Ngô phu nhân tiến ra tới cửa, ngây ra hồi lâu mới về chuyển lời cho Ngô Phối Tường.
Ngô Phối Tường cho gọi thủ lĩnh hộ vệ Tiết Báo tới:” Mai tới thái miếu cầu phúc, ta không đi e gặp rắc rối to, nhưng nếu đi sợ Lãnh Nghệ thừa cơ gây bất lợi, các ngươi có kế gì không?”
Tiết Báo chắp tay:” Không hề gì, tướng quân có thể điều một đội cấm quân tới gần thái miếu diễn tập đợi lệnh. Thuộc hạ dẫn hết hộ vệ, cái trang đợi bên ngoài, bốn người mạnh nhất sẽ khiêng kiệu cho tướng quân. Không cần biết họ Lãnh đó có ý đồ gì, bốn người này dư sức bảo vệ đại nhân rời đi, khi đó thuộc hạ phát tín hiệu, hộ vệ bên ngoài xông vào cứu tướng quân ra. Nếu cần gọi cả cấm quân diễn tập gần đó vào. Lãnh Nghệ nếu huy động quân đội để đói phó với tướng quân thì chúng ta biết ngay, nếu không, lực lượng này đủ bảo vệ an toàn cho tướng quân rồi.”
“ Hay lắm, cứ thế mà làm.”
Hôm sau Ngô Phối Tường đúng là nằm trên giường để bốn cao thủ đóng giả phó tòng, khiêng tới thái miếu.
Chuyện cầu phúc này, dù không dặn dò cũng chẳng ai dám không tới, nên dù người có bệnh cũng chỉ có một hai phó tòng dìu đi mà thôi, đâu dám phô trương như Ngô Phối Tường. Hơn nữa nhìn bốn phó tòng kia, không ít người đã nhận ra không phải người thường rồi, liên tưởng chuyện hắn ngang nhiên chống đối Lãnh Nghệ đang đồn ầm ĩ trong triều thời gian qua, ai cũng đoán được nguyên do.
Có người đợi xem trò vui, cũng có đại thần lo lắng hai quân va chạm xảy ra chuyện không hay, quan gia không có ở nhà, Thẩm Luân lưu thủ tuy cẩn thận có thừa, quyết đoán không đủ, hơn nữa chuyện trong quân, ông ta vì tị hiềm càng tránh can thiệp.
Vì thế xung đột ngày càng có nguy cơ bùng nổ.
Trong tiếng lễ nhạc cung đình, Hoa Nhị hoàng hậu tới nơi, lễ quan bắt đầu hô lệnh, hướng dẫn mọi người thực hiện nghi thức.
Hoa Nhị hoàng hậu dẫn đầu bách quan quỳ bái, Ngô Phối có nằm giường cũng phải thực hiện nghi lễ này. Hắn nhìn thấy Lãnh Nghệ mặt mày trang trọng ở trong hàng ngũ bên trên cung kính quỳ bái, nghi lễ này kẻ nào phá hoại cắt ngang là loạn thần tặc tử, nên hắn yên tâm.
Trên đài cao, lưu thủ Thẩm Luân bắt đầu đọc bài văn tế dài:” Hiếu tử tự hoàng đế thần mỗ, cẩn tái bái kê thủ thượng ngôn, thần văn trường phát kỳ tường, lưu phương dữ thương tụng, khắc xương quyết hậu, phan mỹ vu chu thi, khánh dĩ tích thiện nhi miên trường, tổ dĩ hữu công nhi phi hiện …”
Nghi thức vô cùng rườm rà phức tạp cứ thế diễn ra từng bước một thuận lợi tới khi hoàn thành.
Hoa Nhị hoàng hậu trên đài cao nói:” Nghi thức đã xong, ngoài ra bản cung mời các vị văn thần võ tướng từng theo tiên đế chinh chiến ở lại, bản cung có điều muốn nói. Những người khác có thể về được rồi.”
Thế là đại bộ phận văn thần rời đi, họ mong chả được, có người thậm chí chạy khỏi thái miếu, vì có tin Ngô Phối Tường mai phục quân bên ngoài, nơi này không chừng thành chốn thị phi.
Còn lại khoảng hơn trăm người được thái giám vời lên đài cao, Ngô Phối Tường nhìn thấy Lãnh Nghệ rời đi, hắn cố ý lẫn trong đám đông, dù có thích khách thì cũng không thể đánh tới hắn ngay được.
Hoa Nghị phu nhân ngồi trên ghế, mặt đầy lo âu nói:” Quan gia bắc phạt, chiến sự không thuận lợi song vẫn hết sức quan tâm tới sự vụ trong triều, đặc biệt là chuyện xây dựng Kim Minh Trì, chuyện này liên quan tới thủy quân Đại Tống ta có thể sớm ngày huấn luyện hay quân. Vậy mà ai gia nghe nói, có kẻ không tuân theo ý chỉ quan gia, làm việc xây dựng không thuận lợi, ai gia vô cùng tức giận.”
Ngô Phối Tường làm bộ mặt tình bơ, cứ như người nàng nói không liên quan gì tới hắn.
Đại thần ở đây có ai ngốc đâu, đều biết Kim Minh Trì là do quan gia muốn lấy lòng Hoa Nhị mà xây. Thậm chí không tiếc dùng tới quân phí và cấm quân, nên mới gây ra chuyện bắc phạt khó khăn này. Song đây là chuyện không ai dám nói, bọn họ vốn ngầm phản đối chuyện này nên chẳng ai ác cảm với Ngô Phối Tường, thậm chí có người thán phục hắn dám đối đầu với tên nịnh thần Lãnh Nghệ, kể cả người trung thành với Triệu Quang Nghĩa cũng không ưa y.
“ Trước kia ai gia đã nói rất nhiều về tầm quan trọng của Kim Minh Trì, các khanh đều là can tướng đắc lực của quan gia, nếu các khanh cũng không chấp hành ý chỉ của quan gia, vậy quan gia còn trông cậy vào ai được nữa? Có kẻ không coi thánh chỉ quan gia ra gì, ai gia không biết làm sao, mời thỉnh cầu tiên đế, cầu phúc quan gia. Xin trừng trị kẻ bất tuân thánh chỉ.” Nói tới đó Hoa Nhị dừng lại nhìn đại thần phía dưới, gọi:” Trương thiên sư ở đâu?”
“ Có bần đạo.” Sau đài cao một tiếng đáp vang như sấm, Trương thiên sư thân mặc đạo bào, râu dài bóng mặt, mặt mày uy nghiêm bước lên đài, đứng ở bên đợi lệnh:
“ Chuyện ai gia căn dặn thế nào rồi?”
“ Đã chuẩn bị xong, nương nương yên tâm.”
Hoa Nhị lớn tiếng nói:” Vậy thì thi pháp đi.”
Trương thiên sư phất tay, mấy tên đệ tử tiến hành bố trí bàn thờ, các loại pháp khí, mặt mày ông ta vô cùng trang nghiêm:” Chư vị đại nhân, bần đạo hôm nay được nương nương mời tới thi pháp, tra ra kẻ bất kính với tiên đế, trái ý quan gia.”
Đại thần phía dưới đưa mặt nhìn nhau, để một tên đạo sĩ tới phân định lòng trung thành của họ, đây là trò hề gì vậy? Lô Đa Tốn lên tiếng:” Nương nương, thần cho rằng các vị đại nhân ở đây một lòng trung thành, làm pháp sự dùng trừ yêu bắt quỷ còn được, sao có thể nhận định trung gian, mong nương nương suy xét.”
Rất nhiều người phụ họa.
Ngô Phối Tường không nói gì cả, hắn chẳng sợ Trương thiên sư giả thần giả quỷ nói hắn là gian thần, hắn chỉ cảm thấy đây là âm mưu gì đó của Lãnh Nghệ mà thôi, nhưng tới lúc này hắn vẫn chưa nhìn ra được Lãnh Nghệ sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với mình.
Trương thiên sư ho một tiếng:” Chư vị hôm nay bần đạo làm phép, mời anh linh tiên đế trên trời phân biệt ngay gian. Trong thời gian bần đạo làm phép, mời các vị tuyên thệ trung thành với quan gia, ai làm trái sẽ bị sét đánh. Bần đạo khuyên ai có ý đồ ngoài nghe trong chống, lừa người đừng có lừa trời, lời thề sẽ thành sự thật đấy.”
Tuy người xưa tin quỷ thần, tin vào lời thề, nhưng bảo trái lời thề bị sét đánh chưa ai thấy, nên bọn họ tuy không phản bác, song cũng không coi ra gì.
Hoa Nhị đứng dậy nói lớn:” Thiên sư, thi pháp đi.”