Trương thiên sư đứng trên đài cao miệng lẩm nhẩm thần cú, lắc chuông đồng, tay múa kiếm, phát ra tiếng hú dài như rồng ngâm.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, ở đằng xa, loáng thoáng tiếng sấm nổ. Mặc dù mấy ngày qua thời tiết đều như thế cả, bình thường không ai nghĩ gì, chỉ là lúc này nhìn Trương thiên sư đứng trên đài cao múa kiếm, thi thoảng bên người lại có ngọn lửa bùng lên hết sức quỷ dị, mỗi tiếng sấm nổ liền khiến người ta có chút giật mình ngẩng đầu lên.
Đến khi một tiếng sấm lớn nổ uỳnh ngay trên đầu mọi người, tiếp đó là những giọt mưa nhỏ rơi xuống, Trương thiên sư chống kiếm xuống đất, hai tay bắt quyết toàn thân run bần bật hô to:” Nương nương, tới lúc rồi.”
Hoa Nhị liền đi tới sát mép đài cao, giơ tay phải lên trời, giọng trong trẻo vang vang:” Chư vị ái khanh, thề theo bản cung đi.”
Đám đại thần ngươi nọ nhìn người kia, thấy bên cạnh đã có người giơ tay, bản thân cũng giơ theo hướng lên trời, trong lòng ba phần bất an.
Ngô Phối Tường càng như thế, hắn vạn vạn lần không muốn giơ tay, song lúc này không thể không giơ, may bốn tên hộ vệ cao lớn vẫn đứng ở xung quanh, hắn yên lòng phần nào.
Hoa Nhị giơ tay:” Thần thiếp thề, một lòng trung thành với tiên đế và quan gia, tuyệt đối không hai lòng. Nếu làm trái, thiên lôi đánh chết.”
Đám đại thần cũng hô theo, âm thanh vang vọng.
Khi hơn trăm người cùng hô lên "thiên lôi đánh chết" thì trên trời có tiếng sấm nổ, tiếp đó chỉ thấy Ngô Phối Tường người cứng đờ, mặt ngửa ra, hai mắt trợn tròn nhìn bầu trời.
Rầm! Thân hình cao lớn cứ như thế đổ xuống sàn đá.
Bốn tên hồ vệ đồng loạt quay đầu, bàng hoàng phát hiện chính giữa đầu Ngô Phối Tường thủng một lỗ máu tuôn ào ào. Tiết Báo hô vang:” Có thích khách.”
Dứt lời lao tới chắn trước mặt Ngô Phối Tường.
Thế nhưng quét mắt bốn phía, làm gì thấy thích khác ở đâu, những đại thần khác ít nhất đứng cách mấy thước, người người giơ cao tay lên trời đợi Hoa Nhị kết thúc tuyên thệ kìa.
Thích khách đâu ra?
Thích khách thì có, nhưng ở rất xa, xa tới khó ai ngờ tới trên đời này lại có thể giết người ở khoảng cách xa như vậy.
Đây hiển nhiên là kiệt tác của Lãnh Nghệ, y do không phải người từng theo Triệu Quang Nghĩa ra trận nên không tham gia lần tuyên thệ này. Hiện nấp trên lầu cao thu lại súng bắn tỉa.
Nếu có thêm thời gian, Lãnh Nghệ không muốn lãng phí một viên đạn quý giá của mình, nhưng không còn cách nào khác, kẻ này phải giải quyết nhanh chóng.
Do Lãnh Nghệ đã dùng nòng giảm thanh, gần như không có tiếng động, vì thế các đại thần không nhận ra Ngô Phối Tường đã chết, nhưng khi hắn ngã xuống, lỗ máu đỏ lòm trên đầu kia khiến đám đông la hét.
Rất nhanh mọi người đều biết chuyện, bao nhiêu người xung quanh thế này, không thể nào có thích khách hành thích được, nếu khó thích khách cũng phải có hung khí gây ra chứ, làm gì có ai được mang vũ khí vào thái miếu đâu.
Như vậy chỉ có một khả năng, Ngô Phối Tường làm trái lời thề, bị tiên đế hiển linh, giáng thiên lôi đánh chết rồi.
Cái chết bất ngờ cùng kinh khủng của Ngô Phối Tường khiến bốn bề náo loạn, trên đài cao, Trương thiên sư sững sờ đứng đó, cả đời ông ta làm pháp sự vô số, nhưng tận mắt nhìn thấy trời cao hiển linh, giáng thiên lôi đánh chết người ngay tại chỗ thế này là lần đầu tiên ông ta mới thấy.
“ Trời cao hiển linh rồi, hiển linh rồi.”
Ông ta run run ngẩng đầu lên hét trong sung sướng và sợ hãi, nhìn trên cao giữa đám mây đen đang xẹt ra những tia chớp ngoằn ngoèo, tựa hồ vừa có thiên binh vừa thu về. Từ nay ông ta sẽ không còn nghi ngờ trời cao nữa, không nghi ngờ pháp lực bản thân nữa, ông ta thực sự có thể giao tiếp với trời rồi.
Hoa Nhị bị cái chết của Ngô Phối Tường làm ghê tởm, nàng chỉ nhìn một cái rồi vội quay đầu đi, ngươi vẫn đang run lên vì sợ, nàng tổ chức pháp sự này theo yêu cầu của Lãnh Nghệ, nàng không biết đem tới kết quả đẫm máu thế này.
Nàng sững sờ, không biết làm sao.
Cơn mưa nhỏ bất ngờ hóa lớn, rào rào rơi xuống gương mặt diễm lệ vô hạn của nàng, nước mưa làm nàng thức tỉnh, bốn xung quanh là đại thần đang sững sờ, cố lấy bình tĩnh mà giọng vẫn run:” Ai gia đã nói rồi mà, nếu như có kẻ nào giả dối, tiên đế sẽ hiển linh! ... Giờ, giờ các vị ái khanh đã thấy rồi đó ...”
Nói rồi chính nàng cũng khiếp sợ trước sức mạnh của trời cao, quỳ xuống cầu khẩn.
Nàng vừa quỳ một cái, đám đại thần đang hoang mang tột độ cũng bị cảm nhiễm mà quỳ theo.
Trong đó Lô Đa Tốn mặt không còn sắc máu, thân thể béo ú không ngần run cầm cập, đầu óc đã bấn loạn. Không cần biết xảy ra chuyện gì, có thể khẳng định, Ngô Phối Tường chết rồi, chết ngay trước mặt mọi người, chết giữa thanh thiên bạch nhật. Ông ta biết thời gian qua Ngô Phối Tường cẩn thận thế nào, biết bên cạnh hắn toàn là cao thủ tuyệt đỉnh ra sao.
Liệu có phải trời cao hiển linh không, không ai biết hết, nhưng có thể giết một người không cách gì ngăn cản như thế, thật đáng sợ.
Có lẽ, có lẽ thực sự là ông trời, là tiên đế, Lô Đa Tốn mắt hoa lên, đom đóm vờn trước mắt, ông ta muốn ngất xỉu.
Trương thiên sư là người tỉnh ra đầu tiên ở đây, ông ta biết thời khắc của mình tới rồi, sau ngày hôm nay ông ta sẽ vang danh thiên hạ. Vì thế làm pháp càng hăng hái, trút hết công lực bao năm vào tiếng đọc phép, hòa lẫn tiếng mưa gió như đâm vào tai mỗi người, ai nấy càng cảm giác ma chú khắc lên người, nếu mình làm trái sẽ chết ngay tại chỗ.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Sấm nổ!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Lại một hồi sấm nổ nữa, Trương thiên sư cho rằng ông trời nói chuyện với mình, ngửa mặt lại trời dồn sức hú vang đáp lại, như sói hú trăng.
Tiếng sấm rốt cuộc cũng dừng lại, Trương thiên sư cười ha hả, vang vọng.
Pháp sự vậy là kết thúc.
Hoa Nhị được Lăng Yên dìu đứng lên, nàng không dám nhìn thi thể Ngô Phối Tường, giọng vẫn run:” Các vị ái khanh, ai gia nhắc mọi người một câu, thiên ý chớ cãi. Nếu, nếu còn có người tiếp tục kháng chỉ, chỉ e thảm kịch hôm nay còn xảy ra ..... Khi đó, khi đó đừng trách ai gia không nói trước.”
Cả đám người quỳ rạp xuống:” Chúng thần cẩn tuân thánh chỉ, không dám hai lòng.”
“ Thế thì tốt!” Hoa Nhị rời đài cao, ngồi loan giá về cung:
Nàng vừa đi một cái, những người khác cũng cuống quít rời khỏi hiện trường, bỏ lại thi thể Ngô Phối Tường nằm đó, máu hòa nước mưa, chảy ngoằn ngoèo thành một hình vẽ kỳ dị khủng khiếp.
Không ai muốn đụng vào kẻ bị trời phạt đó.
……….. …… ………..