Đám binh sĩ rỡ từng rương hàng xuống xe, một số thu dọn hàng đổ, vác vai đi bộ qua quan ải.
Nhưng mấy tên đi đầu đội ngũ vừa đi được mấy bước thì tên vun vút bắn ra, tên xuyên ngực, chúng ngã xuống, đồ lại vương vãi khắp quan đạo chật hẹp.
“ Có thích khách.” Cấm quân được huấn luyện rất tốt, lập tức ném đồ trên vai, tìm vị trí ẩn nấp, hoặc nằm xuống đất, có binh sĩ giơ khiên chắn lên, một số rút đeo kiếm phòng ngự, một số giương cung bắn trả.
Cực kỳ bài bản.
Sau một loạt tên bắn, binh sĩ đầm trường mâu kéo ầm ầm lên vị trị bắn tên đó, nhưng nào có thấy ai.
Cứ như có ma quỷ đang trêu đùa bọn chúng vậy.
Tên tướng nước Liêu cũng bắt đầu sốt ruột:” Mặc kệ hắn, hành động nãy giờ chứng tỏ hắn chỉ có một mình thôi, nên đang cố sức cầm chân chúng ta đấy. Vận chuyển hàng đi.”
Binh sĩ lại bắt đầu vận chuyển, lần này tên bắn từ phía khác, lại có vài tên nữa ngã xuống mà chết, đồ lại vương vãi khắp nơi.
Thạch Bảo Cát muốn điên rồi, hắn không thể lệnh binh sĩ bất chấp mạng sống đi tiếp, đối phương chỉ là con muỗi theo dí cái là chết, nhưng nó vo ve vo ve bên cạnh, dù là sư tử cũng nổi điên.
Kết quả tướng sĩ hai bên trao đổi, do quân Tống canh chừng hai bên đường, còn quân Liêu sẽ sang vận chuyển.
Một lát sau quân sĩ phía Liêu qua quản ải tới đội xe quân Tống lấy hàng, tướng lĩnh hai bên đang bàn bạc phân chia cảnh giới thì phía bên kia quan ải, người xe náo loạn, tiếp đó xe ngựa vận chuyển muối cùng hàng lậu điên cuống chạy về phía này.
Những chiếc xe đó đúng là điên rồi, một số lao thẳng về phía quan ải, một số lao ra ngoài, xe trước đã đổ, xe sau cứ như không thấy, xô thành đống. Không chỉ xe và cả muối cũng đổ tràn khắp nơi, lấp kín đạo quan ải chật hẹp.
Chạy tới hiện trường kiểm tra mới phát hiện mông ngựa máu me be bét, rõ ràng có kẻ dùng dao đâm vào, nên khiến đám ngựa nổi điên như vậy.
“ Nếu ta đoán không nhầm thì ta biết ai rồi.” Ngụy Hàm Dũng giọng âm u tột độ:
“ Bọn chúng không chỉ có một người đâu, chúng ta vừa rồi trúng kế điệu hổ ly sơn của chúng, nghĩ y chỉ có một điều binh sĩ qua nên xảy ra cơ sự này.”
“ Ai?” Thạch Bảo Cát đang nổi cơn cuồng nộ, hận không thể băm vằm xé xác kẻ kia:
“ Không cần biết là ai.” Tên tướng Liêu cũng nóng ruột lắm rồi, sợ đám người Tống chạy đi tìm cái bóng ma kia:” Vận chuyển hàng đã, không tin vài người bọn chúng có thể ngăn cản được chúng ta giao hàng ở khoảng cách gần thế này. Mau, kéo qua núi.”
Hai bên quan ải là rặng núi, quan ải bị mấy chục cái xe đổ chặn rồi, chỉ có thể đi qua bằng đường núi. Đám quân Liêu hết sức dũng mãnh, vác rương nặng mà vẫn leo núi phăm phăm.
Khi chúng sắp tới quan ải, bỗng dưng nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếp đó là vó ngựa hỗn loạn. Tên đi đầu nhìn thấy vô số ngựa đang phi tới, có con bị loạn thạch làm vấp ngã, chúng vẫn bất chấp kéo tới như thủy triều.
Người Liêu mặt vàng như nghệ, bọn họ sống trên thảo nguyên quá hiểu, một đàn ngựa nổi điên cả hổ sói cũng chẳng cản nổi. Chúng ném rương chạy ngay, hướng về phía chỗ xe ngựa đổ dồn thành đống kia, song kẻ né được kẻ không, tiếng ngựa hí tiếng người la vang vọng sơn cốc.
Viên tướng Tây Hạ nhận ra đó là ngựa mà bọn họ chuẩn bị dùng để trao đổi kim loại, số lượng tới hàng ngàn, la hét:” Chạy mau, chạy mau.”
Đám Thạch Bảo Cát sợ són đái, cũng chạy ra sau đổi xe bị đổ, nơi đó không ngờ giờ thành chỗ trú an toàn, nếu mà đám ngựa này nổi điên trước khi xe đổ, e là không mấy ai thoát được ở sơn cốc chật hẹp này.
Đàn ngựa chạy qua quan ải, khiến ngựa bên phía quân Tống cũng quay đầu chạy theo, chúng húc lung tung, cấm quân chết không biết bao nhiêu mà kể.
Trong sơn cốc cứ như có núi lở, tiếng rầm rầm không dứt, con người dưới hoàn cảnh này vô cùng nhỏ bé, ngoài cầu khẩn trời cao phù hộ thì chỉ biết nhắm mắt chờ chết.
Tiếng ầm ầm kinh sợ ấy kéo dài đúng một tuần hương, đám ngựa điên chạy mất dạng.
Thạch Bảo Cát từ dưới đống xe đổ bò ra ngoài, chứng kiến cảnh tượng như bãi chiến trường, người chết, người bị thương lăn lộn kêu la, binh khí vương vãi, vài con ngựa tụt lại chạy loanh quanh. Người bình an thì bàng hoàng đứng đó không biết làm sao.
Ngụy Hàm Tín bị thương ở tay, máu me ướt đấm bên người, đang được băng bó.
Viên tướng Liêu lúc này cũng không nhịn nổi nữa rồi, tuốt kiếm:” Giết tên khốn đó, băm hắn thành muôn mảnh.”
Quân hai bên đều là tinh nhuệ cả, rất nhanh khôi phục tinh thần, bọn họ vốn hơn hai nghìn người, lúc này người hoàn toàn lành lặn chỉ có trên dưới 300, đủ thấy màn hỗn loạn vừa rồi kinh khủng ra sao. Cả đám cầm binh khí xông về phía trại ngựa Tây Hạ, tới nơi chỉ thấy mấy chục thủ quân đã chết. Vết thương là đao kiếm, vậy mà không kịp phát báo động, đối phương quả nhiên không thể chỉ có một.
Nơi này tuy ít cây cối, nhưng mà khe rãnh, loạn thạch khắp nơi, muốn tìm một nhóm người nhỏ khó như mò kim đáy biển, huống hồ chẳng biết mặt mũi người ta, già trẻ cao thấp gầy béo thế nào.
Tin tức truyền về, tướng lĩnh hai bên đều cồn cào ruột gan, bọn họ đích thực xem thường đối phương rồi, nơi này tụ tập tinh nhuệ ba thế lực, cứ nghĩ dưới gầm trời không ai làm gì nổi. Cho nên mới liên tiếp đưa ra phản ứng sai lầm.
Viên tướng Liêu cố lấy lại bình tĩnh:” Giờ tất cả những thứ cho tên đó lợi dụng đã không còn nữa, cho nên chúng ta tiếp tục vận chuyển đi, chúng sẽ phải lòi mặt ra thôi.”
Bị đàn ngựa điên dẫm đạp, binh sĩ Tống Liêu tử thương nặng nề, số lành lặn không nhiều, song bây giờ không kịp điều người tới rồi, chỉ đành vận chuyển rương chưa bị vỡ nát qua phía Tây Hạ trước.
Lần này tất cả đều hết sức cẩn thận, cả người khuân vác lẫn người cảnh giới đều căng mắt quan sát.
Đến đoạn hẹp nhấp giữa hai sơn cốc, phía sau một tảng đá lớn xuất hiện mười mấy người, toàn bộ mặc quân phục Đại Tống.
Viên tướng Liêu gằn giọng:” Quả nhiên chúng không còn gì lợi dụng nên phải lòi mặt chuột ra rồi, lên! Giết sạch.”
Đám binh sĩ bỏ rương, cầm đao kiếm xông lên.