta đoán ra rồi, đầu tiên là mỉm cười, sau đó ngửa mặt cười lớn:” Tốt, rất tốt! Tấm lòng của các khanh, trẫm tất nhiên phải nhận! Lãnh ái khanh, trẫm có thần tử cương trực liêm khiết chấp chưởng thẩm hình viện, trẫm yên tâm trăm phần. Chén rượu này thưởng cho khanh.”
Qua lời này có thể thấy ông ta đã hiểu là chuyện gì rồi, Lãnh Nghệ đặt chén xuống, hai tay nhận lấy chén rượu của ông ta, uống cạn ngay:” Thần ắt dốc toàn tâm lực, không phụ thánh ân.”
Triệu Quang Nghĩa vỗ vai y, nhận lấy chén rượu khác đi tới phía võ tướng, hết một vòng dừng bên liễn xa, nói lớn:” Các khanh! Cạn!”
Tất cả ngửa cổ uống.
Triệu Quang Nghĩa cười ha hả đập chén, hài khí xuyên vân hô một tiếng "xuất chinh!" Rồi lên xe.
Văn võ bá quan quỳ xuống, hô vang ba lần:” Cung tiễn quan gia, cung chúc quan gia kỳ khai đắc thắng, nhất thống thiên hạ.”
Trong tiếng tung hô, đội ngũ của Triệu Quang Nghĩa mang theo mấy chục xe vàng bạc chấu báu của Lãnh Nghệ, đi thẳng về phía bắc.
Tiễn quan gia đi xe rồi, văn võ bá quan người chắp tay cười ngượng với Lãnh Nghệ, người thì đi thẳng một mạch không nhìn y, né tánh chủ đề này.
Thạch Thủ Tin cười ha hả đi thẳng tới:” Hay hay hay! Bao nhiêu kim ngân tài bảo như thế, Lãnh đại nhân chẳng hề động lòng, Thạch mỗ kính phục.”
Lãnh Nghệ mỉm cười:” Đó vốn là tâm ý của mọi người mà.”
Dù sao lòng mọi người đều hiểu việc gì, không cần nói ra, Thạch Thủ Tín gọi:” Lão Tào, Lão Thẩm, ngẩn ra đó làm gì, chúng ta tới chung vui với Lãnh đại nhân.”
Văn võ bách quan vốn định tiễn quan gia xong liền tới tham gia tiệc hỉ của Lãnh Nghệ, nhưng khi Lãnh Nghệ trước mặt bọn họ đem toàn bộ quà mừng nói là quân tư hiến lên quan gia, hiển nhiên làm mếch lòng không ít. Đương nhiên thái độ dứt khoát của y cũng được lòng quan viên thanh lưu.
Dù sao trừ khi có thù oán sẵn tỏ rõ thái độ đối đầu với y, nếu không dù khó chịu vẫn phải đi thôi.
Văn võ toàn triều tới chúc mừng, oanh động toàn kinh thành. Lãnh Nghệ an bài cho họ xong thì cưỡi ngựa, dẫn đội ngũ rước dâu rầm rộ kéo tới nhà Thành Lạc Tiệp. Đón dâu phải đón trước hoàng hôn, vì đó là thời điểm giao thoa giữa ngày và đêm, âm và dương giao hòa.
Cha mẹ Thành Lạc Tiệp vốn không muốn con mình làm thiếp, nhưng biết nàng được phong cáo mệnh thì chuyển buồn thành vui, nên biết như thế nghĩa là nàng được ghi vào tộc phổ, chết được thờ cúng ở Lãnh gia.
Trong tiếng pháo nổ vang trời, tiếng hò reo của thân bằng hảo hữu, Lãnh Nghệ vượt qua từng thử thách của nhà gái, tới được cửa tân phòng, nhìn Thành Lạc Tuyền làm phù dâu dìu tỷ tỷ mặc trang phục tân nương đỏ rực.
Thành Lạc Tuyền hôm nay cũng trang điểm cầu kỳ, xinh đẹp mê người, đôi mắt đẹp nhìn y, tựa hờn tự mừng. Làm Lãnh Nghệ không khỏi có chút xao động, khả năng kiềm chế của y rất cao, đi tới đón lấy tay Thành Lạc Tiệp.
“ Nghệ ca ca.”
Tiếng gọi này phát ra từ Thành Lạc Tuyền làm Lãnh Nghệ hơi khựng lại, chột dạ "ừ" một tiếng.
“ Theo quy củ, tân nương trước khi tới Lãnh gia, chân không được chạm đất đâu.” Thành Lạc Tuyền cười khanh khách nói:
“ À được!” Lãnh Nghệ đỏ mặt xoay người cõng Thành Lạc Tiệp:
Xung quanh không ít người phì cười, xem ra tân lang là người chân tình. Quy củ thì đúng, nhưng kỳ thực Thành Lạc Tuyền làm khó, đáng lẽ do nam trưởng bối trong nhà cõng ra kiệu, hiếm khi nhà gái đòi tân lang cõng, trừ khi nhà gái địa vị cao hơn muốn dằn mặt tân lang, để tân nương sau khi sang nhà mới không bị bắt nạt.
Thành lão gia nhìn thấy khuê nữ được Lãnh Nghệ cõng xuống thang hơi bất ngờ, sau đó gật gù, khuê nữ tìm được người tốt. Thành phu nhân rơm rớm nước mắt, vậy là chút lo lắng cuối cùng cũng không còn nữa.
Tiếng chiêng trống xen lẫn tiếng pháo nổ, tiếng người reo hò, Lãnh Nghệ đưa Thành Lạc Tiệp lên kiệu.
Lãnh Nghệ uống chén rượu từ biệt cha mẹ Thành Lạc Tiệp, lên tuấn mã, đoàn rước dâu. Rước dâu là phải đi đường lớn, không đi đường tắt, vì vậy bọn họ rình rang qua non nửa thành Khai Phong mới tới vừa vặn trước hoàng hôn.
Hỉ nương tới đem quả hồng tú cầu đỏ đưa cho Lãnh Nghệ, tân lang tân nương nối nhau bởi hồng tú cầu, đi trên thảm đỏ tới đại sảnh.
Suốt quãng đường đó Thành Lạc Tuyền ở bên cùng tỷ tỷ.
Mặc dù Thành Lạc Tiệp lấy thân phận thiếp thất quá môn đi cửa nhỏ về thẳng tân phòng là xong, nhưng nàng do hoàng đế ban hôn, lại được sắc phong cáo mệnh, nên vẫn dựa nghi lễ cưới thê tử, có cả nghi thức bái đường.