Lão Cam Đầu rất được việc, cũng là nhờ tiền bạc mở lối, ông ta đi một lúc rồi mang về hai bộ quân phục cho bọn họ thay, ánh mắt ông ta không tệ, kiếm được bộ quân phục vừa vặn với hai người. Trong thời gian hai người thay y phục, ông ta chạy đi một lúc, dẫn về mấy tên binh sĩ, còn viết lá thư giao Lãnh Nghệ, bảo bắt kịp đội ngũ thì giao đại tướng cầm quân.
Không chút chậm trễ, đội ngũ năm người lên đường, phóng ngựa ngày đêm, tới chập tối ngày thứ ba thi gặp được đội ngũ vận chuyển cắm trại nghỉ lại.
Nhìn quân đội hộ tống này, lòng Lãnh Nghệ trầm xuống, từ vũ khí trang bị, từ cách cắm trại quy củ, thể hình binh sĩ có thể nhận ra, đây là cấm quân tinh nhuệ của quân Tống.
Tuyệt đại bộ phận cấm quân đang xây dựng Kim Minh Trì, vậy đội cấm quân này là tinh binh của điện tiền thị vệ ti.
Nhưng sao có thể xuất hiện ở bên cảnh nghìn dặm này, cấm quân cơ bản đóng xung quanh kinh thành, số ít đóng ở biên cảnh tiếp giáp với nước Liêu. Tây Hạ lúc này chưa chính thức lập quốc, chỉ là thế lực cát cứ, không có chiến tranh với Tống, thậm chí không tính là lực lượng đối địch, nên không có cấm quân tinh nhuệ ở đây.
Vậy chỉ có thể điều tới kinh thành.
Sau khi Lãnh Nghệ đi, quyền thống lĩnh cấm quân kinh thành tới tay Thạch Thủ Tín, nếu ông ta không gật đầu, sao có thể điều động nhiều cấm quân như thế?
Cái Đại Tống này không ngờ đã thủng lỗ chỗ như thế rồi.
Lãnh Nghệ có cảm giác giông tố đang tới.
Hai người theo binh sĩ dẫn được vào doanh trại, tìm được một đô đầu, đưa ra thư tín của Lão Cam Đầu, đô đầu đó không nói gì cả, an bài hai người làm việc trong trướng của mình.
Mọi chuyện thuận lợi, nghỉ ngơi một đêm, hôm sau lên đường.
Đội xe này phải tới ba trăm chiếc, nhìn vào vết xe để lại thì chở theo thứ rất nặng.
Thẳng một đường đi về phía bắc, càng gần biên cảnh thì càng nhiều trạm kiểm tra, nhưng đám sương quân biên cương nào dám kiểm tra đội ngũ thế này, nên đi thẳng một mạch không chút cản trở.
Đội ngũ đi đường bình an, tuy nơi này an ninh rất kém, mã tặc hoành hành, nhưng làm gì có đội mà tặc khôn lắm, chúng biết nhìn người mà cướp, chả dại trêu vào đội ngũ bọn họ. Rốt cuộc chập tối hôm đó, bọn họ tới quan ải ở Vọng Nguyệt Sơn.
Nơi này là cửa quan thông với Tây Hạ, quan ải đặt giữa hẻm núi, hai bên là đều là vách đá khá dốc, trên núi không có mấy cây cối, toàn là loạn thạch và cỏ.
Cái doanh hai người Lãnh Nghệ gia nhập ở hậu cần, phụ trách cung cấp lương thảo cả đội ngũ, nghe lão binh nói tới biên cảnh rồi, ai nấy tựa hồ trút được gánh nặng, trong quân doanh cắm trại xong là bắt đầu thả lỏng, thậm chí có người tới doanh hậu cần họ xin rượu uống.
Hai người thấy vậy tiếp tục đẩy xe đi về phía trước, quả nhiên chẳng ai hỏi han gì, bọn họ nhanh chóng tới phía trước đội ngũ. Xa xa có đội binh sĩ khác, cũng mang theo đội xe, kéo dài tới cận cửa núi.
Tiêu Chu hậu í khẽ một tiếng, nói nhỏ:” Phu quân, không phải quân Tây Hạ, mà là quân Liêu.”
“ Hả?” Lãnh Nghệ giật mình hỏi lại:” Nàng chắc chứ?”
Tiểu Chu hậu nói nhỏ:” Trước kia có một lần sứ thần nước Liêu tới, còn cùng cầm quân thi xạ kỵ, mới rất nhiều vương công đại thần tham gia, trong đó có cả thiếp. Nên tuyệt đối không sai được.”
Chuyện này còn phức tạp hơn cả mình nghĩ, Lãnh Nghệ nhìn phương xa, đột nhiên kêu đau bụng, Tiểu Chu hậu phối hợp ngay, nói chắc hôm nay ăn phải thứ gì không sạch sẽ rồi. Hai ngươi đi ra ngoài đường, chui vào bụ cỏ cao nửa người, cứ thế rời đi, tới lưng chừng núi.
Vọng Nguyệt Sơn không cao từ lưng chừng núi có thể thấy tình huống đôi bên. Lãnh Nghệ nhìn kỹ, một trong số đó là Thạch Bảo Cát, phò mã đương triều. Hai người còn lại không nhận ra, trông có vẻ thân mật với Thạch Bảo Cát lắm.
Xem ra chúng chuẩn bị bàn giao hàng rồi, không thể chậm trễ, Lãnh Nghệ lập tức rút pháo hoa trong lòng ra, bắt lên trời, quả pháo hoa đỏ rực lao vút lên không trung nở bùng bốn phía, cực kỳ chói mắt dưới nền trời ngả tối.
Toàn bộ người trong hai đội ngũ đều nhìn cả về phía pháo hoa bất ngờ xuất hiện kia. Nơi đang bàn giao, Thạch Bảo Tín hoảng hốt tuốt kiếm:” Đó là tín hiệu liên lạc, có kẻ theo dõi chúng ta.”
Viên tướng Liêu bình thản xua tay:” Đừng sợ, chúng ta đông người, cùng lắm là lui vào biên cảnh Tây Hạ, quân Tống chẳng lẽ có thể đuổi theo hay sao?”
Ngụy Hàm Tín cười ha hả, bộ dạng tự tin:” Thạch huynh chớ lo, chúng ta an bài thỏa đáng rồi, không có chuyện gì đâu.”
Thạch Bảo Cát hơi yên tâm một chút, vẫn chỉ kiếm về phía phát ra tín hiệu:” Bao vây, bắt cho được tên khốn đó, ta muốn xem là kẻ nào dám tới đây vuốt râu hùm.”
Lập tức mấy trăm người bao vây chặt khu vực không rộng, nhưng tìm đi tìm lại không có nhân vật khả nghi nào.
Kết quả báo về là không tìm thấy bất kỳ ai, tướng lĩnh hai bên quyết định, tăng cường đề phòng nhanh chóng bàn giao hàng hóa rồi đường ai nấy đi.
Binh sĩ nhận lệnh quất roi, đội ngũ tiến về quan ải.
Không ngờ một chiếc xe đi chưa lâu thì đổ đánh sầm, không chịu nổi sức nặng của vật chứa bên trong, rương văng nắp, đồ rơi đầy đất, quả nhiên là kim loại, vũ khí, không ngờ còn có liên hoàn thần nỏ mà quân Tống mới phát minh. Lãnh Nghệ và Triệu Quang Nghĩa từng thử nghiệm ở thao trường.
Không chỉ một chiếc mà là rất nhiều chiếc nối nhau đổ xuống, xe sau không đi được nữa, đám Thạch Bảo Cát chấn kinh:” Có chuyện gì xảy ra?”
Một tướng quân chạy tới bẩm báo:” Tướng quân, một bên bánh xe không rõ vì sao mà hỏng, nên xe bị đổ.”
Thạch Bảo Cát phóng ngựa tới, kiểm tra bánh xe, một thanh chống bánh xe bị gãy, khi áp lực không đều, cả bánh xe hỏng theo:” Các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Biết chuyện quan trọng, không dùng xe tốt chút.”
Tên tướng Liêu đi tới xem cái xe khác vẫn còn lánh lặn:” Có kẻ phá hoại đấy.”
“ Cái gì?”
“ Tướng quân nhìn vết rạn, có kẻ dùng ám kình bóp thanh gỗ vỡ vừa đủ nhìn bề ngoài không thấy gì, nhưng bánh xe đi không lâu sẽ đổ. Người này võ công rất cao, to gan, không thể xem nhẹ.”
“ Tìm cho ra, tìm cho ra tên khốn đó.” Thạch Bảo Cát tính nóng như lửa, đá mấy tên binh sĩ ở gần:
Một viên tướng Tây Hạ béo tốt nói:” Tám phần là kẻ phóng pháo hoa đấy.”
Tên tướng Liêu gật đầu tán đồng:” Không cần tìm, nếu kẻ đó nhắm vào chúng ta thì mục đích chỉ có thể là ngăn chúng ta trao đổi thôi, hắn trốn kỹ rồi, tìm không ra đâu, giữ nguyên đội hình, chớ hỗn loạn để hắn lợi dụng phá hoại.”
Ngụy Hàm Tín chung suy nghĩ:” Nói có lý, mau bàn giao hàng.”
Đệ đệ hắn là Ngụy Hàm Dũng nói:” Bàn giao thế nào, đã đổ hơn mười xe rồi, số còn lại chẳng biết có đi được nữa không?”
Tướng Tây Hạ nói:” Lệnh binh sĩ vác đồ qua quan ải, đặt phía Tây Hạ bọn ta, dù quân Tống có tới cũng chẳng làm gì được. Còn các ngươi thì tìm xe thay thế, vận chuyển đồ sau.”
Lúc này chỉ đành như vậy, Thạch Bảo Cát đứng trên xe ngựa đổ ra lệnh:” Tất cả vác đồ qua biên ải Tây Hạ, nhanh lên.”