Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 501 - Chương 501: Động Phòng Hoa Chúc .

Chương 501: Động phòng hoa chúc . Chương 501: Động phòng hoa chúc .

Chính đường đã bày nến thơm, bài vị tổ tiên, đặt một cái đấu bên trong có ngũ cốc, trên dán chữ song hỉ.

Lễ quan chuẩn bị hô, chợt thấy Thành Lạc Tuyền còn dìu tỷ tỷ, nói nhỏ:” Cô nương có thể buông tay rồi.”

Thành Lạc Tuyền nói:” Tỷ tỷ muốn ta ở bên cạnh tới khi vào tân phòng.”

Bọn họ là tỷ muội song sinh, gắm bó hơn người thường, Lãnh Nghệ khẽ gật đầu với lễ quan, ý bảo kệ nàng.

Tất cả đã vào đúng vị trí, lễ quan dài giọng hô:” Tân lang tân nương vào chỗ.”

Ba người đứng sóng vai, lại theo lễ quan quỳ xuống dâng hương, Thành Lạc Tuyền ở bên chẳng lẽ không quỳ? Thế là thành ba người quỳ, bái tế tổ tiên thiên địa.

Lễ quan tiếp tục hô:” Nhị bái cao đường. “

Cha mẹ Lãnh Nghệ mặc phục sức quan viên và mệnh phụ ngũ phẩm, nhìn muội muội ở bên là đoán ra được tỷ tỷ xinh đẹp thế nào rồi, cười không khép miệng lại được. Đợi họ quỳ bái xong thì cho phong bao đỏ, nói:” Đại cát đại lợi, con cháu đầy nhà.”

Tân lang và tân nương tạ ơn.

Lễ quan hô:” Phu thê đối bái.”

Thành Lạc Tuyền đỡ Thành Lạc Tiệp đứng lên, cả hai cùng quỳ xuống, khấu đầu với Lãnh Nghệ ba cái, hàm ý duyên định tam sinh.

Rốt cuộc cũng có người thấy kỳ kỳ rồi, sao có những ba người?

Lễ quan hơi ngập ngừng một chút, nhưng mà trước đó Lãnh Nghệ đồng ý rồi, với lại nghi lễ không thể dừng, hô:” Lễ xong, đưa vào động phòng!”

Theo cùng tiếng hô này nghi thức rước dâu phức tạp cuối cùng đã hoàn thành, do hai đứa bé kháu khỉnh cần nến long phượng dẫn đường, tân lang cầm một đầu hông tú cầu dẫn tân nương vào động phòng.

Đợi sau khi đưa Thành Lạc Tuyền vào động phòng, vất vả suốt từ sáng, Lãnh Nghệ muốn tranh thủ ngồi nghỉ một chút, liền bị một đám bà nương đuổi ra ngoài chúc rượu chí thân hảo hữu, hiển nhiên muốn nhân lúc này dạy tân nương vài việc cần biết.

Lãnh Nghệ muốn giữ tỉnh táo cho đêm nay, nhưng mà hiển nhiên là hi vọng xa vời, làm gì có chuyện tân lang được khách khứa tha cho, huống hồ vài viên quan đích thực có ý xấu, muốn chuốc say y. Chẳng phải thù oán gì cả, ai bảo y tuổi trẻ như thế đã lên tới tứ phẩm, đồng môn của y toàn người còn đang làm quan bát phẩm, thất phẩm, thậm chí đang chờ phân phối công tác kia kìa. Ai chẳng phấn đấu tới râu rài đến ngực mới leo lên vị trí đó, ghen tỵ, mất cân bằng tâm lý khó tránh.

Thế là cứ luân phiên chuốc rượu làm y xiêu vẹo đứng không vững nữa.

Trác Xảo Nương lo cho Lãnh Nghệ, nên bảo Thảo Tuệ ở bên trông chừng, Thảo Tuệ thấy không ổn, cố tình lớn tiếng nói:” Tỷ phu, đừng uống nữa, nếu không vào động phòng chẳng tìm thấy cửa, Lạc Tiệp phu nhân đang đợi.”

Thạch Thủ Tín cũng uống say rồi, vỗ vai Lãnh Nghệ chan chát:” Đúng! Đúng! Đi đi, động phòng hoa chúc, đề danh bảng vàng, giờ lành cảnh đẹp, không thể bỏ lỡ! Người đâu, người đâu, đỡ lão gia các ngươi vào động phòng đi.”

Đại sảnh rộ lên tiếng cười, Lãnh Nghệ say tới nhìn cái gì cũng nhòe đi, méo mồm nói:” Các vị, ta đi tìm nương tử đây, mọi người thong thả mà uống nhé!”

“ Đi đi, đi đi, chớ để tân nương đợi lâu.”

Có thêm hai nha hoàn tới giúp Lãnh Nghệ đi không vững vào phòng.

Thành Lạc Tiệp đội khăn chùm đầu đỏ che kín tới cổ, ngồi ngay ngắn bên giường đợi y tới. Thảo Tuệ và hai nha hoàn vừa dìu vừa đẩy Lãnh Nghệ tới giường ngồi xuống sau đó cười hì hì ra ngoài đóng cửa lại.

Thấy Lãnh Nghệ ngồi đó ợ liên hồi, Thành Lạc Tiệp lo lắng:” Chàng uống bao nhiêu mà say thành thế này?”

“ Hết cách, đám quan viên đó uống khỏe quá, ta, ta đấu sao nổi ... Ợ ...”

“ Vậy còn không mau vén khăn cho thiếp, để thiếp hầu hạ chàng.”

“ Ừ!” Lãnh Nghệ loảng choạng xoay người, nhìn lên nhìn xuống không thấy mặt Thành Lạc Tiệp đâu:” Mặt nàng đâu, sao đỏ rực thế này, muội cũng uống say rồi à?”

Thành Lạc Tiệp dở khóc dở cười, say tới mức đó rồi:” Xem chàng say thế nào kìa, đó là khăn chùm đầu.”

“ Đúng, đúng! Đêm tân hôn phải vén khăn chùm đầu.” Lần mò mãi Lãnh Nghệ mới vén được cái khăn lên, để lộ ra dung mạo xinh đẹp vô song của thiếu nữ, còn chút vẻ e thẹn và hoảng loạn thoảng qua. Í sao nàng lại hoảng loạn nhỉ? Chưa kịp nghĩ nhiều thì giật mình:” Lạc Tuyền, sao muội vẫn còn ở đây, hai nàng sao cứ lắc lư thế này, không nồi im một chỗ làm ta hoa mắt.”

Thành Lạc Tiệp biết hết hi vọng vào y rồi, say thế này còn biết gì nữa, dường như nàng cũng thở phào:” Muội đi lấy rượu hợp hoan, uống xong rồi nghỉ ngơi nhé.”

“ Đúng, uống, đối tửu đương ca, nhân sanh kỷ hà, nào nào, uống vài bát hẵng nói.” Lãnh Nghệ nghe tới rượu sáng mắt:

Thành Lạc Tiệp đi ra bàn, cầm hồ lô nhỏ khẽ bẻ ra làm hai, chiếc bầu trông vốn liền một thể liền chia thành hai cái bầu, ở giữa còn nối với nhau bằng một sợi tơ hồng, rót rượu vào đó mang về giường, đưa Lãnh Nghệ một nửa, vòng tay chuẩn bị uống, chợt nói:” Chàng không nói lời chúc gì sao?”

Lãnh Nghệ gật đầu:” Uống chén này vào thượng hạ thông khí chữa ho hết đờm ...”

“ Phì, chàng nói cái gì vậy!” Thành Lạc Tiệp gắt:” Nói lại.”

Lãnh Nghệ cười ha hả hôn khẽ lên tay nàng, tay cầm chén rượu đưa tới bên miệng nàng, ôn nhu nói:” Uống chén rượu này, Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, thiên trường địa cửu có khi tận, hận này dằng dặc mãi khôn ... À không, biển cạn đá mòn không đổi lòng.”

Thành Lạc Tiệp nhìn y đôi mắt mỹ lệ đã nhòe lệ, gật đầu:” Biển cản đá món không đổi lòng.”

Nói rồi cả hai cùng uống rượu.

Rượu uống xong rồi Lãnh Nghệ vẫn ngồi ngây ra đó cười như thằng ngốc, chẳng làm gì cả. Thành Lạc Tiệp cắn môi, đưa tay kéo sợi dây, màn bốn phía hạ xuống giam hai người trong không gian đỏ rực. Nàng từ từ rút cây trâm ngọc cài sau đầu, ái tóc mềm mại lập tức trút xuống khiến khuôn mặt thanh tú của nàng đột nhiên tăng thêm vài phần quyến rũ.

Ánh mắt Lãnh Nghệ chiếu sang, sáng lên, nhìn nàng gỡ nhẹ vạt áo, trút bỏ áo lót, quỳ lên cởi váy lụa. Trong ánh sáng mờ ảo, thân thể mềm mại của nàng khiến người ta phải phát cuồng thấp thoáng hiện ra, nơi cần cong thì cong, nơi cần tròn thì tròn ...

Thành Lạc Tiệp vừa mới cởi dây thắt lưng giúp Lãnh Nghệ thì bị y ôm lấy, bộ ngực mềm mại mơn mở vừa lọt vào tay y, đôi mắt đôi mắt y rực lửa, môi tham lam ấn xuống, đè hẳn nàng xuống giường, phần còn lại bản năng nam nhân làm nốt rồi ...

Ánh nến đỏ đong đưa, chiếc giường gỗ tử đàn nhấp nhô, tấm màn run rẩy như dòng suối uốn lượn, những tiếng rên rỉ thỏ thẻ và yêu kiều theo nhau tuôn ra tựa như dòng suối mát chảy róc rách, mơ hồ kèm theo tiếng khóc thút thít.

Nến dần dần cháy hết, bầu trời cũng hửng sáng.

Bình Luận (0)
Comment