Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 570 - Chương 570: Bạch Ngọc Vi Bằng. (1)

Chương 570: Bạch ngọc vi bằng. (1) Chương 570: Bạch ngọc vi bằng. (1)

Hôm sau Lãnh Nghệ chưa ăn sáng xong đã có thái giám tới truyền khẩu dụ gọi y tiến cung nghị sự.

Địa điểm nghị sự đáng nói, Hoàng Nghi điện.

Nơi này vốn là chỗ tổ chức khánh điển nội bộ hoàng gia, Hoa Nhị sao lại muốn nghị sự ở đó?

Khi Lãnh Nghệ tới nơi thấy đại hoàng tử Triệu Nguyên Tá, Tứ hoàng tử Triệu Nguyên Phân, Ngũ hoàng tử Triệu Nguyên Kiệt.

Triệu Quang Nghĩa chỉ sinh năm nhi tử, Nhị hoàng tử Triệu Nguyên Hi đã bị chết, ba người còn lại ở đây. Ngoài ra còn có tôn tử mà Hoa Nhị nhận nuôi, tên Triệu Duy Chính đã đổi tên là Triệu Hằng, năm nay mới sáu tuổi, đang ngồi bên cạnh Hoa Nhị cầm món đồ ngọc chơi.

Ngoài các hoàng tử ra còn có Chiêu dung Lưu thị, Chiêu ái Lý thị đều là phi tần của Triệu Quang Nghĩa. Tiếp nữa là một lão giả mặc đạo bào, tuy tuổi cao, tóc đã trắng, nhưng sắc mặt hồng hào, da dẻ không mấy nếp nhăn, tiên phong đạo cốt. Nhìn tướng mạo lúc này thì đoán hồi trẻ ông ta phải là mỹ nam tử.

Quan trọng là, người này trông quen lắm, nhưng y dứt khoát chưa gặp.

Lạ nữa là nhìn ba nữ nhân trong điện rõ ràng vừa khóc.

Lão giả nheo mắt nhìn Lãnh Nghệ hỏi:” Ngươi chính là tên tiểu tử Lãnh Nghệ gì đó phải không?”

Câu này cực kỳ vô lễ, Lãnh Nghệ điềm nhiên đáp:” Vi thần Lãnh Nghệ.”

“ Có biết ta là ai không?”

“ Lão nhân gia tới đây, hẳn là người hoàng tộc.”

Lão giả lên giọng bề trên:” Khuông Dận tức phụ, nói cho y biết ta là ai, để y mở mắt.”

Hoa Nhị vội đứng dậy giới thiệu:” Lãnh thống lĩnh, đây là hoàng thúc của quan gia, Dực vương Triệu Hoằng Tú.”

Lãnh Nghệ giật mình, y có nghiên cứu tư liệu tông tộc Triệu thị, Triệu Hoằng Tú là thân đệ đệ của Triệu Hoằng Ân, là thân thúc thúc của hai vị hoàng đế. Nhưng tài liệu đã ghi, ông ta chết khi Đại Tống lập quốc rồi mà.

Triệu Nguyên Tá chính là đợi sự bất ngờ này:” Nói cho ngươi biết, hoàng thúc công của ta không qua đời mà xuất gia đi tu, không muốn người khác làm ảnh hưởng tu hành mới công bố ra ngoài là đã chết. Phụ hoàng ta để lại mật chỉ nói cho ta biết nơi hoàng thúc công tu hành, khi cần thiết mời lão nhân ra xuất sơn tọa trấn thế cục.”

Lãnh Nghệ không khỏi thầm than, Triệu Quang Nghĩa đúng ghê gớm, để lại một chiêu thế này. Trao binh quyền cho Triệu Nguyên Tá, trao mật chỉ bổ nhiệm cho Thẩm Luân, giờ lại thêm một lão già bất tử thân phận cao tới mức đè bẹp hết thảy người hoàng tộc.

Đúng là tâm tư hoàng đế, không dò hết được.

Có chỗ dựa vững vàng thế này, Triệu Nguyên Tá càng thêm huênh hoang:” Hoàng thúc công kỳ thực về cung một thời gian rồi, chẳng qua chỉ lặng lẽ quan sát không ra mặt thôi. Có điều hiện giờ ta phải đi nước Liêu đàm phán, mặt này không ai chủ trì đại cục, phòng tiểu nhân thừa cơ làm loạn, nên hôm nay ta mời hoàng thúc công ra mặt.”

Lãnh Nghệ nhìn phía ba nữ nhân, y phải xác định thân phận người này đã.

Triệu Hoằng Tú nhận ra ánh mắt dò hỏi của y, tỏ vẻ khó chịu:” Sao, tiểu tử, chưa tin thân phận của lão đạo à? Các ngươi nói cho y đi.”

Lưu chiêu dung vội nói:” Hoàng thúc giống hệt năm xưa, không thay đổi chút nào, làm bọn tiểu bối chúng cháu cảm thấy già rồi.”

Triệu Hoằng Tú thích câu này cười ha hả, sau đó lại ngưng bặt nhìn Lãnh Nghệ:” Ngươi có thể khiến lão đạo bỏ tu luyện mà xuất sơn thì cũng có bản lĩnh đấy. Được rồi, ngươi đã tới thì nên chết rồi! Khuông Dận tức phụ, hạ chỉ chém tên loạn thần tặc tử này, thuận tiện diệt cửu tộc của y.”

Câu này vừa nói ra, bốn bề im phăng phắc.

Hoa Nhị há hốc mồm, nàng không sao ngờ được Triệu Hoằng Tú lại nói một câu như thế, nhất thời làm nàng không biết đối đáp thế nào.

Triệu Hoằng Tú mặt đanh lại:” Sao, lời của lão đạo không còn hữu dụng nữa à?”

“ Không phải ạ.” Hoa Nhị vội nói:” Lãnh thống lĩnh là trọng thần quan gia coi trọng, không phạm sai lầm gì.”

“ Trọng thần à? Y sắp nuốt chửng giang sơn Triệu thị ta còn nói y không phạm sai lầm.”

Lãnh Nghệ mặt không đổi sắc, chắp tay nói:” Không biết thần phạm lỗi gì, làm sai chuyện gì mà bị gán cho trọng tội như thế? Hơn nữa có chứng cứ gì không?”

“ Hoàng tôn ta nói ngươi muốn nuốt chửng giang sơn Triệu thị, đó là chứng cứ. Khuông Dận tức phụ, không nghe thấy lời ta sao?” Triệu Hoằng Tú cao giọng hỏi:

Hoa Nhị mặt trắng bệch:” Không có chuyện đó.”

Triệu Nguyên Tá ra cửa hô:” Người đâu, hoàng thúc công có lệnh, đem loạn thần tặc tử Lãnh Nghệ ra chém đầu.”

Nghe tiếng gọi của Triệu Nguyên Tá, tức thì hai nhóm người cùng xông vào, một là thân binh thị vệ của Triệu Nguyên Tá muốn bắt Lãnh Nghệ, một là đội hộ vệ của y, chắn đường đi của chúng.

Triệu Nguyên Tá không ngờ Lãnh Nghệ dẫn hộ vệ vào cung cấm, cuồng nộ:” Lãnh Nghệ, ngươi muốn tạo phản à?”

Lãnh Nghệ chẳng để ý tới hắn, dửng dưng nhìn Triệu Hoàng Tú:” Vương gia nóng tính thật đấy, hơi một chút là muốn chém đầu, diệt tộc người ta, cũng không biết xuất gia bao năm để làm cái gì? Làm sao không có chút hòa khí của người xuất gia. Xin hỏi, quyền lực nào cho ngài giết ta?”

Triệu Hoằng Tú nhướng mi thọ:” Giết ngươi còn cần quyền lực gì chứ?”

Lãnh Nghệ buông tiếng thở dài:” Lão nhân gia ở trong núi quá lâu không còn biết chuyện dân gian nữa à? Đại Tống có vương pháp, không phải khỉ sói trong rừng, con nào lợi hại thì giết con kia. Nếu ngài không biết thật thì ta nói cho ngài biết, muốn chém đầu một người, trừ quan gia ra thì phải theo trình tự.”

“ Đầu tiên là căn cứ vào chứng cứ phát tội, tội này do nha môn có quyền phát xét, sau đó báo lên tới quan gia thẩm hạch. Hiện quan gia không có mặt thì phải có bút đó của ta mới giao phó nha môn chấp hành. Còn về phần ngài vừa nói lôi ra ngoài chém đầu là đặc quyền riêng của quan gia, quan gia còn sống ngài đã muốn dùng đặc quyền của quan gia, có phải định mưu quyền soán vị không?”

Triệu Hoằng Tú chẳng bị y dọa, còn hứng thù gật gù:” Ừ, có bản lĩnh đấy, ngươi nói đúng, ta quanh năm ở chốn sơn dã, không biết mấy trò bàng môn tà đạo của các ngươi. Ta chỉ biết, kẻ mưu đoạt giang sơn Triệu gia đều phải chết. Hôm nay ta dùng quyền lực của quan gia một lần, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết! Còn về phần sau này quan gia xử trí ta ra sao thì nói sau. Ngươi có thể trọn hoặc tự treo cổ hoặc để lão đạo bẻ đầu ngươi.”

Lãnh Nghệ nhún vai:” Ta lười lắm, làm phiền ngài vậy.”

Bình Luận (0)
Comment